Băng Phong Chích Dục

Chương 19




Thu hồi ống nghe bệnh, Liên Mặc kiểm tra cánh tay phải của Tần Thước, nói:

-Khỏi hẳn rồi, ngươi có thể xuất viện.

-Cảm ơn. –Tâm tình của Tần Thước rất tốt, hắn thật sự chán ghét cái mùi khử trùng trong bệnh viện, “nó” đã tra tấn hắn không ngừng.

-Lão Đại tới đón ngươi. –Liên Mặc nhìn nhìn Tần thước đầy thâm ý: -Ngươi càng ngày càng được hắn sủng ái.

Những lời đó đem Tần Thước đang mặt quần áo phải sửng sốt, có chút xấu hổ cười cười, cúi đầu, mặt hắn hơi ửng đỏ lên. (ọe ọe mô phật anh còn dây thần kinh mắc cỡ sao *run run*)

Liên Mặc nhất thời ngây ngẩn trước cảnh tượng Tần Thước lơ đãng toát ra nụ cười ngây ngô, thẹn thùng của một thiếu niên, giống như ánh mặt trời tinh khiết, có thể làm lòng người thừng tấc từng tấc nhũn ra.

-Tiểu Thước Tử. –Liên Mặc ra vẻ huynh trưởng tiến đến xoa xoa đầu hắn, thấm thía nói: -Càng nhày càng đẹp, phải cẩn thận nha~.

-Ta cái gì? Ngô… -Tần Thước kinh hãi, vô tình cắn trúng lưỡi, đau đến nói không ra tiếng.

-Nhanh lên đi, đừng để Lão Đại chờ lâu. –Liên mặc xoay người rời đi, tới cửa bỗng dưng lại hỏi một câu: -Ngươi là luyến ái phải không?

Luyến… ái? Tần Thước ngây ngươi một lúc lâu, mới mờ mịt tiếp tục mặc quần áo. Đẩy cửa đi ra ngoài, liền thấy Đồng Hi Diệp đang đứng ở trước cửa sổ đợi hắn, ánh mặt trời chiếu sáng lên người y, vốn y là một người băng lạnh không ngờ trong lúc này lại toát lên sự ấm áp hiếm có.

Dù nhìn vô số lần, vẫn cảm thấy y rất xinh đẹp bất khả tư nghị, tóc mái đen tuyền mượt mà xõa trên trán y, lông mi dài và dày khẽ rũ xuống đôi mắt hẹp dài tĩnh lặng, sống mũi cao thẳng, đôi môi non nớt phấn hồng.

Tần Thước đi đên trước mặt Đồng Hi Diệp, tâm trạng hắn còn có chút hoảng hốt, nhìn thấy Đồng Hi Diệp thân thủ giơ tay, tựa hồ như đang muốn chạm vào mặt hắn, lòng hắn bỗng một trận khẩn trương mạc danh kỳ diệu, cơ hồ thở không nổi.

Tay Đồng Hi Diệp lướt qua, nhìn nhìn sửa lại cổ áo cho hắn, y thản nhiên nói:

-Cổ áo ngươi bị ngược rồi.

Tần thước cúi đầu nhìn thoáng qua, cười khổ… hắn thực là *, muốn dọa chết ngươi mà. (dấu * là do tác giả không phải ta)



Vô thanh vô tức. Không khí có chút cứng ngắc, Tần Thước dùng tay đùa nghịch dây an toàn của xe, còn mặt thì xoay qua nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Xe đỗ ở dưới lầu, lên lầu, mở cửa. Này tựa hồ như xa nhà đã lâu nên mọi thứ đều hỗn độn bẩn thỉu, nhưng lại làm cho Tần Thước cảm thấy thoải mái.

Thấy Đồng Hi Diệp vẫn như xưa… luôn ngồi phía bên phải của sô-fa, hắn lập tức theo thói quen, cởi giày ra rồi nằm lên sô-fa, đầu lại gác lên đùi của y.

Gần đây Tần Thước cảm thấy rất mệt mỏi, thân thể suy nhược không ngừng, tinh thần lại càng suy hơn, hắn tìm không ra lý do vì sao lại bất an cùng lo âu. Thường xuyên gặp ác mộng nhưng lại không nhớ rõ nội dung, chỉ có khi dựa vào Đồng Hi Diệp, hắn mới cảm thấyđược yên tĩnh, tâm tư mới có thể bình lặng.

