[Bàng Sách] Tích Niên Hoán

Chương 48: [Phiên ngoại] Lời tỳ bà 2




Công Tôn Chân ở một bữa tiệc xuân gặp gỡ thê tử duy nhất kiếp này của mình.

Đây là một bữa tiệc tư nhân, hoa viên nhà Trầm Thượng thư có một chậu hoa mẫu đơn màu lục vừa nở, hắn mở tiệc chiêu đãi đồng nghiệp trong triều đến dạo chơi hoa viên ngắm hoa. Trong đó đa số đều là các thanh niên tài năng tuấn tú độc thân chưa lập gia đình. Bàng Tịch liếc măt một cái liền đoán được Trầm gia có ý đồ gì, đại đa số khách cũng đều rõ ràng trong lòng. Trầm tiểu thư kinh tài tuyệt diễm tự giữ mình rất cao, hai mươi tuổi vẫn chưa từng bước ra khỏi khuê phòng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể được. Trầm Thượng thư là bị con gái độc nhất bức bách đến mức bế tắc, nên mời các thanh niên tới để chính cô ta lựa chọn.

Công Tôn Chân đương nhiên không biết mấy chuyện này. Y chỉ cao hứng bởi vì có thể cùng Bàng Tịch du ngoại ngắm cảnh giống như trước đây, cùng Bàng Tịch như hình với bóng chung tới một chỗ, tách ra xa khỏi đám người. Sau đó nhìn thấy gốc hoa mẫu đơn màu lục kia, cảm thấy rất đặc sắc. Bàng Tịch hiểu nhiều biết rộng, thầm giọng nói với y: Hoa này không có gì hiếm lạ, nhân tài trồng hoa mới hiếm lạ. Có loại nước thuốc có thể làm đổi màu hoa mẫu đơn trắng, nhưng mà thuốc này rất khó điều chế, đã sắp thất truyền.

Công Tôn Chân bừng tỉnh đại ngộ: Màu lam cũng có thể làm ra sao?

Bàng Tịch cười nói: Màu gì cũng có thể.

Mọi người ở trong hoa viên dùng qua trà bánh, nô tỳ dọn xuống chén dĩa bắt đầu trải giấy mài mực, Trầm Thượng thư mời mọi người viết viết vẽ vẽ tùy tích để tận hứng cuộc vui. Trầm tiểu thư là tài nữ nổi danh kinh thành, một bản vẽ từ Tú Lâu tình cờ truyền ra bên ngoài, người từng xem qua không ai không kinh ngạc hâm mộ chậc lưỡi. Bởi vậy tất cả mọi người đều biết đây là một hạng mục của cuộc thi, tiểu thư dự định lấy bức tranh chọn rể. Vì thế một đám xốc lên tinh thần thi triển tài năng.

Công Tôn Chân đứng ở bên cạnh Bàng Tịch, cầm bút hỏi hắn: Bàng đại ca, ngươi muốn xem ta vẽ cái gì?

Bàng Tịch cười nói: Sao cứ luôn hỏi ta muốn xem cái gì? Bản thân ngươi muốn vẽ cái gì?

Công Tôn Chân nói: Vậy ngươi vẽ cái gì?

Bàng Tịch đã có vợ, trong yến tiệc lần này chẳng qua chỉ là người tiếp khách, vẽ cái gì đều không quan trọng, có thể tùy theo ý mình, hắn nói: Ta vẽ một người.

Nói xong liếc mắt nhìn Công Tôn Chân một cái, theo màu sắc trang phục của y mà chọn màu mực hạ bút. Công Tôn Chân hồn nhiên không biết, nhìn trái nhìn phải nhìn nửa ngày, lẩm bẩm: Thế thì ta vẽ mẫu đơn lúc nãy vậy. Ngươi xem xem thế nào? Nói xong lấy khăn nhúng vào nước rửa bút, nhẹ nhàng lau ướt mặt giấy.

Bàng Tịch sửng sốt: Làm cái gì vậy?

