Băng Hạ

Chương 6: Người bạn mới quen




Nasa là một ngôi trường danh tiếng nhất chốn này. Một phần vì vẻ đẹp nguy nga lộng lẫy như một tòa lâu đài tráng lệ. mang đậm phong cách Đông Âu thế kỉ cũ, và phần còn lại chính là danh tiếng vọng khắp thế giới của các thành viên trong trường. BuTin- nhà lãnh đạo trẻ tuổi nhất nước Nga đã tạo lên ngôi trường bằng tất cả sức lực và cả tính mạng của mình để đứa nó vang vọng đến trở thành một trong bảy trường sáng giá nhất hành tinh

Muốn vào trường họ phải thi sát hạch mỗi năm một lần và chắc chắn sẽ không có trường hợp phân cấp giàu nghèo. Ngay cả đến con gái của PuTin cũng đã bao lần khốn đốn vì trượt cái trường danh giá này. Thật sự đây là ngôi trường đáng mơ ước của tất cả học sinh ở đây.

Một sấp ảnh được đặt lên bàn, ông Tuấn đẩy nhẹ về phía nó

- Đây là thông tin về trường NaSa, con sẽ học ở đấy

Nó cụp mắt nhìn xuống phía dưới dưới.

- Con không muốn học trường đó, con sẽ chọn một ngôi trường khác

Đôi mắt ngạc nhiên, tay ông đảo lại qua vài tấm ảnh

- Đây là ngôi trường sẽ rất phù hơp với con. Con có đủ tiêu chuẩn để qua được kì sát hạch lần này

- Con biết phải làm gì mà

Ông tuấn chỉ biết lắc đầu ngao ngán nhìn đứa trẻ mà mình nuôi dạy suốt 10 năm nay, miệng nhoẻn cười, nó vẫn bướng bỉnh như ngày nào

- Vậy ngủ đi con, cũng quá giờ rồi

Vì ông biết, ông không thể can thiệp mãi vào cuộc sống của nó được

Còn nó, sau khi về phòng thì không thể nào chợp mắt, cố nhớ lại giấc mơ đêm qua, cố gắng nhớ lại đường nét trên từng khuôn mặt, nhưng dường như là điều rất khó. Sau đêm kinh hoàng 10 năm trước, kí ức non nớt đó đã đầy ắp những hình ảnh không đáng có. Nhưng duy nhất khuôn mặt của một người nó không thể nhớ được

Bóng đèn mờ ảo lối hông bệnh viện. 1 cô gái bóng dáng nhỏ bé đang cố chăm chú nhìn vào tờ báo sáng, một tay cầm bút khoanh tròn vào những chữ nhức nhối loằng ngoằng, tay kia nhét vội ổ bánh mỳ vào miệng, cô ấy dường như rất đói, khuôn mặt càng ánh lên vẻ lo lắng.

Chiếc xe taxi đỗ trước cổng bệnh viện, nó xuống xe, tay cầm chai nước vẫn đang ực ực mà uống. Thật sự thì cơ thể nó rất khác, lúc nào cũng phải có chai nước bên mình, đó là yêu cầu của ông Tuấn, nó cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết nghe lời mà thôi

Mọi ánh mắt quay lại nhìn nó, một số người vội đi, chỉ kịp lướt qua, rồi lại bỏ ngoài mặt. Dưới ánh đèn đó, khuôn mặt nó càng trở nên đáng sợ. Một vết sẹo dài chạy dài khắp mắt trái từ đuôi mắt đến ngang mắt, cộng với việc nó cột tóc cao nên càng lộ ra vết sẹo xấu xí đó. Nó không để tâm

Bước vội vào trong, trên tay vẫn giữ lấy chai nước đang uống dở. Một bóng nhỏ hấp tấp chạy đến, va vào làm cả chai nước hất chọn lên người nó

- Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi

Nó cũng hơi giật mình nước lên nhìn người trước mặt, một cô gái nhỏ nhắn, ăn mặc giản dị nhất có thể nhưng khuôn mặt thật sự rất thánh thiện

- Cậu có sao không, vừa nói nó vội đưa khăn mà lau chỗ ướt trên người bạn

- Không cần đâu….. cô gái cụp mắt xuống, đẩy chiếc khăn ra dường như không muốn được ai đó giúp đỡ

Vân Nam thoáng ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt kia, một đôi măt thật đẹp. Đến khi nó sực về hiện tại thì cô gái ấy đã chạy đi đâu mất tiêu rồi.

