Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 5 - Chương 3




Nửa đêm, mưa dông, vách núi, yêu nữ. Dường như tất cả tình tiết trong câu chuyện kinh dị khi còn bé mà lúc nghe thấy sợ đến mức không ngủ được đã tập hợp đầy đủ. Chỉ có điều Thẩm Ngân Đăng duyên dáng yêu kiều, tướng mạo mỹ lệ trước mắt này còn đáng sợ hơn yêu quái mặt xanh nanh vàng, miệng to như chậu máu trong truyện nhiều.

Tần Phóng khẩn trương đến độ đầu ngón tay run run: Phải trả lời cô ta thế nào đây? Bàn về thận trọng đa nghi, `Thẩm Ngân Đăng e là chỉ hơn chứ không kém Tư Đằng.

Anh chần chờ quả nhiên khiến Thẩm Ngân Đăng hoài nghi. Cô ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nhìn khắp nơi: “Anh đi cùng Tư Đằng sao? Cô ta đâu?”

Tình huống nằm ngoài dự liệu của anh, Thẩm Ngân Đăng có phần kinh hoàng theo bản năng định đi vào động. Nhưng vừa mới cúi người thì lời nói của Tần Phóng đã nhanh chóng giữ cô ta lại.

“Thẩm tiểu thư, cô đã từng nói nếu có chuyện gì có thể cầu cứu đạo môn… Hiện tại tôi… trong lòng rất rối loạn, cũng không biết tại sao, tôi chỉ nguyện tin tưởng mỗi cô. Tôi không muốn bị Tư Đằng khống chế nữa, tôi muốn nói cho cô biết bí mật của cô ta…”

Thẩm Ngân Đăng thoáng ngỡ ngàng, phút chốc đáy lòng dâng trào nỗi vui mừng. Đây chẳng phải là kế hoạch lúc trước của cô ta sao? Từng bước tiếp cận Tần Phóng, dụ dỗ anh ý loạn tình mê với cô ta, sau đó nói hết bí mật của Tư Đằng ra. Phải biết rằng, lấy yêu lực thăm dò trí nhớ của con người là việc rất hao tổn nguyên khí. Năm đó bị đám người động Ma Cô chém đứt cánh tay gần như toàn thân mất hết máu yêu. Dưỡng hơn một trăm năm mới có thể bù lại nguyên khí nhưng lại vì chiến đấu một trận với Thẩm Thúy Kiều nên lại bị thương nặng. Sau khi thay hình đổi dạng vào động Ma Cô, cô ta đã thề bồi bổ lại nguyên khí, không để lộ tung tích, nào biết giữa chững bỗng xuất hiện một Tư Đằng…

- “Tiểu thư Tư Đằng vì sao nhất định phải tìm được một yêu quái khác vậy?”

- “Vì một yêu quái cô đơn sống trên đời tịch mịch chứ sao.”

Dóc tổ, chỉ có yêu quái mới có thể biết được yêu quái thật sự muốn gì. Khi đó nhận được tin tức quan chủ Thương Hồng gửi đến, cô ta cũng đã quyết định chủ ý: Đương thời đã lâu không nghe thấy tung tích yêu quái gì hết, sớm muộn gì cũng bị Tư Đằng tìm đến. Thay vì ngồi chờ chết thì chi bằng…

Cho nên cô ta xuống núi, đi dò la Tần Phóng trước, sau đó vì lấy lòng tin của Tư Đằng mà đưa đến đất bùn nhiễm máu. Hôm đó sau khi trích máu xong, cơn mệt mỏi ập tới nên nhu cầu cấp bách phải bồi bổ lại, lúc nửa đêm trùng hợp đứa bé kia còn đang ngái ngủ đi đến cửa kêu: “Sư phụ… Sư phụ…”

Cô ta không dằn lòng được đã động sát tâm.

Tiếp theo định dò la Tần Phóng lần nữa, ai biết Tư Đằng đã có chuẩn bị. Khi ba dây mây quất vào mặt, cô ta sợ đến mức bay mất hồn vía, còn tưởng rằng con đường này đến đây đã rơi vào ngõ cụt không ngờ giữa chừng lại thay đổi bất ngờ.

