Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 5: Đôi mắt, cách ăn của nó thật giống




Đối với Đỗ Tu Nhiên, cho dù là cuộc sống của học sinh tiểu học cũng rất bận rộn, ngoại trừ làm bài tập về nhà, xem sách tham khảo còn muốn giúp mẫu thân nấu cơm, bởi vì những ngày này mẫu thân Lưu Anh làm kiêm nhiều việc bận rộn, ca ca Đỗ Hà lại bởi vì sắp thi vào đại học, buổi tối muốn tự học, để cho tiện đã ở lại trường nhiều ngày nay, cho nên Đỗ Tu Nhiên phải tự mình giải quyết vấn đề ăn uống, không chỉ …vì muốn tự làm cơm cho mình, mà còn muốn tăng thêm một phần cho quái vật kia nữa.

Anh đã đưa cơm cho tiểu quỷ hai tuần nay, quan hệ giữa hai người coi như hảo hữu không ít, ít nhất Đỗ Tu Nhiên đã có thể đứng trong phạm vi cách nó năm thước, đến cửa phòng nó thì cách một thước, vậy cũng xem là một tiến bộ lớn.

Hơn nữa Ngô Kình Thương cũng rất nể tình, hai tuần này cũng không có gây chuyện gì, đến lão sư cũng phát hiện nó an phận không ít.

Đỗ Tu Nhiên dùng tiền tiêu vặt mẫu thân cho đi siêu thị mua một cái hộp cơm đại bự, phân ra hai tầng, phía dưới dung lượng lớn có thể đựng cơm, mặt trên để thức ăn, anh tiện tay mở nồi cơm điện, bên trong cơm vừa chín tới nóng hổi, hạt cơm óng ánh long lanh, thơm đến nức mũi.

Đỗ Tu Nhiên nhịn không được lấy muỗng nhỏ xúc một miếng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai để cảm nhận vị ngọt ngọt của gạo, nghĩ đến điệu bộ ăn uống của Ngô Kình Thương không khỏi bật cười, lập tức trèo lên băng ghế lấy muôi xới cơm cho vào hộp.

Dung lượng hộp cơm quả thực lớn, chứa được phân nửa số cơm trong nồi cơm điện, anh đem trứng gà vàng óng còn bốc hơi nóng đặt ở tầng trên, mở nắp ra là có thể nhìn thấy, lại gắp một ít cải trắng cay cùng dưa chuột muối mẫu thân tự làm đặt bên cạnh để ăn kèm với cơm.

Thu xếp ổn thỏa xong, nghĩ nghĩ, dùng sức ép cơm xuống, cầm lấy thìa để vào bên trong, sau đó mới đậy nắp lại, nhấc lên ước lượng cảm thấy nặng trịch, thật sự nặng, vì vậy anh móc túi xách trong nhà ra, đem hộp cơm bỏ vào, đeo lên lưng vừa vặn.

Trước khi đi chợt nhớ tới điều gì, anh xoay người lục quần áo trong tủ, tìm được một bộ quần áo cũ của ca ca Đỗ Hà, ước chừng tiểu quỷ kia có thể mặc được, thân thể mình với tiểu quỷ cũng không khác biệt là bao, anh liền lấy một cái áo giữ ấm sẫm màu, lại lấy ra quần áo bằng lông tơ, tìm thêm một bộ quần lót của mình nữa.

Thời tiết đã bắt đầu vào đông, trời càng ngày càng lạnh, trên người tiểu quỷ chỉ có chút ít quần áo, lại còn rách tơi tả căn bản là không thể chống lại cái lạnh, tuy cho tới bây giờ chưa từng thấy nó run rẩy, nhưng Đỗ Tu Nhiên biết rõ, tư vị chắc chắn không dễ chịu gì.

