Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 65




CHƯƠNG 65

Lúc Đường Tống cùng Hàn Vương xuất môn, đại tuyết đã muốn ngừng. Dưới bầu trời xám trắng, cả kinh thành bọc một màu trắng bạc, thành thế giới băng tuyết.

Đại tuyết xong, trên đường rất ít người đi. Xe ngựa của Vương phủ chạy trên con đường tuyết dày một lóng tay, không có tiếng vó ngựa đát đát ngày xưa, chỉ có tiếng bánh xe “kẽo kẹt kẽo kẹt” trên tuyết.

Trong xe ngựa, Đường Tống nằm trong lòng Hàn Vương, cả người đều bị một cái áo khoác lông chồn màu trắng bao chặt lấy, chỉ còn lại có khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lộ ở bên ngoài, gắt gao dán vào ngực Hàn Vương. Hàn Vương sợ Đường Tống đông lạnh , lại dùng áo khoác màu đen của mình quấn thêm một tầng quanh Đường Tống.



“Minh Châu công chúa không phải muội tử duy nhất của hoàng đế Hách Triết quốc sao? Hắn vì cái gì muốn đưa nàng đến chỗ chúng ta mà?” Đường Tống ngẩng đầu tò mò hỏi. Cảnh báo Minh Châu công chúa là “tình địch” giải trừ xong, Đường Tống không khỏi bắt đầu quan tâm tới vị công chúa xa nhà tha hương này.

Hàn Vương cẩn thận kéo mũ trùm của Đường Tống bởi vì ngửa đầu mà rơi xuống lên, lúc này mới chậm rãi nói: “Đây là hiệp nghị Lư Khâu Tĩnh Viễn cùng Hách Hách Diêu Chiếu đạt thành. Hách Triết quốc ủng hộ Lư Khâu Tĩnh Viễn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đồng thời nguyện ý sau khi Lư Khâu Tĩnh Viễn lên đế vị, sẽ chuyển giao quyền khai thác quặng sắt Hách Lạp sơn cho Sư quốc, mục đích là hy vọng Sư quốc có thể phái binh giúp bọn họ giải trừ người Sắc Lặc từ phương bắc quấy nhiễu, đuổi người Sắc Lặc ra Yến Chi sơn. Cho nên, Hách Hách Diêu Chiếu đem muội muội của  mình được xưng là “Hách Triết quốc đệ nhất mỹ nhân” gả cho Lư Khâu Tĩnh Viễn, vì muốn lấy lòng Lư Khâu Tĩnh Viễn, cũng là một loại phương thức thành lập minh ước. Chỉ cần Lư Khâu Tĩnh Viễn đáp ứng cưới Minh Châu công chúa, như vậy liền dấu hiệu  chính thức thành lập minh ước hai quốc.”

“Cái gì kêu ‘ chỉ cần Tứ Hoàng tử đáp ứng cưới Minh Châu công chúa ’?” Đường Tống bắt được điểm đáng ngờ lúc Hàn Vương nói, kỳ quái hỏi: “Tứ Hoàng tử còn chưa đáp ứng cưới Minh Châu công chúa sao?”

“Đích xác, Lư Khâu Tĩnh Viễn còn chưa tỏ rõ thái độ.”

“A? Hách Triết quốc hoàng đế vội vã tặng muội muội đi, lại bỏ thêm tòa mỏ, người Sắc Lặc thật sự khó đối phó như vậy sao?” Đường Tống có chút lo lắng nói, tuy rằng y chưa làm ăn gì, nhưng là cũng biết khi cò kè mặc cả biểu hiện vội vàng tuyệt đối sẽ có hại.

“Người Sắc Lặc hung hãn lại giảo hoạt, đích xác rất khó đối phó, trong thiên hạ người cùng bọn họ giao thủ chưa từng có bị bại, chỉ có một.” Hàn Vương có chút kiêu ngạo nói.

“Ai a? Lợi hại như vậy?” Đường Tống tò mò mở to hai mắt, vội vàng muốn biết đại anh hùng trong miệng Hàn Vương là ai?

Kết quả, Hàn Vương cũng không trả lời, chỉ là đắc ý nhìn y. Đường Tống suy tư  một lúc lâu sau, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Người kia sẽ không là ngươi đi?”

“Đúng là vi phu.”

