Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 7: Tấn công, vỗ béo




Thừa dịp Ngô Kình Thương đang uống cháo gạo kê, Đỗ Tu Nhiên tùy ý xem xét mọi nơi trong phòng, bên trong này cùng bên ngoài cơ hồ không có gì khác nhau, đều đồng dạng rất lạnh.

Loại phòng hở bốn phía thế này, mùa đông đại khái có thể rét chết người, cho dù Ngô Kình Thương nhịn được lạnh nhưng cũng là người, ở chỗ lạnh như hầm băng này, thân thể nhất định không chịu được.

Trong phòng không có nước, nếu có nước, trong cái rét lạnh bây giờ, sau hai ngày nữa trên mặt cũng phải đóng một tầng băng.

Ngô Kình Thương một bên uống xong cháo gạo kê, còn đem túi cháo liếm sạch sẽ, hết liền đem túi quăng trên mặt đất, muốn xuống giường.

Đỗ Tu Nhiên vội vàng nói: “Đừng xuống, hảo hảo nằm xuống a.” Bị thương chảy nhiều máu như vậy còn định chạy khắp nơi? Không muốn sống nữa.

Ngô Kình Thương nhíu mày hỏi: “Vì cái gì?” Ý là ngươi dựa vào cái gì chăm sóc ta.

Đỗ Tu Nhiên hiểu tiểu quỷ này chắc chắn sẽ không nghe lời mình, nhưng là anh cũng không phải không còn cách nào khác, lại nói biện pháp này cũng rất đơn giản.

Ngô Kình Thương tiểu quỷ này thường xuyên đói bụng ăn không đủ no, cho nên nó so với bất cứ ai đều quan tâm tới đồ ăn, tìm kiếm đồ ăn có thể là chuyện mỗi sáng khi tỉnh dậy nó nghĩ đến đầu tiên, đây chính là điều kiện cơ bản để duy trì tính mạng.

Nếu như mình cho nó đồ ăn nó muốn, mà tiểu quỷ này vì đồ ăn mà cũng còn có thể nghe lời, chỉ cần có thể nghe lời người khác, như vậy nó còn có cách cứu.

Dùng thức ăn uy hiếp hòng dụ dỗ, chiêu này dùng qua mấy lần, tuy không còn dùng tốt nữa, nhưng là trước mắt phương pháp này còn có tác dụng với nó.

Nếu là lớn lên một chút nữa, Đỗ Tu Nhiên cũng không dám cam đoan, khi đó nó khả năng có năng lực giết người, hậu quả rất nghiêm trọng, cho dù chỉ là cướp đồ ăn, loại thói quen này một khi nhiễm phải sẽ có thể làm méo mó cuộc sống sau này.

Đỗ Tu Nhiên ít nhiều cảm thấy may mắn một ít, cũng may anh gặp được tiểu quỷ lúc này, hết thảy còn có thể vãn hồi đường sống, không tính là quá muộn.

Nếu để tiểu quỷ này tự mình một mực tiếp tục sống như vậy, anh cũng không dám khẳng định còn có biện pháp nào kiềm chế nó, đến lúc đó nó đại khái đã coi trời bằng vung, cái gì cũng dám làm a.

Đỗ Tu Nhiên nhìn vẻ mặt khó chịu của Ngô Kình Thương, biết rõ tiểu quỷ này nếu không để cháo gạo kê cùng trứng gà buổi sáng vào mắt, sớm đã muốn đem anh đuổi ra.

Có lẽ lòng tự trọng của quái vật so với người bình thường càng thêm mãnh liệt, giống như kiếp trước người kia sống trong lồng sắt, bị nhốt trong sơn cốc kia, sức mạnh của hắn căn bản không có người nào ngăn cản được, hắn là hoàn toàn có thể chạy thoát, nhưng là hắn vẫn đứng ở đó, không hướng bên ngoài sơn cốc chạy, Đỗ Tu Nhiên sau này mới nghĩ đến, khả năng quái vật kia không để cho lòng tôn nghiêm bị chà đạp, cho dù chết cũng phải đem lũ người đã vũ nhục hắn phá tan thành từng mảnh.

Ngô Kình Thương có thể chịu được người khác cười nhạo cùng khinh bỉ nó ăn rác, nhưng là tuyệt đối không muốn bị người khác khống chế, ngược lại ưa thích tự do, vô luận là cả đời quái vật kia hay là cái này tiểu quỷ.

Đối với việc Đỗ Tu Nhiên buổi sáng cầm trứng gà uy hiếp mình, Ngô Kình Thương trong lòng sinh tức giận, ăn trứng xong nó hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Tu Nhiên.