Đem quần áo cất vào trong túi nhựa, xuống lầu thì sắc trời có chút tối, bởi vì chú tâm vào làm cơm, cho nên mất nhiều thời gian hơn so với bình thường, sợ tiểu quái vật chờ sốt ruột, Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng đi tới nhà xưởng, nhiều lần quen mặt, lão đầu trông cửa cũng không hỏi han anh nữa, tùy ý anh ra vào.

Vội vàng vượt qua chồng cát đá, lại không thấy tiểu quỷ kia đừng chờ ở cửa như bình thường, Đỗ Tu Nhiên cảm thấy kì lạ, trước kia chỉ cần mình đến, nó luôn luôn đúng giờ xuất hiện ở cửa, lần này lại ngoại lệ, anh có chút không yên lòng, bước hai bước đến gần cửa, thằng đến khi đến cạnh cửa cũng không thấy thân ảnh tiểu quỷ, anh đành phải vượt qua khe cửa mở lớn đi vào trong, nhờ chút ánh sáng mờ mờ, phát hiện bên trong căn bản không có người.

Đã tan học rất lâu rồi, hơn nữa trời cũng đã trễ như vậy, nó có thể đi đâu? Đỗ Tu Nhiên lại bốn phía tìm kiếm, đều không có người, chuyển hướng đi tìm lão nhân gia tốt bụng, lão đầu đang nấu cơm trong phòng nghe tiếng anh liền nói: “Tiểu tử thối kia lúc về ta có nhìn thấy, đi ra ngoài lúc nào cũng không biết, cháu cứ đặt cơm ở trước cửa, trở về nó nhất định sẽ ăn.”

Đỗ Tu Nhiên ngồi tại phòng ông chờ một lát, lòng không yên lại chạy ra nhìn, thẳng đến khi trời đã đen hoàn toàn.

Anh thực sự không đi không được, nếu không mẫu thân Lưu Anh trở về không thấy anh, khẳng định là sốt ruột, đành phải nghe lời lão nhân gia đem cơm cùng túi quần áo đặt trước cửa phòng của nó.

Lo lắng tiến đến qua khe cửa nhìn nhìn, bên trong đen đặc tuyệt không thấy bóng người, anh thở dài, đem hộp cơm trong túi cẩn thận lấy ra đặt nhẹ cạnh cửa, quay người lại, dựa vào, dọa anh kêu to một tiếng.

Tiểu quỷ đang đứng ngay sau lưng, con mắt chằm chằm nhìn anh, Đỗ Tu Nhiên mất tự nhiên mà lùi một bước, giữ khoảng cách với nó.

Sau khi đứng lại, nương theo ánh sáng phòng của lão đầu, anh mới phát hiện trên mặt tiểu quỷ có vết máu, khóe miệng đều rách toạc.

Đỗ Tu Nhiên không nhịn được mà hỏi: “Đánh nhau với người khác?”

Ngô Kình Thương không nói gì, trực tiếp đem ánh mắt chuyển tới đồ vật nằm trên đất.

Đỗ Tu Nhiên liền nhặt hộp cơm cùng quần áo dưới đất lên, bởi vì là hộp cơm mới, tiểu quỷ chưa từng nhìn qua, khả năng sẽ không biết dùng, sợ rằng lại giống trước kia không mở được thì lập tức đâm thủng.

“Đồ ăn, còn có quần áo cho cậu mặc, cái này phải mở cẩn thận một chút, đừng làm hư.” Đỗ Tu Nhiên vừa đưa tới vừa nhắc nhở, sợ hắn không nặng nhẹ mà làm hư cái hộp.

Ngô Kình Thương tay với lấy hộp cơm, sau đó yên lặng đẩy cửa đi vào.