Công Tôn Chân quay đầu cười với hắn, trong mắt sắc thái tẫn hiện, rực rỡ chiếu rọi người. Tại sao lúc trước luôn cảm thấy y mang khí chất của con mọt sách chứ. Bàng Tịch hối hận thở dài.

Y chấm chút mực xanh lấy tay vo đều đầu ngòi bút, từng giọt mực xanh chấm lên trên giấy ướt, trong nháy mắt loang ra, màu lục nhạt như sương như khói, đem dung nhan thần tiên của mẫu đơn lúc nãy lên trên trang giấu.

Bàng Tịch nhìn ngây người.

Công Tôn Chân rửa bút, vênh váo nói: Chiêu thức này của tiểu đệ không tệ phải không? Có thể nói là Đại Tống nhất tuyệt rồi.

Bàng Tịch gật đầu: Thán vi quan chỉ*.

(*ca tụng sự vật hết sức tốt đẹp, không gì so sánh được, chỉ cần nhìn nó không cần nhìn gì khác)

Vẽ xong một đóa hoa lớn, phải vẽ thêm mấy đóa nhỏ. Bàn bên cạnh cũng có người chú ý đến món nghề tuyệt diệu của Công Tôn Chân, không khỏi thấp thỏm vô cùng. Hắn đưa cho tiểu tư một đĩnh bạc dặn dò một câu, tiểu tư gật đầu, lúc thêm mực ra vẻ lỡ tay rơi hai giọt mực lên bức mẫu đơn màu lục, sau đó ai thán quỳ xuống dưới chân Công Tôn Chân dập đầu xin lỗi.

Bàng Tịch tâm sáng như gương, quay đầu quét mắt qua, kẻ giở trò xấu chạm mắt một cái liền tránh né.

Công Tôn Chân cũng rất tiếc, ý định ban đầu của y là phô trương khoe khoang trước mặt Bàng Tịch. Nhưng mà cũng may, khoe khoang cũng khoe rồi, Bàng Tịch cũng khen rồi, mục đích đã đạt được. Y nhẹ giọng ôn tồn kêu tiểu tư đứng lên, tiểu tư lập tức muốn đổi giấy cho hắn. Nhưng nếu vẽ thêm một lần, Công Tôn Chân không còn tâm tình, hơn nữa mọi người đều sắp xong xuôi, y cũng không còn kịp nữa rồi.

Công Tôn Chân nói: Không cần. Ta tự có biện pháp.

Y gác cây bút mực xanh xuống thay đổi một cây bút lớn, chấm lên mực đen, một mảng lớn màu đen bôi loạn che giấu hai chấm mực nhỏ, nhìn giống như cam chịu mà bắt đầu chơi đùa phá hủy bức tranh, nhưng nhìn vẻ mặt y lại không giống. Bàng Tịch đứng bên cạnh nhìn một lúc, nhìn ra kết quả, lắc đầu nở nụ cười.

Công Tôn Chân tô đen phông nền, chừa lại một chỗ trắng là một thân trúc thon dài, một vòn tròn lớn là ánh trăng sáng, lại dùng mực đen làm hiện ra ba chữ màu trắng theo lối chữ lệ: Nguyệt Trúc đồ. Cứ như vậy dường như nhìn không ra ưu khuyết của bút pháp, trang giấy ướt hai lần, đã có nhiều nếp nhăn, nhưng cũng coi như độc tài suy nghĩ độc đáo, tốt xấu gì cũng tính là thành phẩm.

Công Tôn Chân chán nản nói: Ai nha, quên chừa chỗ ký tên rồi.

Bàng Tịch nhìn y cười không ngừng. Phương pháp đó có lẽ cũng chỉ có y nghĩ ra, vậy tính là tài tình, hay là nghịch ngợm?

Công Tôn Chân nói: Bàng đại ca, tranh này tặng cho ngươi, có muốn không?