Quả nhiên con người khó độ tâm ma, gương mặt Trần Uyển này xem ra vẫn có vài phần tác dụng.

Cô ta quay người lại nhìn Tần Phóng, đi vài bước về phía anh: “Tôi đã nói có thể giúp anh thì nhất định sẽ làm được. Tần Phóng, anh đừng vội, không phải anh rời khỏi bản Miêu rồi sao? Sao lại đột nhiên trở về? Bí mật… của Tư Đằng là gì?”

Tần Phóng nhìn Thẩm Ngân Đăng chằm chằm, đôi môi mấp máy kịch liệt: “Tôi… tôi…”

Bề ngoài là anh hoảng loạn trì hoãn thời gian, nhưng trong đầu lại suy nghĩ thật nhanh: Nói thế nào đây? Nên nói sao mới không gây hại cho Tư Đằng mà lại còn hoàn toàn thu hút sự chú ý của Thẩm Ngân Đăng?

Giống như là ngại rối ren còn chưa đủ, chợt tiếng đùng đoàng vang lên giữa bầu trời, một tia chớp uốn lượn giáng xuống, chiếu sáng ngời vách đá nơi Thẩm Ngân Đăng đứng.

Tần Phóng bỗng sững sờ, anh thấy… Tư Đằng đi ra ngoài.

Ý nghĩ đầu tiên của anh là tức tối. Ngày thường đều là Tư Đằng mắng anh ngu ngốc, hiện tại anh thật sự muốn trả hết cả vốn lẫn lãi cho cô: Cô đần hả? Tôi mạo hiểm tính mạng kêu lên giữ Thẩm Ngân Đăng lại chính là vì cảnh báo cho cô biết. Nếu như hang động này không có lối ra khác thì dù sao cô phải đi kiếm chỗ nào núp chứ.

Không đúng, hình như có chỗ nào không đúng lắm. Trong tích tắc ánh chớp biến mất, Tần Phóng bỗng kịp nhìn thấy. Nỗi khiếp sợ dày đặc lạnh lẽo trong thoáng chốc xông lên đỉnh đầu.

Trên người Tư Đằng hình như toàn là… máu.

Thẩm Ngân Đăng thấy hơi lạ: “Tần Phóng?”

Tiếng sấm sét đùng đoàng kéo theo tia chớp vang lên đỉnh đầu, Tần Phóng cảm thấy cả đời này anh chưa từng căng thẳng đến vậy. Tư Đằng đứng phía sau Thẩm Ngân Đăng cách đó không xa, mưa to có lẽ sẽ rửa đi mùi máu tanh, nhưng qua một vài giây nữa cô ta sẽ ngửi thấy có gì đó khác lạ. Nếu như cô ta quay đầu lại…

Trong chớp nhoáng, một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu. Nếu như Thẩm Ngân Đăng thật sự là Xích Tán, nếu như cô ta cảm thấy hứng thú với bí mật của Tư Đằng. Vậy thì cô nhất định sẽ không để anh chết, chắc chắn sẽ không.

Anh đột nhiên cuống cuồng kêu to: “Tôi không biết, tôi rất sợ cô ta, tôi không dám nói. Nhưng tôi không muốn bị cô ta khống chế nữa.”

Anh ôm lấy đầu đi loanh quanh như kẻ điên, trong cổ họng vang lên âm thanh đau khổ. Thẩm Ngân Đăng hơi khó xử, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, hét lên: “Tần Phóng, coi chừng.”

Gần như là đồng thời, Tần Phóng bước hụt chân rơi xuống vách đá. Trong mắt Thẩm Ngân Đăng chợt lóe lên tia sáng đỏ, cô ta chồm người đến, trong nháy mắt cũng rơi xuống theo anh.