“Tự đại cuồng.” Nhìn thấy Hàn Vương đắc ý giống như tiểu hài tử, Đường Tống không khỏi trở mặt xem thường.”Cho nên, Hách Triết quốc hoàng đế sở dĩ vội vả tặng muội muội lại đây, chính là vì đem ‘ Chiến thần ’ ngươi đây thỉnh trở về a? Vậy hắn như thế nào không gả muội muội cho ngươi, chiêu ngươi làm phò mã là được rồi.”

“Vừa mới bắt đầu bọn họ thật là nghĩ như vậy.” Hàn Vương còn nghiêm túc nói.

“A?”

“Chính là bị vi phu cự tuyệt !”

Đường Tống tâm treo lủng lẳng lúc này mới thả xuống, hơi có chút mất hứng nói: ” Minh Châu công chúa không phải ‘ Hách Triết quốc đệ nhất mỹ nhân ’ sao? Ngươi như thế nào không cần?”

“Ha hả, Đường Đường, ta có thể xem biểu hiện của ngươi hiểu thành thành ‘ ghen ’ không?” Hàn Vương ý cười trong suốt nói: “Ngươi buổi sáng hôm nay khóc thương tâm như vậy, cũng là bởi vì ghen đi?”

“Ta. . . . . . Ta mới không có!” Đường Tống lắp bắp phản bác nói, mặt cũng không chịu được đỏ lên.

Hàn Vương nắm thật chặt cánh tay ôm Đường Tống, nói: “Ha hả, Đường Đường, vi phu sở dĩ không cưới Minh Châu công chúa, là bởi vì vi phu đã là vi phu của ngươi, nếu làm vi phu của ngươi, sẽ không thể nào làm vi phu người khác. Vi phu nếu làm vi phu của người khác, Đường Đường khẳng định sẽ không muốn vi phu nữa. Nếu Đường Đường không cần vi phu, như vậy vi phu thà rằng không làm vi phu của bất luận kẻ nào.”

Hàn Vương một hơi một cái “Vi phu” , tựa như sắp líu lưỡi tới nơi làm Đường Tống cũng sắp hôn mê. Bất quá ý tứ này Đường Tống nghe hiểu được , cong khóe miệng đỏ mặt mắng một câu: “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Ha ha, Đường Đường, thế nhân đều biết vi phu ta ít lời ít ngữ, chỉ mình ngươi nói ta miệng lưỡi trơn tru, quả nhiên là trên đời chỉ có ngươi hiểu biết vi phu nhất a!” Hàn Vương ha ha cười nói, càng xiết Đường Tống càng chặt.

Lúc nói chuyện hai người cũng tới phủ Tứ Hoàng tử rồi. Xuống xe, Đường Tống thấy một người khoác áo choàng thật dày cước bộ lảo đảo hướng xa xa mà đi, xem dấu chân kia đúng là từ trong phủ Tứ Hoàng tử đi ra.

Đường Tống vừa định nói với Hàn Vương người nọ nhìn quen mắt, liền thấy Lư Khâu Tĩnh Viễn vội vội vàng vàng từ cổng vọt ra. Thấy Hàn Vương cùng Đường Tống đứng ở cửa, Lư Khâu Tĩnh Viễn sửng sốt, thu đi vẻ lo lắng trên mặt, cường cười nói: “Ta nói buổi sáng chim khách như thế nào kêu không ngừng mà, hóa ra quả nhiên có khách quý đến, xem ta đi ra thiệt đúng lúc.”

Đường Tống vừa nghe lời này, “cười khúc khích” một tiếng: “Tứ điện hạ thực nói đùa, buổi sáng hôm nay đại tuyết rơi xuống mà, bên ngoài làm sao có chim khách?”

“Ha hả, chắc là ta nghe lầm . Bên ngoài lạnh lẻo, thỉnh hai vị mau vào bên trong đi.” Lư Khâu Tĩnh Viễn khéo lép dời đi  đề tài, mời hai người vào  trong phủ.

Vào cửa, Đường Tống quay đầu lại, vừa lúc thấy Lư Khâu Tĩnh Viễn đi ở phía sau nhìn về phía nơi người kia biến mất lưu luyến liếc mắt một cái, mới yên lặng đi theo. . . . . .

Hết chương thứ sáu mươi lăm