Đỗ Tu Nhiên bị nó nhìn có chút chột dạ, cố ý kéo dài khoảng cách ra với nó, dùng âm thành nhẹ dịu nhất để nói: “Cháo gạo kê cùng trừng gà ăn ngon không?”

Ngô Kình Thương trong miệng hẳn là vẫn còn lại dư vị của trứng gà, bị Đỗ Tu Nhiên vừa vặn hỏi, không tự giác nhớ lại mùi bị, nó chẹp chẹp miệng, đáy mắt gợi lên chút thần thái, nặng nề gật đầu “Ân” một tiếng.

“Buổi trưa nay còn có thể ăn cháo gạo kê cùng trứng gà các loại? Nhưng điều kiện là cậu không thể xuống, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.” Đỗ Tu Nhiên khuyên bảo.

Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ liền đồng ý, nằm nghỉ cũng không tổn thất gì lại còn được ăn trứng gà thơm ngào ngạt, hơn nữa phía sau lưng rất đau, thân thể cũng lạnh, nằm xuống còn có thể tiếp tục ngủ.

Nhưng là nó vẫn có chút không yên lòng, vì vậy mặt nghiêm tái nhợt đem đôi mắt đen sáng nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên, nó hỏi: “Giữa trưa thật sự có thể có trứng ăn?” Nó sợ Đỗ Tu Nhiên nuốt lời, nghĩ nghĩ, gian nan đem móng tay đen duỗi ra, dùng móng tay chỉ vào Đỗ Tu Nhiên nói: “….Nếu không có trứng, ta sẽ giết ngươi!”

Đỗ Tu Nhiên thấy thế trong lòng bừng bửng lửa, phi! Tiểu quỷ này thật không biết tốt xấu, rõ ràng uy hiệp anh, giờ lại còn không cho anh chết, đành phải đè xuống cơn tức trong lòng, phụ họa nói: “Được được, đến lúc đó nếu không có trứng thì tùy tiện để cậu giết, bây giờ thì nhanh nằm xuống a…”

Ngô Kình Thương sau khi nghe xong mới thả lỏng trong lòng, sờ sờ lên móng tay, thu lại, sau đó nằm nghiêng trên nệm rơm, con mắt một mực chăm chú Đỗ Tu Nhiên không tha.

Đỗ Tu Nhiên muốn đi ra ngoài tìm cho nó cái gì đó để chắn cửa sổ, tiểu quỷ này đều hỏi anh đi chỗ nào, sợ anh chạy mất.

Tuy tiểu quỷ này rất phiền toái, nhưng là Đỗ Tu Nhiên không có tức giận, anh cảm thấy như vậy không sai, anh bây giờ còn không xác định được tiểu quỷ có phải chính là quái vật kia không, tuy móng tay đen kia đồng dạng đều có thể tổn thương người khác, nhưng cả quái vật kiếp trước kia hoặc là hiện tại tiểu quỷ này đều giống như tờ giấy trắng, bọn họ đều không hiểu được nhân tình thế thái, chỉ biết thuận theo cảm giác của bản thân, nói cách khác chính là con người đơn thuần, chưa từng có tâm tư phức tạp, có lẽ anh không biết tiểu quỷ này về sau sẽ trở nên thế nào, nhưng là ít nhất hiện tại nơi này anh có thể nhìn mặt nó mà biết nó nghĩ gì.

Đỗ Tu Nhiên tại phòng lão đầu tìm được tấm nhựa cùng với mấy khối nhựa dày, anh lại chạy tới cửa hàng bán lẻ phụ cận tìm mua nhựa cao su và băng dính, sau đó trở lại phòng Ngô Kình Thương, cũng may mái nhà xưởng thấp, đứng trên ghế là có thể với ra phía sau cửa sổ, đem băng dính dán miếng nhựa vào cho chắc chắn, lại đem một tấm nhựa to chặn khe cửa bên kia, cuối cùng dùng nhựa cao su chặn hết khe hở còn lại, như vậy gió sẽ không lùa được nữa.

Hai bên mặt chuẩn bị tốt, anh lập tức thấy phòng ấm lên được một tí, ít nhất những chỗ gió lùa đã bị bịt lại, chỉ còn ngói trên nóc nhà có khe hở, anh loay hoay ở hậu viện kiếm được một cái quần bông bị người khác ném đi, sau đó cắt vải, rút bông bên trong ra, bắc ghế đứng lên đem chỗ nào bị hở lấy bông nhét vào, một mực bận rộn đến giữa trưa mới làm xong.

