Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 24




EDIT BY VŨ

BETA BY CHERYL CHEN

Mễ Tình la hét tê tâm liệt phế, tiếng thét chói tai kinh động nhân viên phục vụ, giọng của cô vẫn chư dừng hẳn, thì đã có người mặc đồ phục vụ chạy vào.

Tay Tiêu Cố còn khoác trên vai Mễ Tình, mà khăn tắm của Mễ Tình lại chồng chất bên chân. Nhân viên phục vụ nhanh chóng phân tích hiện trường, giơ sổ tay tuyên truyền còn chưa phân phát hết lên, chỉ thẳng vào Tiêu Cố lớn giọng: “Vị tiên sinh này! Mời anh lập tức buông vị tiểu thư kia ra!”

Tiêu Cố quay đầu nhìn cô, muốn giải thích vài câu, vậy màanh  chưa kịp mở miệng, nhân viên phục vụ kia lại lớn tiếng hơn: “Không được cử động! Lập tức buông vị tiểu thư kia ra!”

Tiêu Cố:  “…”

Cô không thể nghĩ xong rồi mới nói tiếp sao.

Anh quay đầu nhìn Mễ Tình, thấy áo khoác đã vừa trên người cô, liền buông cô rồi lùi ra sau hai bước. Nhân viên phục vụ thấy anh vừa keo dài khoảng cách, nhanh chóng xông tới, nhặt khăn tắm trên đất khoác lên vai Mễ Tình: “Vị tiểu thư này, cô không sao chứ? Có cần tôi báo cảnh sát không?”

Tiêu Cố:  “…”

Bây giờ anh mới chợt nhận ra, mình phải giải thích.

Mễ Tình vì bị đả kích quá mức, nên tạm thời mất đi khả năng nói chuyện. Nhân viên phục vụ lại cho rằng cô sợ hãi, nên đỡ cô về phòng thay quần áo.

Để lại một mình Tiêu Cố, nhân viên bên ngoài nhanh chóng dẫn anh đến phòng làm việc của quản lý suối nước nóng

Quản lý suối nước nóng là một người đàn ông trung niên hơi mập, từ khi sinh ra đã hớn hở, nhìn qua rất vui vẻ. Ông ngồi một bên ghế sô pha, cười híp mắt nhìn Tiêu Cố ngồi đối diện.

Áo khoác của Tiêu Cố bị Mễ Tình cầm, cho trên trên người anh chỉ mặc áo lông màu trắng, anh mấp máy môi, nhấn mạnh một lần nữa: “Giống như tôi đã nói rồi, tôi và cô gái kia có quen biết.”

Quản lý ngồi đối diện nhấp ngụm trà nóng, cười ấm áp: “Tôi đã xem lại camera, đúng là hai người đi chung thật. Tôi tin anh là ông chủ của cô ấy, nhưng làm ông chủ thì không nên lợi dụng chức vị làm bậy, bức bách nhân viên làm chuyện mà họ không muốn”

Tiêu Cố:  “…  “

Đừng có tự tiện suy nghĩ lung tung như vậy  được không?

Anh thở dài, cười với người quản lí: “Tôi nói lại một lần nữa, khăn tắm của ấy không cẩn thận bị rơi, tôi chỉ trùm áo khoác của mình lên người cô ấy thôi.”

Quản lí khí thế nói:  “Trong suối nước nóng không có người trông chừng, đương nhiên anh nói thế nào cũng được.”

Tiêu Cố:  “… “

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.

“Nếu như nhân viên chúng tôi không đến kịp lúc, anh có cam đoan mình sẽ không làm gì cô ấy không?”

Khóe miệng Tiêu Cố giật giật, trầm mặc đọ mắt cùng quản lí.

Trong phòng nghỉ, Mễ Tình đã đổi lại quần áo của mình của mình, trên tay còn cầm ly nước nóng. Hơi nóng tỏa lên, khuôn mặt tái nhợt của cô cuối cùng cũng có huyết sắc.

