[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Bạch Ngọc Đường tỉnh lại đã là giữa trưa, tính tính canh giờ, chỉ sợ Triển Chiêu vẫn còn đang đi tuần. Trên bàn là tờ giấy Triển Chiêu để lại: Ngọc Đường, nếu ngươi đói bụng thì cứ dặn dò trù phòng.

Bạch Ngọc Đường chỉnh lý xong xuôi, nhìn kỹ bài trí trong phòng, quả nhiên không giống với phòng của Triển Chiêu ở Khai Phong phủ, chăn màn đều là màu lam nhạt, trên bàn là chiếc khay sứ màu thiên thanh, bên trong có quả phật thủ tươi, nói như vậy chủ nhân nơi này biết rất rõ tính cách của Triển Chiêu, cảm thấy mỗi đồ vật đều vô cùng tương xứng với Triển Chiêu, hắn không khỏi cảm thán trong lòng, nhìn cây phật thủ kia đến phát ngốc.

Vừa lúc Triển Chiêu đi vào, nhìn thấy cảnh như vậy, cười nói: Ngọc Đường, hay là ngươi đói đến mức muốn ăn quả phật thủ kia rồi?

Bạch Ngọc Đường xoay người, cũng cười: Chẳng phải sao, ta còn muốn ăn luôn cả cái khay này.

Lúc này hắn mới thấy Triển Chiêu bưng một chén mỳ trong tay, đặt ở trước mặt hắn: Ta vừa mới trở về, đến trù phòng hỏi, họ nói ngươi vẫn chưa dặn đồ ăn, ta đoán chắc ngươi cũng tỉnh rồi, nhờ bọn họ làm một chén mỳ, ngươi mau ăn đi, uống nhiều như vậy mà không ăn chút gì đó thì cơ thể sẽ không chịu được đâu.

Đôi mắt như ngọc đen của Bạch Ngọc Đường lấp lánh nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng không lảng tránh, cười khanh khách nhìn hắn.

Hai người đối diện một hồi, Bạch Ngọc Đường nói: Triển Chiêu, đây là câu dài nhất ngươi nói với ta kể từ khi hai chúng ta quen biết.

Chẳng phải hôm qua ta nói với ngươi nhiều hơn sao?

Kia không giống. Đó là ngươi đang nói về người khác, còn câu này, ngươi chỉ nói với một mình ta.

Nếu ngươi thích, ta sẽ thường xuyên nói cho ngươi nghe.

Triển Chiêu! Từ khi nào ngươi học được miệng lưỡi trơn tru như vậy!

Ngọc Đường, ngươi không nghĩ xem mỗi ngày ta ở cùng với ai, Bao đại nhân a!

Bạch Ngọc Đường nhịn không được nở nụ cười, bưng bát mỳ kia lên ăn ngay, mới vừa ăn một miếng, hắn cảm thán nói: Mỳ này, sao lại ngon như vậy!

Đó là tất nhiên, nếu ngươi muốn ăn ngon uống ngon, nhất định phải đi theo Công Tôn đại ca, về mặt này hắn sở trường nhất, nước mỳ này là dùng hơn mười loại dược liệu nấu ra, chuyên dùng để ăn sau khi uống rượu.

Một chén mỳ mà chú trọng như vậy!

Đúng vậy! Bàng Thống đã từng nói, Công Tôn Sách a, chính vì trù nương của quý phủ của ngươi, ta đã không nỡ rời đi rồi.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn nói về Bàng Thống tự nhiên như vậy, trong lòng thoải mái, người kia, từ trước đến nay luôn tận lực cố ý lảng tránh vấn đề này, nhưng mà, đến cuối cùng phát hiện ra dù có làm gì thì cũng không thể lảng tránh, vậy chi bằng cứ thản nhiên đối mặt tiếp nhận.

Bạch Ngọc Đường ăn xong, Triển Chiêu nhìn hắn trầm ngâm không nói, trong lòng hiểu rõ, hắn nói: Ngọc Đường, ngươi, đi theo ta.