Bàng Tịch còn chưa có trả lời, Trầm Thượng thư đã mời mọi người dời bước đến phòng khách. Bàng Tịch cuốn bức tranh đang vẽ dở của mình nhét vào trong tay áo. Công Tôn Chân cũng muốn mang bức Nguyệt Trúc đồ của mình đi, thật ra không phải vì tệ trửu tự trân*, mà là một cục đen như mực này, chủ nhân trong nhà nhìn thấy chắc sẽ cho rằng y đến quấy rối. Nhưng tiểu tư bên cạnh thúc giục, chưa kịp lấy về. Nguyệt Trúc đồ trơ trọi phơi trên thư án, giữa một rừng tranh xuân hoa mỹ nhân nhìn nó thấy mà ghê người.

(*của mình mình quý, ví von thứ tuy không tốt, nhưng là của mình thì mình vẫn coi trọng nó)

Mọi người đến phòng khách của Trầm Thượng thư ngắm chậu hoa nói chuyện tán gẫu, tâng bốc Trầm Thượng thư không ngừng. Một lát sau có một người trẻ tuổi đi vào, nhỏ giọng mời Công Tôn Chân ra ngoài nói chuyện. Công Tôn Chân biết người trẻ tuổi này, là con trai của Trầm Thượng thư thiếu chủ nhân của Trầm gia, Hình bộ Thị lang Trầm Nguyệt Nho. Một thanh niên tuấn tú trầm mặc kiệm lời khí chất băng tuyết. Công Tôn Chân không bao giờ ở cùng một chỗ với hắn, vì nhìn thấy hắn y luôn cảm thấy khiếp đảm.

Trầm Nguyệt Nho gọi y đi ra, ngang một cái dọc một cái đánh giá y một lượt, ánh mắt chất chứa xem thường sắc nhọn như chùy. Nhìn y đủ rồi, mới nói gia tỷ cho mời, mời đến Tú Lâu gặp mặt.

Công Tôn Chân không rõ nên đi theo vào Tú Lâu, cảm thấy có chút không ổn, nhưng từ chối lại không tốt, chẳng có tiểu thư nào bỏ xuống tư thái muốn gặp ngươi, ngươi lại làm bộ làm tịch. Đi vào Tú Lâu, bên phải sương phòng buông một tấm rèm mỏng màu đỏ tía, tiểu thư ngồi trong đó, một thân ảnh nhỏ xinh, nàng sai người chỉ chỗ dâng trà cho Công Tôn Chân. Trầm Nguyệt Nho ở bên cạnh tự tìm một cái ghế, ngồi xuống không đi nữa.

Trầm tiểu thư ở sau bức rèm nói: Từng nghe tài danh của Công Tôn đại nhân, hôm nay nhìn thấy Nguyệt Trúc đồ, quả nhiên cảm giác mới mẻ, khác biệt với các tác phẩm khác.

Công Tôn Chân xấu hổ đến mức đỏ mặt, thứ đồ chơi tạm thời tiện tay ẩu tả làm, vậy mà thật sự bị người ta nhìn tới. Y vội nói tùy tiện vẽ thôi tùy tiện vẽ thôi, làm sao đạt đến chỗ thanh nhã. Một đại nha hoàn liền cười nói: Khuê danh của tiểu thư chúng tôi cũng vẽ vào rồi, vẫn là tùy tiện a?

Công Tôn Chân nghe lời này, hoang mang không rõ, ai biết tùy tiện vẽ một cây trúc một ánh trăng vậy mà đem quý danh cô nương nhà người ta khắc vào rồi. Y đứng lên chắp tay xin lỗi Trầm tiểu thư. Trầm tiểu thư khiển trách nha hoàn một câu, cười nói không sao, mọi chuyện đều có trùng hợp, đại nhân không cần tự trách.

Hai người cách một tấm rèm tán gẫu vài câu, từ sách thơ đàm luận mở rộng ra. Cả đời này Công Tôn Chân chưa từng nói chuyện nhiều như vậy với nữ tử, lúc mới đầu còn rất câu nệ, sau đó dần dần bị học thức của Trầm tiểu thư thuyết phục, không khỏi khen ngợi từ trong thâm tâm: Văn học tu dưỡng của tiểu thư, thật sự là thế gian khó cầu. Tại hạ chưa bao giờ gặp một nữ tử có nhiều kiến thức như thế này.