Dường như Tư Đằng không nhìn thấy gì hết, cô đứng nguyên tại chỗ một hồi, trên mặt thoáng hiện vẻ ngu ngơ. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô khôi phục lại bình thường. Một tay chống vách đá, tay kia bịt chặt vùng bụng đang chảy máu, từ từ đi xuống.

***

Từ nhỏ Tần Phóng đã sợ độ cao, đối với anh mà nói ác mộng chỉ có một thứ là rơi từ trên cao xuống.

Lúc ở Nang Khiêm đã trải qua một lần, nhưng lần đó tới quá đột ngột còn lần này thì khác. Anh tỉnh táo đến mức cả người run rẩy, kiên trì cắn răng cứ thế ngã xuống…

Cảm giác buồn nôn và mất trọng lượng giống như chiếc bánh xe xoay chuyển vòng vòng. Trong tích tắc màng nhĩ muốn vỡ tung, thần kinh căng cứng, cơ thể như bị hình phạt ngũ mã phanh thây thời cổ đại, bốn phương tám hướng đều có sức mạnh như đang xé toạc anh ra…

Cảm giác hỗn loạn như vậy kéo dài vài giây, sau đó dần dần khôi phục lại yên tĩnh. Lưng anh chạm vào mặt đất cứng rắn, tiếng mưa rơi lộp độp vừa nặng nề vừa rõ ràng. Thẩm Ngân Đăng vẫn luôn gọi tên anh: “Tần Phóng! Tần Phóng!”

Tần Phóng mở mắt ra, sau vài giây tê liệt anh bỗng đẩy cô ta ra, trở mình bò dậy nhào qua bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

Rốt cuộc đã nén được cơn buồn nôn xuống, anh sững sờ nhìn vách đá đối diện: Tư Đằng đã không còn ở đấy nữa, cô đã bình yên rời khỏi đây rồi sao?

Thẩm Ngân Đăng nhẫn nại tiếp tục hỏi anh: “Tần Phóng, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tư Đằng có ở đây không?”

“Cô ta không ở đây, cô ta có việc rời đi nhưng lại không yên lòng nơi này nên bảo tôi ở đây để phòng ngừa biến cố.”

Thì ra là vậy. Chuyện này cô ta đã dự liệu trong đầu. Với tính cách đa nghi như Tư Đằng, làm sao sẽ rời khỏi bản Miêu vào thời điểm quan trọng chứ? Quả nhiên là len lén để tai mắt lại.

“Cô ta bận chuyện gì?”

Tần Phóng bình ổn lại tinh thần: “Tư Đằng muốn tìm tung tích yêu quái, cô cảm thấy cô ta sẽ ký thác hết hi vọng vào đạo môn à? Cô ta có đường khác, tôi không rõ cụ thể thế nào nhưng dường như bên kia rất chắc chắn. Tư Đằng nhận được tin tức đã vội vã đi qua đó ngay.”

Sắc mặt Thẩm Ngân Đăng hơi nghiêm trọng, gần như là khẩn trương hỏi tiếp: “Anh có liên lạc với cô ta à? Cô ta thật sự đã tìm được tung tích yêu quái rồi hả?”

“Có liên lạc, tất cả đều rất thuận lợi, cô ta nói sẽ trở về đúng hạn.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi nghe thấy tin tức kia, anh luôn cảm giác đôi môi Thẩm Ngân Đăng chợt trắng bệt. Cô ta hoảng hốt trong chốc lát, sau đó miễn cưỡng cười một cái: “Vậy à.”

“Đúng vậy, cho đến nay chuyện Tư Đằng muốn làm dường như chưa bao giờ không làm được.”

Lúc nói lời này, anh chú ý nhìn sắc mặt của Thẩm Ngân Đăng. Quả nhiên sắc mặt cô ta khó coi hơn một chút. Đúng là tỷ lệ nghịch, xem ra bất kỳ tin tức tốt gì của Tư Đằng cũng sẽ tạo thành áp lực tâm lý cho Thẩm Ngân Đăng. Tần Phóng hơi vững lòng.