Bạch Ngọc Đường theo hắn đến một sân trong ở bên mặt khác của căn phòng phía trước, thấy bên đó, đủ loại hoa cỏ, phối hợp cực kỳ thích hợp, không có vẻ gì là lộn xộn. Nhất là mảng mẫu đơn trắng trước phòng, đang lúc cuối xuân, khai nở hết sức phồn hoa.

Dưới mái hiên quả nhiên có một chậu thủy tinh, nói là chậu, thật ra cũng không quá lớn, bên trong có cắm sơn chi tươi mới, mùi hoa thơm ngào ngạt, lượn quanh mái hiên, không biết bay đến nơi nào.

Triển Chiêu mở một cánh cửa ra, nói: Vào đi.

Bạch Ngọc Đường đang do dự, lại thấy Triển Chiêu cười nói: Đây là thư phòng, không phải phòng ngủ, ngươi không cần câu nệ.

Bạch Ngọc Đường vào phòng, liền thấy trên tường có một bức chữ, trên viết: Bích y thúy nhiễm tương trúc ngạn, nha tấn dạ thấu nghiễm hàn lâu.

(*Tạm dịch: Áo người xanh biếc nhuộm bờ trúc, trong đêm tóc huyền thấu cung hằng.)

Chữ kia mạnh mẽ như rồng bay, vô cùng khí phách. Hắn không khỏi ca ngợi: Chữ tốt! Nhưng mà, giọng điệu này, thật lỗ mãng.

Triển Chiêu bĩu môi: Lỗ mãng? Vậy phải xem là ai đối ai.

Triển Chiêu chỉ vào hai chén trà trên bàn nói: Ngọc Đường, ngươi là người từng trải sự đời, có thể nói thử hai chén trà này như thế nào không?

Bạch Ngọc Đường nhìn chén trà kia, một xanh một trắng, đều được chạm khắc từ một khối ngọc tốt trọn vẹn mà thành. Sau đó hắn cầm lấy chén màu xanh sợ hãi la lên: Ngọc bích này tuyệt đối là cực phẩm của cực phẩm, càng hiếm thấy chính là, có thể khắc thành cái chén như vậy, tất nhiên là dùng một khối ngọc hoàn chỉnh rất lớn, trời ạ, Triển Chiêu, trong phủ Thị lang các ngươi lại có đồ tốt giá trị liên thành như vậy!

Triển Chiêu cười nói: Vậy ngươi xem ngọc trắng kia đi?

Bạch Ngọc Đường cầm chén màu xanh, không nỡ buông tay, hắn nhìn về cái chén ngọc trắng bên kia, nói: Ngọc dương chi tốt như vậy nghìn vàng vạn vàng cũng khó có được a! Triển Chiêu! Công Tôn đại nhân là quan thanh liêm sao?! [=)))]

Triển Chiêu bất đắc dĩ nói: Đương… đương nhiên rồi.

Bạch Ngọc Đường bỏ chén ngọc bích kia xuống, lại cầm lấy chén màu trắng, tay hắn bất giác run lên, kinh hãi hô: Noãn ngọc?!

Triển Chiêu! Đây là noãn ngọc!

Trời ạ! Đừng nói là nghìn vàng vạn vàng, đừng nói là vô giá, cho dù đem cả nửa giang sơn để đổi lấy ngọc này, cũng rất đáng giá!

Triển Chiêu sâu kín nói: Công Tôn đại ca sợ lạnh, không biết người nọ tìm ở đâu được ngọc này khắc thành chén trà, nước ở trong chén, nguội đi rất chậm.

Bạch Ngọc Đường gật đầu nói: Người này, cẩn thận đến mức như vậy.

Sáng sớm sau đêm đầu tiên hắn đến đây, ta ở trong viện luyện kiếm giống như mọi ngày, người nọ đẩy cửa đi ra.

Ngày ấy sương sớm lượn lờ, dưới mái hiên mẫu đơn trắng như tuyết một mảng mờ mịt, trong mắt ta, không thấy chân thật.

Khi đó ta đột nhiên hiểu được, tại sao, sau khi Công Tôn đại ca tìm Thiên mang trở về, trước phòng của hắn lại có luống mẫu đơn kia.