Lời nói tiếng lòng của Công Tôn Chân là một mảng thẳng thắn, nghe vào trong tai người khác lại trở thành lời tâng bốc. Trầm Nguyệt Nho bên cạnh sắc mặt ác liệt, ném thẳng nắp trà vào thành chén, vang lên tiếng lách cách ngắt lời. Trầm tiểu thư không để ý tới đệ đệ, tiếp tục cùng Công Tôn Chân trò chuyện một lát, hai người đều cảm thấy ý nguyện vẫn chưa hết. Trầm Nguyệt Nho đứng lên nói sắc trời đã không còn sớm nữa tỷ tỷ ngươi nên nghỉ ngơi đi.

Trầm tiểu thư thì thầm một câu với nha hoàn, qua một chốc sau nha hoàn bưng lên một chiếc khay, trên khay là một cành mẫu đơn màu lục vừa mới cắt xuống tặng cho Công Tôn Chân. Công Tôn Chân nghĩ thầm hoa đang yên đang lành lại phải rời chậu như vậy, thật đáng tiếc, mình là một nam nhân cần hoa để làm gì. Trầm tiểu thư khăng khăng tặng, Công Tôn Chân cũng không chối từ mà nhận lấy, ngốc ngốc cầm ở trong tay ngay ngắn giơ ngang ngực, giống như cầm thẻ bằng ngà dùng khi thượng triều. [=))] Trầm tiểu thư và nha hoàn ở phía sau rèm âm thầm bật cười. Trầm Nguyệt Nho nhìn chằm chằm hoa kia, lại nhìn Công Tôn Chân, gương mặt còn xanh hơn cả hoa mẫu đơn.

Công Tôn Chân trở lại trong phòng khách, mọi người thấy lục mẫu đơn trong tay y, trong lòng biết đây là ám chỉ danh hoa có chủ đại sự đã định, người khác không cần diễn nữa. Trong lòng Bàng Tịch trầm xuống, dời ánh mắt đi.

Người cả sảnh đường chỉ có Trầm Thượng thư rất cao hứng. Công Tôn Chân xuất thân danh môn hòa nhã đôn hậu, mặc dù không hiển hách bằng nhà mình, nhưng mà là người có thể giao phó, ánh mắt của con gái sẽ không sai. Hắn vui sướng tiễn mọi người ra khỏi phủ, gọi Công Tôn Chân lại song song cùng đi, thầm mang thâm ý hỏi y có thích hoa mẫu đơn nhất phẩm này hay không. Công Tôn Chân rất sửng sốt, nghe không ra ý tứ trong đó, cho rằng hắn đang vặn hỏi mình, lập tức đem hoa trả lại cho Trầm Thượng thư.

Trầm Thượng thư vừa tức vừa yêu, cười nói: Công Tôn đại nhân ngươi giữ lại đi. Hoa này tuy rằng cao bất khả phán*, nhưng mà đã rời chậu lìa cành giao vào tay ngươi, cũng là duyên phận, ngươi hãy trân trọng nó thật tốt.

(* cao không thể với tới)

Cáo từ Trầm Thượng thư, quay đầu lại thấy Bàng Tịch, y đưa cành mẫu đơn lên.

Sắc mặt Bàng Tịch rất trầm, nói: Làm gì?

Công Tôn Chân nói: Đưa cho chị dâu xem chơi. Trân phẩm hạng này một mình ta thưởng thức, quá đáng tiếc.

Bàng Tịch sắp bị y chọc tức đến điên rồi.