Dừng một chút bỗng Thẩm Ngân Đăng như nhớ ra gì đó, ánh mắt đột nhiên hơi quái dị: “Nói như vậy những ngày qua anh vẫn đi theo tôi à?”

Tần Phóng lắc đầu: “Tôi chỉ biết mỗi ngày các người đều lên ngọn núi này một lần, nhưng tôi không dám đến quá gần các người. Bởi vì tiểu thư Tư Đằng đã nói là không thể để lộ chân tướng. Nhưng hiện tại tôi thật sự tò mò đến cùng là các người lên núi làm gì, cho nên hôm nay tôi thừa dịp đêm tối dầm mưa lên đây. Nhưng đi lên đến đỉnh lại phát hiện chỉ là vách đá mà thôi, trong lòng rất nản chí…”

Đáy mắt Thẩm Ngân Đăng lướt qua một vẻ đắc ý, Tần Phóng giả vờ như không nhìn thấy, âm thầm nghĩ đây thật sự là may mắn suýt chút nữa thì đã gặp phải nguy hiểm rồi. Nếu như lỗ mãng nói là “đi theo” thì chẳng khác gì thừa nhận thấy được tốc độ quái lạ khác với loài người của Thẩm Ngân Đăng. Đến lúc đó hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

“Sau đó mưa lớn quá, tôi định xuống núi, trong lúc vô tình vừa quay đầu lại thấy đối diện có bóng người. Thật không thể tin được, Thẩm tiểu thư, sao cô lại ở đây? Tôi nhớ…”

Anh cố gắng làm ra vẻ nhớ lại: “Tôi nhớ… sau đó… hình như tôi bị hụt chân rơi xuống, là cô cứu tôi sao? Vách đá cao như vậy sao cô có thể…”

Thẩm Ngân Đăng thật sự không có kiên nhẫn để anh kéo dài thời gian: “Đó đều là pháp thuật của đạo môn thôi. Tần Phóng, anh nói Tư Đằng đang khống chế anh à? Cô ta khống chế anh thế nào, lẽ nào cũng là… Đằng Sát?”

Trong thoáng chốc như vậy, Tần Phóng thật sự muốn cảm ơn Thẩm Ngân Đăng. Dưới tình thế cấp bách anh nói mình bị Tư Đằng khống chế, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra câu nói dối thế nào để chu toàn. Thẩm Ngân Đăng thật là giúp người trong lúc hoạn nạn, bản thân mình thật sự là hơi có phần ngốc nghếch, sao lại không nghĩ ra Đằng Sát vậy chứ.

Thẩm Ngân Đăng nhìn thẳng Tần Phóng: “Nếu như cô ta không chế anh bằng Đằng Sát, anh còn có thể nói ra bí mật của cô ta sao?”

Tần Phóng không lập tức hiểu được ý của cô ta. Phản ứng này trong mắt Thẩm Ngân Đăng gần như là anh cam chịu. Ôi nghĩ thật là phiền, khi nãy quả nhiên cô ta vui mừng quá sớm, muốn thám thính bí mật của Tư Đằng nào có dễ như vậy.

Ban đầu nghe đến tên Tư Đăng là vào đầu năm 1930. Nhân tài mới, ngôi sao mới đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng bại trận. Một tiểu yêu chưa từng nghe thấy lại nổi tiếng như cồn khiến trong lòng cô ta vô cùng bất bình. Nếu năm đó không phải bị động Ma Cô làm trọng thương thì làm sao đến phiên loại nhân vật nhỏ chẳng có danh tiếng này xưng hùng xưng bá chứ hả?

Cho nên cô ta trăm mưu nghìn kế thám thính tin tức Tư Đằng. Đằng yêu này đến tột cùng là lợi hại chỗ nào?

Thật ra thì không cần thiết đi thám thính, lời đồn đãi về Đằng Sát đã phóng đại gấp nhiều lần và được lan truyền vô cùng thần kỳ.

