Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 34




CHƯƠNG 34

 

Buổi tối, lúc Đường Tống nhìn mấy khí cụ trong sách thật sự ở trên giường của Hàn vương, dự cảm đáng sợ lúc trước của y rốt cuộc đã thành sự thật. Càng đáng sợ là, hình tượng Hàn vương không còn lạnh băng như ngày xưa nữa, bây giờ giống như một tiểu hài tử tìm thấy bảo bối, ngồi xếp bằng trên giường, đối diện với quyển sách nghiên cứu cách dùng mấy thứ kia.

Đường Tống cẩn thận buông khay trà nóng xuống, cố gắng không phát ra một tiếng động. Sau đó, giống một con mèo đang rình bắt chuột, lén lút lùi ra cửa.

Mắt thấy cửa phòng chỉ còn cách hai bước nữa, lúc này, cửa lại đột nhiên “phanh” một tiếng, bị đóng lại từ bên ngoài.



Đường Tống vội vàng đi kéo cửa, mới phát hiện cửa đã bị người chốt từ bên ngoài. Đường Tống liền nhìn xung quanh, phát hiện có một cánh cửa sổ còn mở, lập tức chạy về phía cửa sổ. Chân vừa mới động, Lưu tổng quản lại đột nhiên xuất hiện cạnh cửa sổ, đóng cửa sổ lại. Trong nháy mắt đó, Đường Tống rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Lưu tổng quản tuy bị cánh cửa che đi, nhưng không giấu được biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

Không để ý đến sự kinh ngạc của Đường Tống, Lưu tổng quản nhanh chóng đóng cửa sổ cùng cửa đi. Hôm nay lão mất sức chín trâu hai hổ mới lấy được “trấn *** chi bảo” này từ Phiêu Miểu quán, sao có thể để cho diễn viên dễ dàng chạy trốn như vậy? Ai, tuy rằng làm như thế có hơi không trượng nghĩa, nhưng Thúy Hoa có nói qua, tác dụng của mấy thứ đó tuyệt không thể tả, nghĩ Đường Tống cảm thụ xong sẽ không trách lão đâu nhỡ?

Lưu tổng quản vừa tự an ủi mình, vừa đứng ở chân tường gần giường nhất, khoanh tay kính cẩn đứng trang nghiêm. Nhưng khi nhìn lỹ, sẽ phát hiện đôi tai của hắn đang dựng đứng lên, rõ ràng có âm mưu khác.

*****

Thúc Thúc (cười âm hiểm): lão già, tuổi lớn như vậy nghe trộm vách tường nhà người ta có vẻ không tốt lắm a?

Lưu tổng quản (lời lẽ nghiêm khắc nghĩa chính): ta đang gác đêm cho chủ tử, là gác đêm.

Thúc Thúc (cười vẻ sáng tỏ): hắc hắc, ta là thấy ngươi muốn nhìn mấy cái kia có giống như Thúy Hoa nói không?

Lưu tổng quản (đỏ mặt, đương nhiên cần dùng kính lúp mới có thể nhìn thấy): …

Mọi người: Thúy Hoa là ai?

Thúc Thúc (cười đắc ý): Thúy Hoa chính là tú bà của Phiêu Miểu quán, bạn già tốt của Lưu tổng quản.

Mọi người (bừng tỉnh đại ngộ): a…

Lưu tổng quản (sốt ruột nói): đừng nghe nàng nói bậy, bọn ta là quan hệ bằng hữu thuần khiết…

Thúc Thúc: xuỵt… đừng ồn, bắt đầu rồi.

*********

Cứ như vậy, Đường Tống tuyệt vọng nhìn con đường chạy trốn cuối cùng của mình bị Lưu tổng quản tàn nhẫn đóng lại.

Hàn vương mặc dù đang ngồi nghiên cứu cái gọi là “trấn *** chi bảo” của Phiêu Miểu quán, nhưng cũng chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của Đường Tống. Thấy Đường Tống lập tức từ một con chuột nhỏ lén lút biến thành cá chậu chim ***g ủ rủ, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đừng nhìn Đường Tống luôn làm ra vẻ ông cụ non, nhưng nhất cử nhất động của y luôn toát ra không khí sôi động đặc biệt của thiếu niên, làm cho Hàn vương càng xem càng thích.

“Đường Tống, qua đây.” Hàn vương cầm một cái ngọc bổng cỡ lớn trong tay, hướng Đường Tống gọi.

Từ lúc xác định không có cửa chạy trốn, Đường Tống đành phải nhận mệnh, đi về phía giường. Lên giường, Đường Tống lại trốn ở một góc sáng sủa, cách xa mấy đồ vật quái dị kia.

Hàn vương ngoắc y, Đường Tống sợ hãi nhìn ngọc bổng trong tay hắn cùng ngón tay của mình tương tự nhau, rụt cổ ra sức lắc đầu, tỏ vẻ mình kiên quyết không qua.

Ý cười trong mắt Hàn vương chợt lóe qua, trên mặt lại vẫn giả bộ đông lạnh, lại cầm lấy một ngọc bổng hình dáng ngón giữa, lạnh lùng nói: “Đường Tống, ta đếm đến ba ngươi lại đây, ta sẽ cho ngươi dùng cái này. Nếu sau ba tiếng ngươi còn không qua, nói lầm bầm…” Hàn vương uy hiếp nhấc tay giống như muốn lấy ngọc bổng lớn hơn, ý tứ đã rất rõ ràng.

“Một.” Hàn vương bắt đầu đếm. Nghe một tiếng đó, Đường Tống giống như đụng vào nước sôi run lên một chút, vẻ mặt đau khổ tiến về phía trước một bước.

“Hai.” Hàn vương nguy hiểm nheo lại mắt. Đường Tống do dự một chút, lại đi nhanh hơn một chút, nhưng vẫn cách Hàn vương một khoảng.

Trước lúc đếm tiếng thứ ba, Hàn vương buông cái ngọc bổng trong tay xuống, lại cầm lên một cái bạch ngọc so với cái kia còn lớn hơn. Lần này, không đợi Hàn vương hô lên tiếng “ba” kia, Đường Tống đã ngoan ngoãn tới bên người Hàn vương, chỉ kém giống con mèo dán vào người Hàn vương làm nũng.

Nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của con mèo Đường Tống, trên mặt Hàn vương nhộn nhạo sáng rọi xuân thủy, đáng tiếc Đường Tống đang cúi đầu đóng vai nhu thuận không nhìn thấy…

Hết chương thứ ba mươi bốn