Tờ báo nằm cạnh chân nó. Đưa tay nhặt lên và trước mắt là những dấu khoanh tròn phủ kín mặt báo “ tuyển nhân viên ” Cố đưa mắt nhìn quanh mà không thấy cô ấy đâu, cô gái đó đang rất cần tiền

Nó bước vào trong đại sảnh, cố tìm số phòng mà mẹ đang nằm và vẫn giữ chặt tờ báo mong có cơ hội tìm để trả lại

Tiếng dép lộc cộc, những đôi chân đi lại gấp rút. Khuôn mặt bác sĩ trở lên lo lắng tay bóp chặt vào thành giường mà đẩy. Đó là người phụ nữ trung tuổi đang hấp hối. Có lẽ vậy,vì nó thấy được khuôn mặt nhợt nhạt đang hứng chịu những con đau hành hạ, hứng thêm từng giọt máu vào người. Nhưng ngạc nhiên đối với nó là cô bé đó đang chạy theo giường bệnh với khuôn mặt sợ hãi đến tột độ

- Mẹ, mẹ tỉnh lại đi

- Xin cô đứng lại, đây là phòng cấp cứu.

Nó không bước vội vào thăm mẹ mà đứng lại xem những gì đang xảy ra trước mắt mình.Cô bé bước đi từng bước thất thểu ngồi xụp xuống ghế. Nước mắt đã dẫm hết cả khuôn mặt nhưng vẫn cố lau đi cho hết. nó bước đến ngồi bên cạnh, đưa lại chiếc khăn tay lúc nãy cho cô gái. Cô ngước lên bối rối rồi cầm lại, miệng cố gắng cười

- Cảm ơn cậu

- Mọi chuyện sẽ qua thôi. Nước mắt đó tưởng chừng lại rơi thêm lần nữa

- Tớ sợ……Chưa nói hết câu đã bị nó đưa tay che miệng lại

- Tớ là Vân Nam, rất vui vì được gặp cậu

Cô cũng vui vẻ mà đáp lại

- Còn tớ là Ngọc Hân

Reng, reng,,,

Tiếng chuông điện thoại vang lên. nhìn vào đó Hân bỗng chốc giật mình vội vàng áp sát tai vào nghe

- Alo… à vâng chào bạn….

- …………………..

- Bạn có thể để vào ngày nữa không, mẹ mình mai phải phẫu thuật, nên mình không thể…

- ………………..

- Bạn có thể giúp mình không, mình thật sự rất cần số tiền đó

Tút tút….

Giọng nói bên kia đã tắt ngấm, chỉ để lại cho người nghe cảm giác hụt hẫng đến lạ

- Có chuyện gì phải không

Hân dường như sắp khóc nấc lên một lân nữa kể lại toàn bộ sự việc cho Vân Nam nghe

- Tớ có thể giúp cậu

Hân ngạc nhiên quay ra nhìn người bạn mới quen

- Tớ giúp được cậu cứ yên tâm mà ở cùng bác gái

Nước mắt lại chào ra, cô quay ra ôm chầm lấy Vân Nam mà nức nở

- Cảm ơn cậu nhiều lắm nếu không có số tiền đó, tớ không biết nộp viện phí kiểu gì

Nó cũng ôm chầm lấy bạn, một tình bạn đẹp đẽ đã được nảy nở và tim nó dần như đang tan chảy

Và cô bé Hân cũng không biết, cô lại là người bạn thứ 2 trong cuộc đời của nó