Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 27




CHƯƠNG 27

 

“Không xong” , Đường Tống trong lòng thầm kêu một tiếng, không cẩn thận từ trong ngực văng ra chính là quyển sách chết tốt cũng không chết《 Long dương bí tịch 》kia.

Lúc nãy Lưu tổng quản đưa cho quyển sách, y thuận tay giở hai trang. Bên trong tranh minh hoạ miêu tả tình ái trắng trợn cùng hương diễm đầm đìa làm Đường Tống mặt đỏ tai hồng, vội vàng đem sách nhét vào trong ngực.



Trở lại Cẩm Hà điện, Đường Tống quẳng cục nợ, còn chưa kịp thở, đã bị Lưu tổng quản vô cùng lo lắng kéo đến  Du Nhiên đình, quyển sách cũng chưa kịp buông.

        Đường Tống cơ hồ đã quên trong ngực mình còn có một quyển sách không thuần khiết như vậy, không nghĩ tới nó cố tình rớt đi ra, thật đúng là. . . . . . không chịu nhàn rỗi a!

Tiếng “bịch” kinh động Hàn Vương, một đôi mắt sắc bén phút chốc mở ra, yên lặng nhìn cuốn sách hướng lên nằm trên mặt đất kia, không khỏi có chút ngây người. Vừa thẹn lại sợ, Đường Tống cũng không dám nhặt sách lên, bùm một tiếng lại quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình trên mặt Hàn Vương lúc này. Thảm rồi!

“Đó là cái gì?” Với cái gì cũng không có hứng thú, Hàn Vương đối một quyển sách sinh ra  lòng hiếu kỳ, câu hỏi bắt đầu “Tam Tự kinh” cũng biến thành bốn chữ**.

“Đây, đây chỉ là một quyển sách bình thường thôi.” Chưa từng nói dối, Đường Tống nói xong lời này liền đỏ mặt, còn nếu phải y nói chi tiết, còn không bằng rút luôn đầu lưỡi y đi.

“Long dương bí tịch? Là võ công bí tịch sao?” Hàn Vương có thích thú nhìn thấy Đường Tống mặt đỏ tai hồng, tiếp tục truy vấn. Không biết vì cái gì, mỗi lần phát hiện một biểu tình mới của Đường Tống, đều làm cho lòng hắn có cảm giác vui vẻ muốn bay lên.

“Ách, . . . . . . Dạ.” không có biện pháp, Đường Tống đành phải kiên trì trả lời.

“Nga.” Hàn Vương coi như đột nhiên mất hứng thú, trong chốc lát không hỏi lại. Đường Tống không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng không nghĩ đến Hàn Vương nói tiếp mấy câu làm tim y muốn nhảy vọt ra ngoài.

“Lấy lại đây ta xem xem.” Nhìn đến Đường Tống đột nhiên ngẩng ra giật mình, Hàn Vương không khỏi cảm thấy thú vị.

Nếu không phải nhìn thấy gương mặt Hàn Vương từ trước đến nay không có biểu tình lại lộ ra vẻ hoang mang “Ta không biết đây là cái gì”, Đường Tống nhất định sẽ nghĩ Hàn Vương là đang xấu xa đùa giỡn với y, cố ý muốn nhìn y bối rối. Y không biết, Hàn Vương muốn biết sách này là cái gì, cũng muốn thấy bộ dáng quẫn bách của y. Đương nhiên chủ yếu là bộ dáng quẫn bách của y, nếu không chỉ là một quyển sách sao khơi nổi hứng thú của Hàn Vương?

Hàn Vương biểu hiện khác hẳn với xưa nay làm cho Đường Tống cực kỳ kinh ngạc. Hồi trước y hầu hạ Hàn Vương, Hàn Vương cho tới bây giờ không nói với y cũng không quá ba chữ, hôm nay cũng không biết trong đầu Hàn Vương bị trục trặc ở đâu rồi, lại biến thân thành “Bảo Bảo hay tò mò” , một câu kế một câu, mỗi câu đều làm cho Đường Tống có cảm giác không đỡ được.

Dưới ánh mắt Hàn Vương chờ mong có ẩn uy hiếp, Đường Tống đành phải khó khăn nhặt quyển sách lên, hai tay đưa cao hơn đầu, đưa đến trong tay Hàn Vương.

Trên tay nhẹ đi, quyển sách kia bị Hàn Vương cầm đi rồi, tiếp theo là tiếng trang sách giở ra. Đường Tống xấu hổ không chịu nổi, cơ hồ mặt cũng cúi chạm tới áo, trên mặt nóng bừng bừng, lúc này ngay cả cổ cũng đỏ. Hàn Vương lập tức sẽ biết nội dung quyển sách này, Đường Tống cảm thấy rất mất mặt .

Qua nửa ngày, tiếng lật sách mới ngưng lại. Hàn Vương dùng thanh âm so với phía trước còn hoang mang hơn nói: ” Quyển sách này thật sự là võ công bí tịch sao? Sao chiêu thức này kỳ quái, hơn nữa người trong sách như thế nào không mặc quần áo?”

“A?” Đường Tống ngẩng đầu, thấy mặt Hàn Vương có  viết “Xem không hiểu”, câu hỏi đầu tiên cũng là duy nhất nhảy vào đầu là ——Hàn Vương này rốt cuộc là ác liệt thật hay là đơn thuần giả*** a?

Hết chương thứ hai mươi bảy

“Ác liệt” or “đơn thuần”*: chữ “or” là nguyên bản nha, không phải của ta ^^.

câu hỏi bắt đầu “Tam Tự kinh” cũng biến thành bốn chữ**:

– QT là “câu hỏi cũng có vừa mới bắt đầu đích”Tam Tự kinh” biến thành  bốn chữ”

– Hán việt là “vấn thoại dã hữu cương khai thủy đích”Tam tự kinh” biến thành liễu tứ cá tự”.

– Bản raw là “问话也有刚开始的”三字经” 变成了四个字”.

Ai giải thích cho ta đi, nói vậy là có ý gì?



ác liệt thật hay là đơn thuần giả***: “chân ác liệt hoàn thị giả đan thuần”, nếu ta edit sai xin chỉ dẫn ^^.