-Nghe đây, Tần Thước. –Tay Đồng Hi Diệp xoa xoa lên trán Tần Thước: -Ta không cần ngươi phải đi chết thay ta, dựa vào tánh mạng của thủ hạ để làm được vệc thì đến xúc vật cũng không bằng.

-Nhưng mà ta… -Đôi môi chuẩn bị biện bạch lại bị những ngón tay thon dài ngăn chặn.

-Hiện tại ta hỏi ngươi, không phải mệnh lệnh, là hỏi ý nguyện của ngươi. –Thanh âm của Đồng Hi Diệp trầm thấp thong thả, nói lại lời nói của nhiều năm trước: -Ngươi có đồng ý cùng ta sống chung hay không?

Tần Thước trừng lớn mắt, sau một lúc ngây người:

-Này, sự đồng ý của ta, là sao?

Đồng Hi Diệp lấy tay chống đỡ trán, lộ ra vẻ mặt bị đánh bại:

-Chính là suy nghĩ thật sự của ngươi. (anh Thước ngốc ngốc)

-Ta đây có thể suy nghĩ kỹ rồi nói sau được không?

-Suy nghĩ bao lâu cũng được. –Đồng Hi Diệp đáp: -Phải nghĩ kỹ, khi ngươi trả lời xong, sau này sẽ không được đổi ý nữa.

-Lão Đại, có chuyện này ta nghĩ nên hỏi ngươi trước. –Tần thước chột dạ nhỏ giọng nói: -Không nói đến chuyện lên giường, ta có thể cùng người khác ở chỗ khác ngoài giường “chơi” được không?

Im lặng ba giây, một tiếng va đập vang lên, đầu Tần Thước bị đập vào bàn trà, còn thân thì bị lọt vào khe hở giữa bàn trà và sô-fa.

Đồng Hi Diệp đứng lên, mơ hồ có thể thấy trán y đã bắt đầu nổi đầy gân xanh.

Cùng nhau sinh sống, cùng nhau sinh sống, cùng nhau sống…



———————————

Tần Thước ngồi trên mái nhà, nhẹ nhàng phả khói thuốc hình tròn: “Lão Đại không phải thuộc tuýp người hứng khởi lên là ngoạn ngoạn a, thật là, phải làm sao cho ổn đây?”

Cào cào đầu, một kẻ * như hắn quả thật không thích hợp với y a~.(dấu * là do tác giả)

-Tần Thước, quả nhiên ngươi ở trên này. –Lâm Nguyệt Bạch lần này không gọi hắn xuống, mà ngược lại y còn trèo lên ngồi cùng hắn. Dưới chân là độ cao mấy trăm mét, thì là ranh giới sống và chết cũng không đến nỗi đáng sợ a.

-Tiểu Bạch lão sư? –Tần Thước sửng sốt, cười nói: -Vài ngày không gặp, không ngờ lá gan của thầy lớn hơn hẳn nha~.

-Nhờ phúc đức của ngươi, cơ tim của ta đã được rèn luyện đến kiên cường dị thường. –Lâm Nguyệt Bạch cười cười, cảm thấy toàn thân được gió thổi bay bay thật thập phần sảng khoái: -Đồng Hi Diệp với ngươi… hắn đã thổ lộ tâm ý cùng ngươi?

Tần Thươc im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu chăm chú hút thuốc, điếu thuốc nhanh chóng ngắn lại vì ngọn lửa, tàng thuốc khẽ rơi xuống.

-Hắn có thói quen mà ngươi không để ý, khoảng khắc lúc Đồng Hi Diệp nhìn ngươi, trong mắt hắn mới có sự ấm áp, có hạnh phúc, thậm chí còn có vài phần đau đớn.

Tần Thuớc sặc khói thuốc ho khan, hắn vất vả điều hòa nhịp thở và nói ra:

-Tiểu Bạch, em nhớ rõ thầy đâu phải là giáo viên Ngữ Văn a? Không nên nói nhưng lời có thể lấy mạng người như vậy chứ?

-Tần Thước. –Lâm Nguyệt Bạch áp sát mặt mình vào mặt hắn, gắt gao nhìn vào ánh mắt Tần Thước: -Ngươi rốt cuộc là đang do dự cái gì?

-Cùng hắn sóng bước bên nhau, hẳn là sẽ rất tuyệt a. –Tần Thước nhay nhay đầu lọc thuốc lá: -Nhưng mà ta ngay cả một điểm tốt là eo thon nhỏ cũng không có thì làm sao đủ tư chất đứng bên hắn hả.

Cả ngươi Lâm Nguyệt Bạch như bị ai đó đấm một cái, thiếu chút nữa là té xuống dưới, cả giận nói:

-Ngươi tính cái này là một lý do!