Đằng Sát giống một loại độc, nhưng từ xưa đến nay tất cả chất độc đều khác nhau. Loại độc này là sống, hành động theo tâm ý người thả độc. Giống như đám người đạo môn bị trúng Đằng Sát, khi nào nó phát tác đều hoàn toàn phụ thuộc vào tâm ý của Tư Đằng, cũng không biết chắc thời gian. Có thể dùng Đằng Sát bắt một người giữ bí mật, nếu không tiết lộ đương nhiên sẽ bình yên vô sự nhưng một khi để lộ sẽ không còn đường sống.

Sâu xa là ở chỗ bị những thứ độc khác hành hạ thì chết là có thể giải thoát, nhưng Đằng Sát thì không. Nếu nó không muốn cho người ta chết thì người ta mãi mãi không thể chết được, dù có tự sát cũng chẳng xong. Còn nếu người khác muốn giết người đó ngược lại sẽ bị Đằng Sát cắn trả.

Nhưng ngay sau đó lại lan truyền tin tức càng kinh người hơn. Tư Đằng hóa thành tinh năm 1910. Tin tức đó gần như khiến giới yêu quái khiếp sợ. Làm sao có thể chứ? Sau khi hóa thành tinh cần phải có thời gian dài để tu luyện, Bạch Xà tu luyện một nghìn năm, Thanh Xà cũng có năm trăm năm đạo hạnh. Yêu quái hóa thành tinh năm 1910 cao lắm chỉ mới hơn hai mươi năm đạo hạnh. Nếu là đằng tinh thụ quái bình thường thì ngay cả việc biến hình cũng chưa thể làm được, sao cô ta có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng thất bại chứ?

Chỉ có hai khả năng. Một là Tư Đằng hoặc là Đằng Sát hoàn toàn chỉ là lời nói phóng đại được lan truyền bậy bạ. Hai là… Nếu như giả thiết thứ hai được thành lập, vậy Tư Đằng thật sự là cơn ác mộng của tất cả yêu quái rồi.

***

Điện thoại của Tần Phóng vốn không ai trả lời, trong đầu Nhan Phúc Thụy lo lắng rối ren, do dự hết lần này đến lần khác, rốt cuộc quyết định qua đó xem thử.

Lúc lên núi đã là hơn ba giờ sáng, mưa cuối cùng cũng nhỏ lại chuyển thành mưa bụi lất phất. Thỉnh thoảng nước trên lá cây sẽ trút xuống, xối cả người lạnh lẽo.

Nhan Phúc Thụy lội bùn lầy đi lên núi, lúc đi đến lưng chừng thì sự yên lặng khác thường khiến lòng ông khiếp sợ: Thẩm Ngân Đăng và tiểu thư Tư Đằng đã chạm trán nhau sao? Có đánh đến người chết ta sống không? Suốt quãng đường cũng không thấy Thẩm Ngân Đăng trở về, lỡ như gặp phải cô ta thì ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn được.

Nhan Phúc Thụy sợ hãi dừng bước, do dự muốn quay về. Mới vừa quay người đi chưa được mấy bước thì chợt nghe thấy trong bụi cây phía sau vang lên tiếng xào xạc.

Tim Nhan Phúc Thụy giật thót đến cổ họng: “Ai?”

Không có ai trả lời, Nhan Phúc Thụy tim đập thình thịch. Người chết trong phim kinh dị trên tivi đều là do họ quá tò mò, nên ông nơm nớp lo sợ lại cất tiếng hỏi cho mình thêm can đảm: “Ai vậy?”

Xoẹt, xoẹt, xoẹt, giống như là tiếng rắn cấp tốc trườn qua rừng cây.

Nhan Phúc Thụy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một dây mây trườn trên đất đột nhiên quấn vào mắt cá chân ông kéo về sau. Nhan Phúc Thụy ngã phịch xuống đất, mặt dán sát đất bị kéo lê hơn mười thước. Còn chưa kịp kêu cứu thì lại có một dây mây nhanh chóng vút đến, siết chặt cổ họng ông kéo lên cao. Nhan Phúc Thụy bị treo lên cách mặt đất chừng bốn năm mét, phía sau là một thân cây cao lớn rắn chắc. Nhất thời hô hấp ông rối loạn, mắt cũng trợn ngược lên.