Nhân viên phục vụ thấy tinh thần cô tốt hơn một chút, dịu dàng hỏi thăm: “Vị tiểu thư, cô đã cảm thấy tốt hơn chưa?”

Mễ Tình không trả lời, nhân viên phục vụ hơi bối rối. Gặp phải sự việc như thế này, cô cũng không biết phải an ủi như thế nào mới khéo, nói: “Nếu như cô muốn  báo cảnh sát, tôi có thể đứng ra làm chứng.”

Mễ Tình khựng lại, mím môi nói: “Không cần, tôi và người kia có quen biết. Anh ấy là ông chủ của chỗ tôi làm.”

Nhân viên phục vụ giật mình run run. Nháy mắt một cái, rồi nhìn về phía Mễ Tình, ánh mắt càng thêm phức tạp: “Tôi hiểu mà, có một số việc thân bất do kỷ bản thân không quyết định được.”

Lông mi Mễ Tình rung rung, cô ấy đang nghĩ đến chuyện gì vậy?

Cô đang  muốn giải thích, đối phương lập tức cắt ngang:  “Cô đừng suy nghĩ nhiều, cứ xem như không may bị chó cắn một cái đi.”

Mễ Tình:  “… “

Khi cô đi ra từ trong phòng nghỉ, vừa lúc Tiêu Cố cũng được thả ra từ phòng làm việc của quản lý. Hai người vừa nhìn thấy nhau, độ xấu hổ trong không khí nhanh chóng tăng lên.

Tiêu Cố tiến lên về hướng Mễ Tình, như muốn nói điều gì, Mễ Tình quăng áo khoác của anh, giống như trùm bao tải lên đầu anh.

Mễ Tình muốn nhân cơ hội ấy cho anh một gậy, nhưng xung quanh lại không có gậy gộc gì để cô ra tay, cô khôgn thể làm gì hơn là lấy tốc độ nhanh nhất để chạy trốn khỏi hiện trường.

Tiêu Cố nghe tiếng bước châ n lộp bộp, anh lấy áo khoác xuống, đã thấy cô chạy xa.

Sau khi Mễ Tình trờ về phòng, lập tức chôn mình trong chăn. Bạn cùng phòng Thẩm Thi Thi vẫn chưa về, chắc đang đi chơi rồi. Mễ Tình không mở đèn, cả phòng trùm trong bóng đêm yên tĩnh, cô có thể nghe thấy cả tiếng thở của mình.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủn, cô không những mất đi nụ hôn đầu, mà còn bị thấy hết, đối tượng lại cùng là một người! Nếu ở thời cổ đại, tình trạng bây giờ của cô sẽ không đi lấy chồng được.

Mễ Tình buồn bực giãy dụa trong chăn, kêu một tiếng.

Mất nụ hôn đầu tiên cô còn có thể tự an ủi bản thân, nhưng sự việc trong suối nước nóng… Sau này sao cô có thể đối mặt với anh Thỏ đây! Cô vô cùng muốn chết đuối cho quên đi!

Cô lăn lộn mấy vòng, cô thấy nếu cứ chết chìm trong suối, thì quá tốt cho Tiêu Cố rồi, có chết cũng phải lôi anh ta chịu cùng.

Cô âm thầm nhớ từng tập phim Conan, thay mặt của nạn nhân trong phim bằng mặt Tiêu Cố, rốt cuộc trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Xảy ra tai nạn nghiêm trọng như thế, đêm nay vốn phải là một đêm thức trắng, nhưng Mễ Tình nghĩ đến 21 kiểu chết của Tiêu Cố, dần dần buồn ngủ, cô cố gắng mở to mắt, nhưng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại.

Cuộc sống luôn đi ngược lại những gì ta mong muốn.

Gần mười hai giờ Thẩm Thi Thi mới về, cô thấy Mễ Tình đã ngủ, nhanh chóng nhẹ nhàng bò lên giường của mình, nhắn tin cho QQ Cố Tín một lời chúc ngủ ngon, thấy được tin nhắn tự động của Cố Tín, trong lòng cô chứa đầy mật ngọt nhắm mắt lại.