Tần sắc Tần Thước lạnh nhạt thản nhiên, ánh mắt buông xuống khẽ cười nói:

-Chỉ cần hắn sống vui vẻ là tốt rồi, ta mong điều đó hơn bất cứ kẻ nào… chỉ cần hắn hạnh phúc là được rồi.

So với bất cứ kẻ nào, so với bất cứ ai hắn đều thương y nhất… không gian bỗng nhiên lắng đọng yên tĩnh, những lời nói đó cứ như đã khắc sâu vào tận đáy lòng, tràn ngập mâu thuẫn, lại tự nhiên giống như nước chảy mây trôi

Lâm Nguyệt Bạch đang định nói cái gì đó, nhưng bỗng nhiên dước lầu vọng lên tiếng nói:

-Lâm lão sư! Là ngươi ở trên đó phải không?

Không xong! Lâm Nguyệt Bạch vội vàng xoay người xuống mái nhà, bộ dáng vật vật chạy trốn. Tần Thước nhìn xuống phía dưới, đang đứng dươi lầu là một nam sinh, hình dáng của nam sinh kia quả thật khá giống…

-Tần Thước. –Lâm Nguyệt Bạch vội vàng trốn vào đằng sau ống thông khí: -Hắn khẳng định sẽ lên đây tìm ta, ngươi nhất dịnh phải lừa hắn bỏ đi!

-A? – Tần thước còn chưa trả lời, cánh cửa sân thượng đã bị đẩy ra.

Nhanh quá nha~! Đây là tầng chín đó ? Nhưng chính là nam sinh kia không có thở hồng hộc , thậm chí ngay cả mặt còn không có tý đỏ ửng nữa là.

Khuôn mặt kia?

Điếu thuốc từ miệng Tần Thước rơi xuống, sau một lúc bất thần, tiểu tử này, như thế nào lại giống Lão Đại đến vậy, quả thật cứ như thời niên thiếu của Đồng Hi Diệp sống lại vậy a~.

-Có nhìn thấy Lâm Nguyệt Bạch lão sư không? –Lời này vừa nói ra, đã làm cho u hồn của Tần Thước nhập lại vào thân thể, bởi vì cả hai trái ngược nhau, khác với Đồng Hi Diệp một cỗ băng lãnh dị thường, thì nam sinh mười bảy, mười tám tuổi này lại mang theo một cỗ đơn thuần cùng nhiệt tình, nụ cười mang theo sự chân thành tha thiết cùng ngây thơ.

Không có cách nào để lừa gạt thiếu niên có khuôn mặt chết người này đi, nhưng lại không thể không nghe lời Lâm Nguyệt Bạch nói, cuối cùng Tần Thước quyết định chọn cách “im lặng là vàng”.

Thiếu niên thở dài:

-Lâm lão sư vì cái gì lại trốn tránh ta? Rõ ràng đối với ta là có cảm xúc, thôi thì đến văn phòng hắn ôm cây đợi thỏ vậy.

Khi nói chuyện, thiếu niên kia cứ như một trận gió thổi qua, nói xong liền loáng cái đã biến mất, thoắt ẩn thoắt hiện cứ như một chú thỏ con.

-Tiểu Bạch, thầy có thể ra rồi. –Tần Thước vui sướng cười tươi khi thấy người khác gặp họa: -Xem ra, mấy ngày không có em ở đây đã xảy ra chuyện hảo vui nha~.

-Là tân sinh viên mới vừa nhập học… -Lâm Nguyệt Bạch sau một lúc dừng lại, trên mặt hiện lên biểu cảm phức tạp: -Ngươi cũng thấy đấy, hắn… bởi vì hắn rất giống Đồng Hi Diệp nên ta đã lỡ nhận lời yêu của hắn, nhưng như vậy là đối với hắn không công bằng.

-Nhưng mà cũng bởi vì hắn lớn lên sẽ giống Lão Đại của ta nên thầy sẽ phủ nhận mọi thứ, như vậy phải chăng là có công bằng?. –Tần Thước khoang khoái trêu chọc.

Lâm Nguyệt Bạch lắc đầu thở dài:

-Nếu nói trúng tim đen của người khác, thế còn chuyện của ngươi thì sao?

-Có quyết định rồi. –Khóe miệng Tần Thước nâng cao lên.

-Ta nghĩ. –Lâm Nguyệt Bạch thản nhiên cười nói: -Các ngươi nhất định sẽ hạnh phúc.



Hết chương 10 (Thượng)