Mãi cho đến khi quan mai mối tới cửa, Công Tôn Chân mới hiểu được hoa này có ý nghĩa gì. Tiểu thư Trầm gia là giai nhân bao nhiêu người cầu mà không được, thế nhưng lại coi trọng y, có thể coi như vận may rớt xuống đầu. Trầm Thượng thư quyết chí có được Công Tôn Chân, cho rằng y chẳng có gì không bằng lòng, thế nên đem chuyện hôn sự đường hoàng công bố rất lớn. Lão gia ở Bình Giang nhận được tin này, lập tức ưng thuận. Phụ thân gửi thư nói Trầm gia nề nếp gia phong thanh cao, nữ nhân giáo dục ra sẽ không tồi, muốn Công Tôn Chân cưới nàng.

Trầm tiểu thư là không thể bắt bẻ, Công Tôn Chân cũng không biết mình đang lưỡng lự cái gì. Y tâm sự nỗi lòng cùng Triệu Đức Phương, nhưng mà Triệu Đức Phương xưa nay đối với chuyện hoan ái nam nữ nhân gian không có hứng thú không có ý kiến, trả lời không theo câu hỏi: A Tồn thành thân rồi, về sau sẽ bầu bạn cùng tân nương tử, không thể thoát thân.

Công Tôn Chân nói: Sẽ không đâu. Ta sẽ không vì nàng mà lạnh nhạt với ngươi.

Triệu Đức Phương cười nói: Vậy cứ cưới nàng. Nghe nói bộ dạng rất xinh đẹp.

Quan viên văn võ cả triều đều coi Công Tôn Chân như con rể Trầm gia mà đối đãi. Trầm Nguyệt Nho mỗi ngày đều dùng ánh mắt giết người mà trừng mắt nhìn y. Công Tôn Chân hạ triều, lắp bắp theo sát phía sau Bàng Tịch muốn nói lại thôi, Bàng Tịch vốn dĩ vì chuyện này mà tà hỏa đè nặng trong lòng, nhưng nhìn đến dáng vẻ đáng thương hoang mang lo sợ này của y, nhất thời tâm dịu như nước. Ở trước cửa cung hắn quay người lại, thả lỏng biểu tình nói: A Tu làm sao vậy?

Công Tôn Chân không biết nên mở miệng như thế nào. Bàng Tịch nói: Vì chuyện hôn sự?

Công Tôn Chân nhẹ nhàng gật đầu. Y rất cấp thiết muốn nghe ý kiến của Bàng Tịch.

Bàng Tịch nói: Trầm tiểu thư danh môn khuê tú, rất xứng đôi với ngươi. Còn cân nhắc chuyện gì?

Công Tôn Chân nghi hoặc nói: Ta sống một mình rất tốt, không biết tại sao phải thành thân.

Bàng Tịch nhịn không được muốn tiến đến phía trước xoa đầu y. Hắn thở dài, giữ lấy bả vai của y, nhàn nhạt cười nói: Người trưởng thành thì nên thành thân. Dù là ai cũng đều như vậy cả. Nếu không có gì không tốt, thì chính là tốt.

Công Tôn Chân câu hiểu câu không chậm rãi gật đầu.

Qua hai ngày sau, việc này không để cho Công Tôn Chân lưỡng lự nữa. Hoàng Thượng nghe thấy tin này vô cùng tán thành, trước triều đình làm người mai mối ban tứ hôn. Ba tháng sau Trầm gia chuẩn bị xong của hồi môn giúp hai người bọn họ hoàn thành hôn lễ. Tiệc mừng Bàng Tịch và Triệu Đức Phương đều tới. Bàng Tịch một chút cũng cười không nổi, may mà bình thường hắn chính là một người nghiêm túc. Triệu Đức Phương ngồi trên chủ tọa cười đến vui vẻ, nhưng lại phá lệ uống hai chén rượu.

Quý danh của tiểu thư Trầm gia đúng với bức tranh kia của Công Tôn Chân, nàng tên là Nguyệt Trúc. Khi động phòng hoa chúc Công Tôn Chân vén khăn trùm đầu của nàng lên, quả thật là quốc sắc thiên hương. Tân nương xấu hổ cúi đầu, hai má hồng hồng. Trên mặt của Công Tôn Chân cũng đỏ lên, tim thịch một cái, thật không ngờ tân nương đẹp như vậy.