Khí thế của người nọ, chính là giống như hoa này, kiêu quý tự nhiên.

Ta thấy hắn đi ra, không còn tâm trạng để luyện nữa, liền đứng ở đó nhìn hắn.

Hắn cũng không nói gì, chỉ sâu kín cười, góc áo của trường sam màu trắng theo gió bên chân hắn nhẹ lướt, khí thế của hoa mẫu đơn kia, dường như cũng bị hắn đè ép.

Hắn nhìn ta một hồi, lại lập tức bước đi, đầu cũng không quay lại.

Rồi sau đó, Công Tôn đại ca đi ra, thấy ta đứng ở trong viện, hắn nói: Triển Chiêu, hôm nay mặt trời thật kỳ quái.

Ta nói: Kỳ quái chỗ nào?

Hắn nói: Lúc trước ta thức dậy nó đều ở phía đông, sao hôm nay lại chạy sang phía nam rồi.

Ta biết hắn đang nói đùa, muốn che lấp đi chuyện ngày ấy hắn thức dậy muộn.

Bạch Ngọc Đường không nhịn được nói chen vào: Triển Chiêu, ngươi, sẽ không đứng từ sáng sớm đến giữa trưa chứ?

Mặt của Triển Chiêu thoáng đỏ lên: Cũng… không phải a.

Ai ngờ sáng sớm ngày thứ hai, người nọ mới đến lại. Lúc tới, trong tay xách theo một giỏ sơn chi tươi.

Ngọc Đường, đường đường là Phi Tinh Tướng quân mà xách theo một giỏ sơn chi, ngươi có thể tưởng tượng được cảnh đó không? Thật sự thật sự rất buồn cười!

Khi đó Công Tôn đại ca vừa mới ra khỏi giường, hắn đẩy cửa sổ ra, nói: Trước tiên ngươi đừng đi vào, thay hoa trong cái chậu này đi đã.

Người nọ nói: Ngươi thật biết sai bảo người khác, có biết tìm cái giỏ hoa này mất rất nhiều công sức hay không.

Công Tôn đại ca nói: Không biết. Cũng không muốn biết.

Không muốn biết cũng cố tình nói cho ngươi biết, ngoại trừ hoa viên của tiểu gia hỏa Triệu Trinh ra, làm gì có chỗ nào tìm được loại hoa sơn chi mà ngươi nói, thật không hiểu được mấy người đọc sách các ngươi mỗi ngày nghĩ cái gì. Hoa nào mà chẳng giống nhau, cứ khăng khăng muốn loại này.

Bạch Ngọc Đường nói vào: Hắn, vậy mà hắn gọi thẳng tục danh của Hoàng Thượng!

Triển Chiêu nói: Đừng nói tục danh, ngay cả ngự hoa viên cũng tự nhiên ra vào.

Công Tôn đại ca không nói gì, chắc là đang tức giận.

Ta và Bao đại ca sợ nhất chính là cái tính hễ chút là giận của hắn, thật sự chẳng có cách nào.

Quả nhiên nghe người nọ nói: Sách, ta nói đùa, ngươi đừng tức giận a.

Bàng Thống, là bề tôi, sao có thể vô lễ đến mức này, đây là ngươi đại bất kính!

Người nọ lạnh lùng hừ một tiếng: Hắn thân là Hoàng Thượng, nhưng có chỗ nào xứng để ta tôn kính. Ta chỉ có thể nói, sau này không tới hoa viên của hắn lấy hoa nữa.

Công Tôn đại ca nói: Ai, mặc kệ là thế nào, coi như ngươi đã lui một bước. Trẻ nhỏ dễ dạy, chỉ là gánh nặng đường xa.

Ừ, ta thấy cứ trực tiếp nhổ cái cây kia trồng vào hoa viên của ta thì tốt rồi.

Vậy chẳng thà ngươi trực tiếp trồng vào viện của ta luôn đi!

Sách, ta cũng không muốn ngươi phải gánh vác tội danh đại bất kính a, hắc hắc, hơn nữa, hoa ở trong vườn của ta thì ta mới có thể đem tặng cho ngươi mỗi ngày a.