Hành trình của ngày thứ hai là leo núi, Thẩm Thi Thi đã cài báo thức, đúng giờ gọi dậy. Tuy tối hôm qua cô ngủ tương đối trễ, nhưng Thảm Thi Thi không có thói quen nằm ỳ, vẫn nhanh chóng bò dậy.

Cô rửa mặt xong đi vào mà Mễ Tình vẫn không có động tĩnh, lấy tay chọc chọc: “Mễ Tình, dậy thôi, ngày hôm nay đi leo núi.”

“Ừ…” Mễ Tình hất tay Thẩm Thi Thi ra một bên, trở mình ngủ tiếp.

Thẩm Thi Thi nhìn tay mình, cau mũi lớn tiếng gọi: “Mễ Tình! Rời giường!!”

“….”

Mễ Tình bị đánh thức, cô vén chăn lên, ngồi dậy nhìn chòng chọc vào Thẩm Thi Thi.

Thẩm Thi Thi: “….”

“Tôi chờ cô ở ngoài vậy.” cô gấp gáp chạy ra ngoài, sau đó móc điện thoại di động ra nhắn cho tài khoản công chúng của Cố Tín: “Công chúa nhỏ rời giường thật đáng sợ, ô ô ô o(>~<)o”

Cố Tín: Ngoan, không khóc không khóc ~

Ô ô ô, chỉ có người nhà cô mới dịu dàng, Thẩm Thi Thi trong lòng vẫn sợ hãi cất điện thoại vào túi.

Sau đó Mễ Tình mới bắt đầu rửa mặt, vì hành trình hôm nay là leo núi, cô đặc biệt mặc áo lông với quần, thay xong quần áo cô mới ra khỏi phòng.

Áo lông của cô màu trắng, ống tay áo và mũ trùm đều màu trắng vải nhung, rất mềm, kết hợp với quần đen vô cùng đẹp mắt. Thẩm Thi Thi vừa nhìn đã xao động, hất chuyện vừa bị đánh lên chín tầng mây: “Ui Mễ Tình ơi, áo lông của cô đẹp thế, cô mua ở đâu vậy?”

Mễ Tình nói: “Ah, đây là đồ của năm ngoái rồi.” năm nay cô còn chưa kịp mua, thì đã chạy đến đây rồi.

Thẩm Thi Thi sờ soạng áo lông của cô, thoải mái: “Áo này bao nhiêu tiền thế? Tôi cũng muốn mua.”

Mễ Tình suy nghĩ nói: “Tôi cũng không nhớ rõ lắm, mấy vạn tệ thì phải.”

Thẩm Thi Thi: “…”

Cô lại móc điện thoại di động ra, nhắn cho tài khoản công chúng của Cố Tín: “Không thể tin được, công chúa nhỏ có cái áo lông đến mấy vạn tệ.”

Cố Tín: Áo nào? Tôi mua cho cô [ khốc ]

Thẩm Thi Thi: Anh càng ngày càng thông minh lên rồi.

Đầu kia không kìm được nụ cười.

Mễ Tình nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Thẩm Thi Thi, thấy cô lại nói chuyện phiếm với QQ Cố Tín, trề môi. Trúng độc quá sâu rồi, biết đối phương là người máy mà vẫn trò chuyện hăng say như thế.

Cô đang nghĩ ngợi thì đã thấy Tiêu Cố đi tới.

Ban đầu cô hơi buồn ngủ nên không nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nhưng vừa thấy Tiêu Cố, ký ức xấu hồ ùa về ngay lập tức. Mễ Tình xoay người ra đằng sau, chạy về phòng ‘cạch’ đóng cửa dưỡng thương.

Tiêu Cố: “…  “

Thẩm Thi Thi cũng bị thanh âm này làm giật mình, cô nhìn  Tiêu Cố, lại ngó qua cánh cửa đang đóng chặt, tò mò.