Tiểu quỷ vẫn thành thật nằm trên nệm rơm, thấy Đỗ Tu Nhiên trong phòng chạy đông chạy tay, nó ngược lại có chút không kiên nhẫn, một mực hỏi Đỗ Tu Nhiên khi nào mới có thể cầm trứng gà đến ăn.

Đỗ Tu Nhiên biết nó không chịu được đói, buổi sáng ba quả trứng to đã sớm tiêu hóa xong, liền vội vàng về nhà lấy ra mười mấy quả trứng cho vào trong nồi luộc, lại thêm một hồi cháo gạo kê.

Anh ăn hai quả, còn lại mười một quả chia làm hai túi, một túi năm, một túi sáu, như vậy tiểu quỷ buổi tối còn có phần.

Tìm trong nhà áo bông của cha hồi trước lâu không mặc lật ra, nghĩ rằng trải xuống nệm rơm sẽ ấm áp chút ít, đáng tiếc chỗ kia không có điện, nếu không mua tấm lót điện tử chen vào, nằm vào có thể bớt lạnh.

Ngô Kình Thương miễn cưỡng ngồi trên nệm áo bông, một tay cầm trứng gà cúi đầu ăn, cháo gạo kê thì khò khè uống hết phân nửa, còn lại một ít đến buổi tối anh đem hâm nóng lại trên bếp lò ở phòng lão đầu cho nó.

Đợi Đỗ Tu Nhiên thu thập xong quay đầu lại nhìn nó, đã thấy Ngô Kình Thương cuộn mình trong áo lông rộng thùng thình mà ngủ.

Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng đi qua cài lại nút áo trên cho nó, nhìn vẻ mặt đang say ngủ của tiểu quỷ này, đáy lòng có chút thoải mái, kì thật tiểu hài tử trong thiên hạ đều đồng dạng đáng yêu, cho dù đứa bé này là quái vật, nhưng bộ dạng khi ngủ thì vẫn là lúc đơn thuần nhất.

Buổi chiều trời bắt đầu mưa nhỏ, nhiệt độ không khí hạ xuống, khắp nơi đều là bông tuyết bay, một mực rơi đến thứ hai mới ngừng.

Đỗ Tu Nhiên đến trường, mặt đất dưới lầu đều dày một tầng tuyết, đi một chút là có thể trượt chân, bởi vì bên dưới tuyết là lớp băng nước mưa kết thành, đường phố có có nhiều chỗ đem tuyết cào sạch sẽ sau liền lộ ra lớp băng bên dưới, phá lệ không dễ đi, xe cộ chạy nhanh trên đường đều phải chú ý, sợ bánh xe trượt phát sinh sự cố.

Cho nên buổi chiều trường học cho học sinh tan sớm, Trữ Tiểu Bàn tìm Đỗ Tu Nhiên cùng về, nó rất cao hứng nói Đỗ Tu Nhiên nói đúng là Ngô Kình Thương kia không còn đoạt đồ ăn vặt của nó nữa.

Đỗ Tu Nhiên có điểm囧, lúc anh khi nói với tiểu quỷ đừng đoạt đồ của Trữ Tiểu Bàn, nó biểu tình còn đầy hung ác, trong miệng nhét trứng gà, nửa ngày mới nói một câu với anh: “Nếu mỗi ngày có trứng gà ăn, ta sẽ không ăn đồ của con heo kia nữa…”

Trữ Tiểu Bàn đối với Ngô Kình Thương mang thù, tuy tiểu quỷ kia không còn quấy rầy nữa, nhưng nó vẫn hóng chuyện ở trường học của Ngô Kình Thương.

Trữ Tiểu Bàn nói với Đỗ Tu Nhiên: “Ngô Kình Thương tên kia hôm nay bị rất nhiều đứa dùng gạch đập.”

Đỗ Tu Nhiên cả kinh, vội hỏi có chuyện gì xảy ra.

Trữ Tiểu Bàn đắc ý nói: “Là Tiểu Huy lớp ba nói cho tớ biết, bọn nó buổi chiều có giờ thể dục, lão sư có việc nên cho cả lớp tự do hoạt động, bọn nó chơi đánh nhau trên sân tập, Ngô Kình Thương lại đứng ngay bên cạnh sân, Vu Đông cùng bọn bạn trong lớp mắng nó là quái vật, còn bảo nó cút đi, nhưng Ngô Kình Thương thật không biết xấu hổ, mắng thế nào cũng không đi, về sau bọn họ dùng gạch ném nó, ném đến khi nó phải chạy, nghe nói bọn họ trong lớp không người nào thích nó, nói là ai bị nó đụng một cái sẽ cả ngày đen đủi, cũng không đứa nào chịu ngồi cùng bàn với nó.”

Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong có chút tức giận, anh trầm mặc lắng nghe, cũng không đáp lại lời của Trữ Tiểu Bàn.

Anh cảm thấy bạn cùng lớp tiểu quỷ thật quá đáng, Ngô Kình Thương là quái vật, tích cách cô lập ngôn ngữ bất thiện, nhưng dù sao cũng mới là cái hài tử, hơn nữa vết thương phía sau của nó còn chưa lành, dùng gạch đập nó, một khi đập hư miệng vết thương lại chảy máu, bọn họ trong lớp kể cả lão sư, không người nào đồng tình trợ giúp nó? Bình thường bài xích nó thì thôi, lần này còn cả tập thể động thủ đánh nó, cho dù nó là xấu hài tử, thường xuyên đoạt đồ ăn của người khác, nhưng như vậy là đáng bị đánh tập thể? Điều này sẽ tạo cho nội tâm hài tử biết bao thương tổn? Đỗ Tu Nhiên cảm thấy tiểu hài tử đối với người khác quá lạnh lùng.

Trữ Tiểu Bàn bị biểu tình của Đỗ Tu Nhiên hù sợ, về đến nhà cũng không cần anh nhắc nhở, nhanh như chớp chạy lên lầu.

Đỗ Tu Nhiên thở dài, nấu món trứng gà Ngô Kình Thương thích nhất, buổi tối xách qua, lại chứng kiến Ngô Kình Thương ngồi xổm ở góc tưởng, mặt sững sờ nhìn nhìn móng tay mình.

Nó nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên lại gần, con mắt đột nhiên đỏ lên, móng tay xoạt cái duỗi ra, chằm chằm chỉa vào Đỗ Tu Nhiên, giống như con dã thú giấu mình trong hang, âm thầm liếm láp vết thương, biểu tình không muốn người ngoài tiếp cận dù chỉ một bước.

Đỗ Tu Nhiên đem trứng gà đặt trên mặt bàn, yên lặng lột vỏ ra, đến gần vài bước, đem trứng còn nóng hầm hập đặt vào trong tay Ngô Kình Thương.

Ngô Kình Thương con mắt đo đỏ có chút nghi hoặc, nó nhìn nhìn trứng gà kia nhưng không giống bình thường vội vã nóng nảy chộp lấy, chỉ là dùng móng tay chạm vào trứng gà mềm mềm, tựa hồ do dự, nó biết rõ bày trước mắt chính là đồ mình thích ăn nhất, nhưng mà không biết vì sao lúc này lại không có tâm tình để ăn.

Đỗ Tu Nhiên nhìn qua nó, lúc này đã không còn e ngại, dùng tay còn lại chạm nhẹ nhàng vào móng tay đen của Ngô Kình Thương, nhẹ nói: “Tiểu Thương, từ nay về sau không bao giờ nữa…đem móng tay tùy tiện lộ ra cho người khác xem, không ai nhìn thấy móng tay cũng sẽ không nói cậu là quái vật nữa.” Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng mò mẫm móng tay đen sáng bóng kia, cơ hồ sắc bén đến nhẹ đụng một cái là làm rách da Đỗ Tu Nhiên, đầu ngón tay trong nháy mắt nhỏ xuống vài giọt máu.

Mặc dù có chút đau đớn nhưng anh cũng không xem xét miệng vết thương, dùng bàn tay mang máu vuốt ve đỉnh đầu Ngô Kình Thương, anh nói: “ Móng tay của cậu không phải là sỉ nhục, chỉ là vừa vặn khác biệt, nó là thứ thuộc về người quý giá, cậu hãy yêu quý nó, không cần phải đơn giản lộ ra cho người khác xem, không bởi vì nó xấu, mà là…bọn học không xứng.”

Cũng không biết Ngô Kình Thương có hiểu lời Đỗ Tu Nhiên nói hay không, thế nhưng nó chậm rãi thu lại móng tay, sau đó dùng đầu lưỡi liếm đầu ngón tay còn chảy máu của Đỗ Tu Nhiên, đầu lại đột nhiên cúi xuống cắn trứng gà trong tay anh, liều mạng nhét vào miệng, có lẽ nó thật sự nghe lọt được một ít, cũng minh bạch lời của Đỗ Tu Nhiên có ý nghĩa gì, nếu không nó sẽ không vừa cúi đầu ăn trứng gà vừa rớt nước mắt, xuôi theo khuôn mặt vô cùng bẩn của nó nuốt vào trong miệng, nhưng lại ngay cả một tiếng nghẹn ngào cũng không có phát ra…