Bạch Ngọc Đường âm thầm bội phục trong lòng, người ta nói những câu ân ái, sao lại có trình độ như vậy! Sau đó hắn hỏi: Lúc đó ngươi ở đâu, nghe lén người ta nói chuyện?

Triển Chiêu cười khổ: Cũng không phải ta cố ý nghe lén, nói cho cùng, nếu người ta đứng trên mái nhà, muốn không nghe thấy những chuyện người khác nói phía dưới cũng khó a, điều đó, Ngọc Đường ngươi hẳn là rất có kinh nghiệm.

Trung Châu Vương ngày ngày đêm đêm lưu luyến Thị lang phủ, mọi người ở thành Biện Lương đều biết.

Muốn không biết cũng khó.

Sáng sớm mỗi ngày, thủ hạ của Bàng Thống chính là Phi Vân Kỵ đều đưa hoa đến Thị lang phủ, vó ngựa trong veo, đạp lên con đường đá đẫm sương, ngày ngày đúng giờ vang lên.

Hồng trần nhất kỵ (1).

Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch miệng, cười nói: Phi Vân Kỵ? Đưa hoa? Trời ạ? Vậy mùa đông thì sao?

Mùa đông? Sương dày ngựa trượt (2), lại càng khỏi phải quay về.

Ta nói là, mùa đông sao còn có thể gửi sơn chi a, khi đó đã qua mùa hoa.

Ngọc Đường, mọi chuyện đều do con người tạo nên. Hơn nữa, có chuyện gì mà Trung Châu Vương không thể làm chứ?

Bạch Ngọc Đường trầm ngâm thật lâu, sau đó nói: Sinh con.

Triển Chiêu ôm đầu, vô lực nói: Ngươi và Bao đại nhân, quả thật, quả thật… có lối suy nghĩ cực kỳ giống nhau, Bao đại nhân cũng từng nói như vậy.

Hai mắt của Bạch Ngọc Đường tối sầm, đau khổ kêu một tiếng: Sao ta có thể nghĩ giống như người kia chứ!

———–

(1) Nhất kỵ hồng trần. Xuất phát từ bài “Quá Hoa Thanh cung” của Đỗ Mục.

Đỗ Mục từng đi qua Hoa Thanh cung của Dương Quý phi, sau đó sáng tác ra bài thơ này.

过华清宫

长安回望绣成堆. 山顶千门次第开

一骑红尘妃子笑. 无人知是荔枝来

Quá Hoa Thanh cung

Trường An hồi vọng, tú thành đôi. Sơn đỉnh thiên môn thứ đệ khai.

Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu. Vô nhân tri thị lệ chi lai.

Nhất kỵ hồng trần nói đến việc Đường Huyền Tông Đường Minh Hoàng hạ lệnh cho binh lính của mình cưỡi ngựa ngàn dặm đưa quả vải (lệ chi) từ xa về mà vẫn còn tươi nguyên để làm vui lòng Dương Quý phi.

Ở đây có thể hiểu là Tiểu Bàng học theo Đường Huyền Tông đưa quà đến tặng làm vui lòng mỹ nhân, cũng có thể hiểu được anh đã dày công đến mức nào để cưa đổ Đệ nhất tài tử của chúng ta =))

(2) Mã hoạt sương nùng/ Mã hoạt sương trọng: M đọc trên baidu có giải thích là: Hồi xưa vẫn chưa có đường nhựa, đường làm từ đá tảng nên sương dày đường sẽ trơn. Qua câu này có thể thấy được ý muốn giữ đối phương lại: Sương dày, sẽ cảm lạnh, đường trơn, ngựa sẽ trượt, nếu về thì sẽ rất lo lắng, nên… thôi cứ ở lại đi. Chắc những hôm đó chính Bàng Thống sẽ đưa hoa a:))

(Bonus) Ngọc bích, ngọc dương chi, noãn ngọc.

b_1284344659261thumbnail_400_400T2PlZNXeVaXXXXXXXX_236506533