“Ông chủ Tiêu, việc này cứ giao cho em đi.” Cô tự đề cử mình, dùng chìa khóa mở cửa ra, đi vào.

Mễ Tình ngồi trong góc, Thẩm Thi Thi đi tới bên người cô, vỗ vai: “Làm sao vậy? Tối hôm qua ông chủ Tiêu không trấn an được cô à?”

Mễ Tình giật giật khóe mắt, không muốn nói chuyện.

Thẩm Thi Thi tự phân tích vấn đề một lúc, nghĩ rằng ông chủ Tiêu xử lí không khôn khéo rồi. Nên quyết định tự mình ra tay: “Thời đại nào rồi hả má, hôn một cái có mất gì đâu, cũng không phải cho người ta nhìn hết.”

Mễ Tình: “… … …  “

Thẩm Thi Thi thấy mặt Mễ Tình ngày càng đỏ, nhướn mày dò hỏi: “Có lẽ nào hôm qua, khi ông chủ Tiêu đuổi theo, hai người đã xảy ra chuyện gì?”

“Chả có cái gì cả.” Mễ Tình nhảy dựng lên.

“Không có gì là được rồi.” Thẩm Thi Thi kéo tay cô, đi tới cửa “Nếu không có việc gì xảy ra vậy thì lên đường thôi, trên núi có cảnh tuyết đó~.”

Mễ Tình muốn kéo tay mình về, nhưng làm vậy thì khác gì tự mình thừa nhận xảy ra chuyện gì đó với Tiêu Cố, nên đành theo ra ngoài.

Sau khi hai người bọn họ ra ngoài, mọi người đều đã đến đông đủ, Tiêu Cố nhìn thoáng qua Mễ Tình, Mễ Tình dời ánh mắt, giả vờ nhìn phong cảnh.

Tiêu Cố thu mắt, nói với mọi người: “Đi ăn sáng trước rồi leo núi.”

Mọi người hoan hô, đi theo anh, Mễ Tình bị Thẩm Thi Thi kéo  đi phía sau bọn họ.

Thẩm Thi Thi nói không sai, mọi người không hề để ý nụ hôn tối qua của cô và Tiêu Cố.

Ngoại trừ cô

Ánh mắt của cô lơ đãng rơi vào người Tiêu Cố đang đi phía trước, anh… Chắc anh cũng để ý!?

Mễ Tình cúi đầu, bắt đầu nhìn chòng chọc mũi chân của mình.

Trên đường đi dọc theo đỉnh núi, Mễ Tình đều cố gắng lảng tránh Tiêu Cố, ngay cả ánh mắt cũng không muốn tiếp xúc với anh. Thẩm Thi Thi đi một bước chụp một tấm hình, tương đối hài lòng, liền gửi tin nhắn cho Cố Tín. Mễ Tinh đi cùng với Thẩm Thi Thi, thỉnh thoảng dùng điện thoại chụp phong cảnh, mỗi lần không cẩn thận chụp dính bóng dáng của Tiêu Cố, cô ghét bỏ nhăn mặt chau mày.

Phía trước là một đoạn cua, mọi người đều đi chậm lại. Thể lực Mễ Tình vốn không tốt, hơn nữa trong lòng luôn không yên, dưới chân mền nhũn liền trượt chân.

Tiêu Cố nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, hai người khó khăn lắm mới đứng vững.

“Khi đi để ý một chút được không?” Tiêu Cố nhíu mày, giọng nói mang theo ý tức giận.

Mễ Tình cũng nhíu mày, giận đùng đùng nói: “Tôi vẫn để ý mà, anh buông ra.” Cô lắc lắc, muốn bỏ tay Tiêu Cố ra.

Nhưng kỳ lạ thật, Tiêu Cố không phải người đứng gần cô nhất, nhưng lại là người đầu tiên kéo cô lại.

Tiêu Cố thở dài, buông tay cô ra, dùng giọng nói đủ để cô nghe thấy: “Chuyện đêm qua tôi sẽ giữ bí mật.”