Ông đạp chân lung tung, giãy dụa kéo dây mây nơi cổ họng. Lúc này ông mới thấy rõ ràng đây hoàn toàn chẳng phải là dây mây bình thường. Nói thế nào đây, nhánh mây thô to giống như là cánh tay thật dài. Ông nhìn theo nhánh mây, đang ngồi tựa vào tảng đá trên mặt đất bằng phẳng chẳng phải là… Tư Đằng hay sao?

Nhan Phúc Thụy không biết nên hình dung thế nào. Trong đầu hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ: Đây là nguyên thân của tiểu thư Tư Đằng à?

Một nửa của cô vẫn là người, nhưng một nửa khác đã hóa thành thân mây, trên người đầm đìa máu, vẻ mặt rất dữ tợn, nhánh mây đang kéo ông luôn siết chặt giống như muốn bóp ông chết tươi vậy.

Nhan Phúc Thụy dốc hết toàn bộ sức lực cả người khoa tay múa chân, vừa giãy dụa vừa gọi đứt quãng: “Tiểu thư Tư Đằng, tôi là Nhan Phúc Thụy đây…”

Kêu mấy lần dường như cô vẫn không nghe thấy. Mắt tối đen như mực không có ánh sáng, giống như là chẳng thấy gì cả. Nhan Phúc Thụy dần dần đuối sức, một tay ông rũ xuống, cố gắng một hơi tàn cuối cùng, viết chữ lên nhánh mây.

Tôi, là, Nhan, Phúc…

Lúc viết đến chữ Nhan, ông cảm giác được cổ họng đang bị siết chặt hơi nới lỏng. Vừa viết xong chữ Phúc thì cơ thể bỗng được hạ xuống, nhưng dây mây trên mắt cá chân không nới lỏng. Lúc ông sắp sửa rớt xuống cắm mặt vào đất thì bị kéo đến trước mặt Tư Đằng.

Rốt cuộc đã an toàn rồi. Cô đã nhận ra ông rồi sao? Nhan Phúc Thụy cảm động muốn khóc, ông ngẩng đầu nhìn Tư Đằng, quả nhiên trên người cô rất nhiều máu. Trên thân mây một nửa vết máu đều thâm đen, mắt thật sự không nhìn thấy. Nhan Phúc Thụy định bò dậy, nhưng cảm giác hình như không đúng lắm. Theo phản xạ ông cúi đầu nhìn xuống, có vô số dây mây nhỏ đang vươn đến từ bốn phương tám hướng, giống như là xúc tu sắc bén.

Nhan Phúc Thụy chợt hiểu ra. Không biết vì sao Tư Đằng bị thương rất nặng, thậm chí còn bắt đầu hiện nguyên hình. Nhưng cô đã thiết lập phòng ngự chặt chẽ cho bản thân mình, không cho người lạ xâm nhập, trong phạm vi thế lực phòng ngự của cô, một khi có dị động…

Nhớ đến cuộc gặp gỡ trước đây, Nhan Phúc Thụy hoảng sợ rùng mình: Cô là kiểu người giết không cần hỏi, nếu như không phải ông giãy dụa nói với cô mình là Nhan Phúc Thụy, chỉ sợ hiện tại ông đã là người chết treo trên cây rồi.

“Tiểu thư Tư Đằng, cô làm sao vậy hả?”

Hỏi mấy lần liền mới ý thức được mình đã quên việc cô không nghe thấy. Gương mặt Tư Đằng ngẩng đầu về phía ông, đưa một bàn tay ra. Nhan Phúc Thụy đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng xòe lòng bàn tay ra đưa đến cho cô.

Tư Đằng viết chữ trong lòng bàn tay ông. Cô chỉ viết một chữ, may là chữ này giản thể hay phồn thể đều viết giống nhau, không đến nỗi dẫn đến việc nhầm lẫn. Cô viết chữ “chôn”.