Công Tôn phủ nghênh đón một đương gia chủ mẫu, lại là một tình cảnh không giống như trước. Trầm Nguyệt Trúc là một nữ nhân rất thông minh rất khôn khéo, sắp xếp việc nhà rất tốt, năng lực chăm lo gia đình ngay cả Gia Đinh cũng bội phục, Công Tôn phủ lại một lần nữa rực rỡ hẳn lên, rất nhiều tiểu tiết cũng đều được chú ý tới. Nhưng mà tính tình của nàng có chút gay gắt, có khi quá mức hà khắc với người khác, trong mắt không chịu được hạt cát. Vào cửa chẳng bao lâu liền thay đổi hơn một nửa nha hoàn tiểu tư lúc đầu. Bởi vậy Công Tôn Chân sau khi thành thân còn có tật sợ vợ, đối với Trầm Nguyệt Trúc thiên y bách thuận vô cùng sủng ái. Mắt hạnh của Trầm Nguyệt Trúc trừng một cái, mọi chuyện Công Tôn Chân đều để cho phu nhân quyết định. Nhưng Trầm Nguyệt Trúc thật tâm yêu y, rất ít khi trừng y, vô cùng quan tâm chăm sóc y. Cuộc sống vợ chồng son rất ân ái.

Nhưng mà Triệu Đức Phương muốn cùng Công Tôn Chân thân mật cùng một chỗ rất khó. Số lần hai người trò chuyện đêm khuya rất nhiều, Trầm Nguyệt Trúc ở trong phòng không đợi được trượng phu, mày liễu nhíu một cái, nàng ngồi trước gương đồng tháo trang sức thay một bộ y phục trắng mộc mạc tự mình đưa thức ăn khuya đến thư phòng. Công Tôn Chân cảm thấy phu nhân thật hiền lành, vô cùng cảm động. Triệu Đức Phương chính là nhân vật thất khiếu linh lung, tất nhiên hiểu được mưu tính thật sự của Công Tôn phu nhân. Sau khi dùng thức ăn khuya hắn cáo từ hồi phủ, về sau dần dần rất ít khi đến Công Tôn phủ. Công Tôn Chân gặp hắn còn hỏi sao lại không đến nhà chơi cờ nữa. Triệu Đức Phương cười cười, nghĩ thầm ngươi a, bị vợ bán đi cũng không biết.

Bàng Tịch cũng gặp qua Trầm Nguyệt Trúc một lần, đó là ở buổi tiệc Công Tôn Sách tròn một tuổi.

Trầm Nguyệt Trúc lâm bồn khó sanh ngất xỉu mấy lần, Công Tôn Chân ở ngoài cửa liên tục hô to khồng cần đứa nhỏ giữ lấy người lớn. May mắn Cơ Quân Ánh đến kịp lúc, cho Trầm Nguyệt Trúc uống chén thuốc bí truyền giữ được mẹ con bình an. Nhưng từ đó về sau thân thể của Trầm Nguyệt Trúc liền suy sụp, Cơ Quân Ánh cũng bó tay không có biện pháp, chỉ có thể khai phương thuốc giúp nàng chịu đựng. Hắn nói với Công Tôn Chân: Lệnh phu nhân trong ba năm này là cực kỳ nguy hiểm, nếu chống đỡ qua ba năm thì không còn vấn đề.

Lòng dạ của Công Tôn Chân đều rạn nứt.

Lúc Công Tôn Sách một tuổi, Công Tôn phủ dựa theo chủ trương của Trầm Thượng thư mở tiệc chiêu đãi thật lớn. E ngại mặt mũi cũa Trầm Thượng thư, Triệu Đức Phương và Bàng Tịch đều tới. Nhũ mẫu ôm thiếu gia ra cho mọi người nhìn. Triệu Đức Phương chẳng mấy hứng thú nhìn thoáng qua, lấy ra một khối ngọc bội làm quà gặp mặt. Trái lại Bàng Tịch nhìn đứa nhỏ thật lâu, hỏi Công Tôn Chân đứa nhỏ gọi là gì. Công Tôn Chân nói đứa nhỏ tên là Sách. Trên Trúc dưới Thúc, hợp lại thành Thúc Trúc. Y thật sự lo lắng về bệnh tình của thê tử, muốn ở trong cái tên cầu xin chút may mắn, Thúc Trúc Thúc Trúc*, nhất định phải giữ Trầm Nguyệt Trúc mệnh dài trăm tuổi.