Đỗ Tu Nhiên có chút sững sờ, cầm túi quần áo lên cũng đẩy cửa đi vào, tiến không được đi cũng không xong, liền nói: “Cái kia, tôi đem quần áo đặt ở cửa a, đến lúc đó cậu tự mặc, còn có, hộp cơm ăn xong cũng để ngoài cửa, buổi sáng tôi sẽ tới lấy đi…”

Còn chưa nói hết, trong phòng liền có âm thanh vặn nắp truyền ra, Đỗ Tu Nhiên ngược lại không hề lo lắng, bởi vì anh đã cố tình chọn mua một cái hộp dày, vỏ ngoài rất chắc chắn, phỏng chừng dùng ba, năm năm không thành vấn đề, mặc dù với anh mà nói là hơi tốn kém, nhưng như vậy không phải lãng phí, hơn nữa bên cạnh còn có cái nút, chỉ cần ấn một cái là có thể mở…A, không xong! Anh thế nào lại quên chỉ cho tiểu quỷ kia cách thức mở hộp….

Lúc này chợt nghe một tiếng nhựa vỡ “Răng rắc” trong phòng.

Tiếp theo là một hồi tiếng ken két ken két vang lên, âm thanh này làm Đỗ Tu Nhiên vô cùng đau lòng, không chút suy nghĩ mà đẩy cửa vọt nhanh vào.

Trong phòng không có đèn, chỉ có thể nương theo ánh sáng xa xa hắt từ phòng lão đầu vào, thấy Ngô Kình Thương vẻ mặt không kiên nhẫn, mặt cùng vết máu trên tay cũng không thèm lau sạch, chính là ghé vào trên bàn gỗ bị hỏng, đem cào một lỗ hổng lớn trên hộp cơm đang cầm trên tay, tay kia thì không ngừng bốc lấy cơm trong hộp ăn đến lang thôn hổ yết.

Nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên đi vào, Ngô Kình Thương rất nhanh cầm hộp cơm nhảy dựng lên, vẻ mặt phòng bị nhìn Đỗ Tu Nhiên.

Đỗ Tu Nhiên vô cùng đau lòng, tiểu quỷ này cũng quá dã man, nó rốt cuộc là ăn cơm hay là ăn hộp cơm đây? Anh vội vàng đi lên phía trước hai bước, muồn nhìn xem hộp cơm có còn sửa được hay không.

Còn chưa kịp dừng bước, chỉ thấy tiểu quỷ kia ném ra thứ gì đó, trực tiếp đập lên trán anh, đau đến nỗi anh ném đi quần áo trong tay, nước mắt đều nhanh rơi xuống.

Trong chốc lát đều sưng lên một cục lớn, đau rát, Đỗ Tu Nhiên liếc mặt đất, dựa vào! Hòn đá kia to bằng nắm tay người, tiểu quỷ ra tay thật hung ác.

Thừa dịp Đỗ Tu Nhiên đang xoa xoa đầu, Ngô Kình Thương thuần thục đem thức ăn giải quyết hết, sau đó dùng mu bàn tay chùi miệng, đem hộp cơm “ba” một tiếng ném dưới chân Đỗ Tu Nhiên, trên mặt đất đều là nền xi măng, hộp cơm bằng nhựa lúc này đã rời thành hai mảnh, còn văng nước màu đỏ của cải trắng cay vào gấu quần Đỗ Tu Nhiên.

Ngô Kình Thương sau đó lạnh lùng nói: “Tao trả lại mày”. Ý là đừng có tiếp tục xông vào đòi.

Đúng là đồ tiểu quỷ vong ân phụ nghĩa! Đỗ Tu Nhiên muốn nổi giận cũng không được, cảm giác mình hỏng não mới đi có thể đưa cơm cho tiểu quỷ này, đáng đời không may mới phải chịu uất ức như vậy.

Anh gật đầu nói: “Đi, từ nay về sau tôi sẽ không rỗi hơi đi quản chuyện của cậu nữa, cũng sẽ không tiện tay đưa cơm cho cậu, gặp lại sau.” Nói xong ôm đầu muốn đi.

Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên nói những lời này, vẻ mặt có chút bối rối, con mắt có chút tối hồng, lập tức móng tay không khống chết “xoạt” duỗi ra, nó nhìn móng tay quanh co nói: “Không có cơm, tao sẽ giết mày!”

Đỗ Tu Nhiên lúc này bị chọc tức há còn sợ nó, trực tiếp đáp trả: “Tới giết tôi được lắm, giết chết tôi cậu cũng không có cơm mà ăn.”

Ngô Kình Thương trầm mặc, nó nghĩ nghĩ nói: “Tao đây sẽ giết tên mập kia.”

Mập mạp? Đỗ Tu Nhiên sững sờ, nó là nói…Trữ Tiểu Bàn? A, quái vật kia còn biết rõ Trữ Tiểu Bàn? Đỗ Tu Nhiên không chỉ kinh ngạc, còn càng tức giận hơn, xem ra tiểu quỷ này càng ngày càng ác liệt, cái tốt thì không học, lời uy hiếp còn học đến nhuần nhuyễn, anh liếc nhìn Ngô Kình Thương, nhưng không nói lời nào, chỉ cắn chặt rặng bụm lấy đầu rời đi.

Trên đường về nhà, từng cơn gió lạnh phả vào mặt, Đỗ Tu Nhiên có chút thanh tỉnh, lập tức nhịn không được mà cười phá lên, cảm giác mình đối chọi với quái vật thật buồn cười, nhưng là vừa nghĩ đến chiếc hộp cơm mới mua cùng tiền tiêu vặt, lòng lại cực kỳ đau xót.

Sau này vẫn là nên cách…quái vật kia xa xa một chút a, anh cũng không phải muốn đổi lấy thương cảm của tiểu quỷ kia, kết quả còn làm cho chính mình chịu tội bị thương, trách nhiệm giải cứu người vô tội này, hẳn là chuyện của mấy vị anh hùng, anh cũng không phải anh hùng, cho nên cùng nó không quan hệ.

Hai ngày tiếp theo, anh đều không đến đưa cơm cho Ngô Kình Thương nữa, vui vẻ thanh nhàn tự tại, cũng lại có càng nhiều thời gian hơn đọc sách làm bài tập, hỗ trợ việc nhà, làm những chuyện yêu thích của mình.

Bất quá, Trữ Tiểu Bàn hẳn là không được tốt như vậy.

Tan học, Trữ Tiểu Bàn cúi đầu, vành mắt ngập nước, Đỗ Tu Nhiên hỏi nó: “Bị lão sư phê bình?”

Trữ Tiểu Bàn lắc đầu.

“Vẫn là bị bạn học bắt nạt?”

Trữ Tiều Bàn nửa ngày sau mới gật đầu nhè nhẹ, nước mắt lập tức rơi xuống.

Đỗ Tu Nhiên buồn bực, tiểu béo này tuy ham thích náo nhiệt, nhưng không phải người thích gây sự a, mà trong trương tiểu học này, tướng tá của nó to lớn như vậy, người khác nhìn đều phải sợ, ai sẽ chủ động khi dễ nó?”

Vì vậy anh hỏi: “Ai a?”

“Ngô Kình Thương không cho tớ nói, tớ muốn nói ra, nó nói nó sẽ giết tớ.” Trữ Tiểu Bàn nước mắt đều nhanh rơi xuống.

Nghe được là Ngô Kình Thương, Đỗ Tu Nhiên không khỏi bật cười, anh hỏi: “Ngô Kình Thương khi dễ cậu làm gì?”

Trữ Tiểu Bàn lại càng hoảng sợ, “Làm sau cậu biết là nó?” Lại bối rối khoát tay kinh hoàng nói: “Đây cũng không phải là tớ nói ra nha, đây là chính cậu đoán, không liên quan gì tới tớ a.”

Đỗ Tu Nhiên mặt đầy hắc tuyến, rõ ràng là tự ngươi nói ra có được không.

