Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 71




CHƯƠNG 71

“Chậm đã.” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ cuối đại điện truyền đến.

Mọi người theo thanh âm nhìn lại, hóa ra là Vinh quý phi.”Tứ điện hạ, Tần Loan hành thích vua soán vị, chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng hắn dù sao cũng là phụ thân của bản cung, cầu Tứ điện hạ dù có xử phạt, cho hắn một biện pháp thống khoái.”

Lư Khâu Tĩnh Viễn còn chưa trả lời, Tần Loan lại đột nhiên quay đầu, hung tợn kêu lên: “Ta Tần Loan dưỡng  các ngươi nửa đời người, nguyên lai là dưỡng  một đám sói lang. Ngươi, Tần Phượng Tê, ta thật không nghĩ tới, hóa ra ngươi lại lòng muông dạ thú như thế. Nếu không phải ta năm đó theo tên khất cái tìm ngươi trở về, ngươi hiện tại chỉ sợ đã sớm thi cốt vô tồn .”

Tiếp theo, Tần Loan hướng tới Vinh quý phi quát: “Còn có ngươi, Tần Hương Liên, đứa con gái ta thương yêu nhất, ta tân tân khổ khổ nuôi ngươi lớn, lao lực tâm cơ đem ngươi lên ngai quý phi, vậy mà ngươi báo đáp ta thế nào? Vì một người nam nhân, ngươi dám cùng thằng nghiệp chướng kia liên hợp hãm hại phụ thân của ngươi. Ngươi, các ngươi sẽ chết khôngtử tế!” Tần Loan nhìn quét  mọi người, hung tợn nói.

Tần Loan nói xong, Lư Khâu Tĩnh Viễn cảm giác được sắc mặt Tần Phượng Tê đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, Lư Khâu Tĩnh Viễn không khỏi một trận đau lòng, đang muốn cho người  dẫn Tần Loan đi, đã thấy Tần Loan đột nhiên hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn cung nữ Tiểu Đông Qua bên người Vinh quý phi, biểu tình trên mặt vừa nghi hoặc lại kinh ngạc, cuối cùng, lộ ra một nụ cười vạn phần quỷ dị.

“Ha ha! Ta như thế nào lại quên chuyện này.” Tần Loan một bên âm trầm cười, một bên nhìn về phía Hàn Vương giống như không đếm xỉa đến, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười giống như điên cuồng làm cho ai ở đây cũng cảm thấy rợn cả gai ốc.”Các ngươi nghĩ có thể dễ dàng đả đảo ta như vậy sao? Ta chết , đứa con họ Đường cũng sẽ chôn cùng ta!”

“Dẫn hắn đi!”

“Từ từ!”

Thanh âm Lư Khâu Tĩnh Viễn cùng Hàn Vương đồng thời vang lên, quan binh áp giải  Tần Loan kinh ngạc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lựa chọn đứng ở chỗ cũ.

“Ngươi nói, ‘đứa con họ Đường ’ là chỉ ai?” Thanh âm Hàn Vương lạnh như băng làm cho mọi người trong đại điện không tự chủ được rùng mình một cái, mà Tần Loan giống như không thèm quan tâm, cười nói: “Họ Đường không phải chỉ có một đứa con trai* thôi sao! Chẳng lẽ Hàn Vương sớm chiều ở chung còn không biết?”

“Ngươi nói chính là Đường Tống?” Hàn Vương cố tự trấn định nói, thế nhưng tim đập càng lúc càng nhanh, giống như Đường Tống thật sự ra bị gì đó ngoài ý muốn.

“Đúng là. Nếu Tần mỗ không có tính sai, Đường Tống lúc này đã sớm không còn ở Vương phủ .” Tần Loan chính xác nói.

Hàn Vương nheo lại mắt nhìn  Tần Loan trong chốc lát, Tần Loan cũng chống đỡ Hàn Vương hàn khí bức nhân, lớn mật nhìn thẳng hắn. Tất cả mọi người trong đại điện bị cảnh tượng này khiến cả kinh nói không ra lời, Tần Loan dám nhìn Hàn Vương như vậy, chẳng lẽ là ngại chết thôi vẫn chưa đủ?

“Mạc Ngôn!” Hàn Vương đột nhiên lớn tiếng hô.

“Có thuộc hạ.” Lập tức, một thân ảnh kính gầy toàn thân cao thấp đều bị vải đen che kín xuất hiện trước mặt Hàn Vương.

“Ai cho ngươi đến nơi này?” Hàn Vương nhìn thấy Mạc Ngôn vốn được bảo ở bên người Đường Tống bảo hộ y, âm trầm nói.

Mạc Ngôn lúc này đã biết bản thân gặp đại họa, cũng không dám giấu diếm gì nữa, thẳng thắn nói: “Chủ tử, chạng vạng Lưu tổng quản tìm Mạc Ngôn, nói đêm nay trong cung có biến, sợ chủ tử có sơ xuất, bảo thuộc hạ cần phải đến bảo hộ Vương gia.”

“Cho nên ngươi liền tạm rời cương vị công tác, đặt Đường Tống ở nơi nguy hiểm? Rốt cuộc ta là chủ tử của ngươi hay Lưu Hồng là chủ tử của ngươi?” Hàn Vương vừa nói, vừa hung hăng đá Mạc Ngôn quỳ trên mặt đất một cước. Mạc Ngôn bị một cước này của Hàn Vương đá lăn mấy vòng trên mặt đất, đứng lên lại ói ra một ngụm máu. Cho dù như vậy, Mạc Ngôn đứng lên xong vẫn quỳ xuống đất, không dám có một câu oán hận.

“Đi, hồi phủ.” Hàn Vương mặc kệ mọi người đã ngốc lăng, nhún người một cái, hướng về phía Hàn Vương phủ mà chạy. . . . . .

Hết chương thứ bảy mươi mốt

đứa con trai*: qt là nhân tử, có nghĩa là “đứa con” cũng có nghĩa là “con trai”. Hàn Vương là nghĩ từ “đứa con”, vì Đường gia có 2 đứa con là Đường Tống và Đường Lâm [Tiểu Đông Qua], còn Tần Loan là chỉ “con trai”, tức là Đường Tống.