(*Thúc: Cột, trói buộc)

Sau đó theo như tục lệ bày ra một bàn lớn để Công Tôn Sách trảo chu*, trên bàn bày biện các vật nhỏ đầy đủ màu sắc hình dạng, bàn tính giấy mực son phấn con dấu, khách khứa vây quanh một vòng bên cạnh vừa nhìn vừa cười.

(*chọn đồ vật đoán tương lai)

Lúc này Trầm Nguyệt Trúc cũng được nha hoàn nâng đỡ đến, bị bệnh một năm chưa từng xuống giường, nàng đã không còn cường thế và ngạo khí lúc đầu. Nàng mặc một chiếc áo khoác lụa mỏng màu lam thủy, nhàn nhạt ôn nhu gương mặt hiền lành, tuy gương mặt xanh xao tiều tụy gầy gò, nhưng Tây Thi khi bệnh vẫn xinh đẹp làm người kinh ngạc.

Bàng Tịch nhìn thấy chính là hình ảnh Trầm Nguyệt Trúc như vậy. Người ngoài đều truyền bá Công Tôn phu nhân khắc khe không bỏ qua cho người khác, Bàng Tịch chỉ vì hiện trạng của Trầm Nguyệt Trúc mà cảm thấy thương tiếc. Công Tôn Chân quá yếu quá mềm, phu nhân mạnh mẽ một chút thì có gì không tốt. Có thể thành tâm thành ý chăm sóc cho Công Tôn Chân, vậy đều mạnh mẽ hơn so với bất cứ thứ gì. Sau khi kết hôn Công Tôn Chân sống rất thư thái, hắn có thể nhìn ra được. Nhưng mà bây giờ Trầm Nguyệt Trúc bệnh thành như vậy, xem chừng khó mà tốt được.

Công Tôn Sách bò trên bàn sờ tới sờ lui, cuối cùng nắm một quyển sách, hơn nữa còn là “Luật pháp Đại Tống”. Đây tất nhiên có nghĩa ý chí tại triều đình. Mọi người chúc mừng Công Tôn Chân, lại trêu ghẹo dưỡng nhi tùy cữu, nói không chừng tương lai sẽ tiếp nhận vị trí Hình bộ Thị lang của cậu. Công Tôn Chân hơi sợ hãi nhìn về phía Trầm Nguyệt Nho sợ hắn không vui, không ngờ trên gương mặt của Trầm Nguyệt Nho khi nhìn về đứa nhỏ lại có chút ý cười.

Bàng Tịch nhớ đến mấy năm trước lúc Bàng Thống trảo chu là nắm một thanh chủy thủ. Sau đó quả nhiên múa đao chơi kiếm không phút nào dừng, trong nhà mỗi một gia nô thủ hạ lần lượt bị nó đánh phá. Bản thân Bàng Tịch thiên về võ, cho nên rất đắc ý Bàng Thống. Bây giờ nhìn thấy quyển sách trong tay Công Tôn Sách, hiểu ý cười, xem ra con trai của bọn họ đều kế thừa chí hướng của cha.

Trầm Nguyệt Trúc để nha hoàn nâng nàng tiến đến, cầm lấy một món trang sức ngọc như ý mạnh mẽ nhét vào bàn tay còn lại của Công Tôn Sách, vuốt ve mặt nó, yêu thương nói: Công danh lợi lộc tất cả đều như mây khói, chỉ mong mỏi con ta cả đời toại nguyện.

Bàng Tịch lập tức cảm nhận được đó không phải là một nữ tử tầm thường.