“Cậu không nói cho lão sư?” Với tính cách của Trữ Tiểu Bàn, nó hắn là trước tiên báo với lão sư mới đúng.

Trữ Tiểu Bàn do dự nửa ngày mới nói: “Không có.”

Phỏng chừng việc này quá dọa người, một học sinh lớp năm bị một tiểu quỷ lớp hai khi dễ, nói cho lão sư thật mất mặt, Trữ Tiểu Bàn vừa vặn là người thích sĩ diện.

Vì vậy Đỗ Tu Nhiên hỏi: “Nó khi dễ cậu thế nào?” Chẳng lẽ chính là lộ ra móng tay trước mặt người khác? Bất quá, như thể trọng cùng thân hình của Trữ Tiểu Bàn này, móng tay của Ngô Kình Thương đối với nó hẳn là không có lực sát thương gì.

Trữ Tiểu Bàn nghe vậy miệng nhành ra, tựa hồ phải chịu đựng đại ủy khuất, nó nói: “Ngô Kình Thương nó…Nó đoạt đồ ăn của tớ.”

Khái…Cũng là, đồ ăn chính là tính mạng của Trữ Tiểu Bàn, đoạt bát cơm của nó chính là tổn hại đến tính mạng của nó a, cái này rất không được.

Đỗ Tu Nhiên phỏng chừng tiểu quỷ kia tám phần là đói đến tức giận, mới có thể đoạt đồ ăn vặt của mập mạp.

“Nó còn nói tớ từ nay về sau phải đem cơm cho nó ăn, nếu không, nó sẽ dùng con dao dài như thế này đâm chết tớ.” Trữ Tiểu Bàn nức nở nói, vừa nói vừa ước lượng con dao lớn nhỏ kia, có lưỡi dao dài như vậy, đừng nhìn Trữ Tiểu Bàn to béo như vậy, kì thật rất sợ chết, lá gan cũng bé tí.

“Nó không có dùng móng tay đen sì của mình?” Đỗ Tu Nhiên hỏi, chẳng lẽ tiểu quỷ kia biết móng tay đối với Trữ Tiểu Bàn không có lực uy hiếp? Cho nên đối thành dao dài?

Trữ Tiểu Bàn trên mặt còn đầy nước mắt, nghe vậy kinh ngạc nhìn qua chỗ Đỗ Tu Nhiên nói: “Cậu bị choáng à, Tiểu Huy nói đều là gạt người, mẹ của tớ nói, trên thế giới không ai có móng tay màu đen cả, còn có thể duỗi dài ra, đó là trẻ con xem phim hoạt hình tưởng tượng ra thôi, cho tới bây giờ tớ không tin qua.”

Đỗ Tu Nhiên -_-|||

Anh kéo lại quai cặp sách thầm nghĩ: Ngươi không tin thật tốt.

Trữ Tiểu Bàn sụt sịt hai dòng nước mũi đột nhiên nói: “Bằng không tớ chuyển trường a, tớ không nghĩ muốn ở lại trường học này nữa…”

Đỗ Tu Nhiên quay đầu lại nhìn Trữ Tiểu Bàn khóc đến mặt hồng hồng, cảm thấy thật đáng thương, thực sự làm khó cho nó, nhỏ như vậy bị người khác uy hiếp lại còn dọa giết quả thực áp lực rất lơn, vì vậy sau khi suy nghĩ kĩ, anh vỗ vỗ vai Trữ Tiểu Bàn an ủi: “Liên lụy đến cậu rồi, đừng khóc, Ngô Kình Thương kia từ nay về sau sẽ không đoạt cơm của cậu nữa, tớ cam đoan.”

Trữ Tiểu Bàn dùng tay áo lau nước mũi lắc đầu nói: “Đỗ Tu Nhiên, cậu nói chính là thật sự?”

Đỗ Tu Nhiên gật đầu nói: “Ân, không lừa cậu đâu.”