Băng Tuyết Hoa

Chương 43




Tần Viễn Kỳ dĩ nhiên không nghĩ đến nàng sẽ từ chối mình. Hắn không hiểu nhìn nàng.

– Tại sao?

Nàng không phải yêu hắn sao? Nếu đã như vậy tại sao lại không muốn gả cho hắn?

– Không phải mà, – Hàn Băng Băng cười nhẹ, bàn tay nhỏ nhắn của nàng vươn lên gương mặt hắn kéo xuống hôn nhẹ một cái. Thân mình nhỏ xinh ghé vào ngực hắn – Em không phải là không muốn gả cho chàng.

Tần Viễn Kỳ nằm xuống quàng tay qua vai nàng ôm lấy, khẽ cọ cằm lên đỉnh đầu thơm ngát hương thơm của dược liệu. Lời nói trong đêm tối mang theo sự ôn nhu cùng sủng nịnh.

– Băng Nhi! Nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng. Nàng còn e ngại điều gì?

– Còn chàng, tại sao đột nhiên lại muốn thành thân như vậy?

– Còn không phải là vì nàng sao? – Hắn than nhẹ một tiếng, lưu luyến thứ cảm xúc gần gũi nhẹ nhàng hiện tại. Buồn bực nói lên nỗi phiền muộn trong lòng – Băng Nhi! Ta muốn mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy nàng ở bên cạnh ta. Đêm xuống có thể ôm nàng trong ngực mà thiếp đi. Muốn nàng lúc nào cũng hiệu hữu trong tầm mắt của ta.

Áp tai lên lồng ngực ấm áp, bàn tay nàng phủ lên nơi trái tim cùng sức sống của hắn đang mạnh mẽ chảy xiết. Tiếng nói êm dịu của nàng đáp lại – Chúng ta bây giờ, không phải là mở mắt có thể nhìn, nhắm mắt có thể ôm sao?

– Cái này không giống. Ta chính là muốn nàng có một danh phận chính thức để có thể ở bên cạnh ta cả đời. Suốt kiếp này cùng ta dây dưa một chỗ.

Có trời mới biết, ngày nào nàng chưa gả cho hắn. Tâm tư của hắn còn phập phồng bất an ngày ấy.

Hàn Băng Băng ái ngại nhìn hắn – Viễn Kỳ! Chúng ta rất khó khăn mới có thể đi đến bước này, Để một thời gian nữa hãy nghĩ tới được không?

– Tại sao không thể là bây giờ? Nàng không muốn cùng ta ở chung một chỗ sao?

Nàng lắc đầu. Hắn ôm nàng ấm áp như vậy, an toàn đến thế, Nhưng vào thời điểm này nàng sao có thể nhận lời gả cho hắn?

Mắt hướng tới lồng ngực ấm nồng đầy ôn nhu, nàng xoa nhẹ lên nơi vết thương trên ngực hắn.

– Nơi này của chàng, còn chưa lành.



– Chân của em… cũng chưa bình phục.

– Băng Nhi! Chân của nàng…

– Viễn Kỳ! Em thật sự rất muốn gả cho nàng. Nhưng em chưa sẵn sàng.

Nàng sao có thể không muốn cùng hắn kết bái se duyên. Nhưng tình trạng của nàng hiện tại không thích hợp. Thời gian cả hai đến với nhau vẫn chưa đủ lâu để nàng nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa, tâm lý của nàng… cũng chưa đủ chính chắn để gả cho hắn.

Nói gì thì nói, nàng bây giờ chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi.

– Đợi đến khi chân của em bình phục, chúng ta hãy nói đến chuyện này có được không?

Nàng cần thời gian.

– Được! – Tần Viễn Kỳ nghiêng người đem chiếc cằm thon gọn của nàng nâng lên, cúi đầu ngậm lấy môi nàng. Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn vào cặp mắt lưu ly xinh đẹp của nàng, lời nói hứa hẹn thốt lên trên làn môi ngọt ngào – Chờ khi hai ta bình phục, chúng ta sẽ nghĩ đến chuyện thành thân.

Từ bây giờ cho đến lúc đó, hắn sẽ chờ.

.

.

.

.

Tần Viễn Kỳ bị thương là hàng thật giá thật, tuy nhiên dù thế nào đi nữa hắn cũng là Bắc Thành Vương. Công văn hằng ngày dù đã có thân tín xử lý phần nhiều nhưng vẫn có một số văn bản nhất đinh phải để chính tay hắn xem xét cùng phê duyệt. Vậy nên vị Bắc Thành Vương cao quý nào đó dù mới nghỉ ngơi được một thời gian, cho dù không tình nguyện cỡ nào đi nữa cũng phải chống mình đứng ra giải quyết.

Thiếu nữ bạch y ngồi dựa mình trên trường kỷ đọc sách trong thư phòng đưa mắt nhìn nam nhân trên sảnh đường kia đang chăm chú vùi đầu vào công việc, cẩn thận lật mở từng bản công văn mà cảm thấy đồng cảm sâu sắc. Vị trí vương gia quả nhiên không dễ ngồi.

Không đành lòng nhìn thêm một lần.

Rồi không dịch chuyển ánh nhìn được nữa.

Nàng chưa bao giờ được nhìn thần thái của Tần Viễn Kỳ khi làm việc. Bây giờ nhìn thấy thực sự không nhịn được mà cảm thán trong lòng. Nam nhân anh tuấn khi chuyên tâm làm việc, quả thực mang theo một sự mê hoặc khó cưỡng lại.

Hấp dẫn đến mức quyển sách nàng đang cầm trên tay bị hạ xuống đùi từ khi nào chính nàng cũng không nhận ra, chỉ vô thức chăm chú nhìn soái ca thần thái điềm tĩnh kia. Rất tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt hại nước hại dân của hắn.

Ánh mắt của nàng quấy rầy hắn. Tần Viễn Kỳ đang phê duyệt công văn đột nhiên phát hiện ra một chuyện rất không tốt. Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, bản báo cáo hắn cầm trên tay qua một thời gian cũng không thể xem xong. Đọc qua một lần chính hắn cũng không thể xác định rõ ràng được bên trong nét chữ tề tề chỉnh chỉnh đó viết những cái gì.

Thất bại buông xuống, hắn ngửng đầu nhìn tiểu mỹ nhân ngồi bên dưới. Thấy nàng lập tức chột dạ cúi đầu nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay, hắn có chút buồn cười thấp tiếng gọi – Băng Nhi! Lại đây.

Hàn Băng Băng ngượng ngùng đứng lên đi về phía hắn. Bàn tay cũng bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy kéo về phía mình, cơ thể nhỏ nhắn bị một vòng tay mạnh mẽ ôm vào trong ngực.

Khóe môi mỏng của hắn hơi nhướn lên, dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với biểu hiện của nàng. Tần Viễn Kỳ hôn vào lòng bàn tay nàng rồi đem áp vào má mình, nét mặt hắn gian trá mười phần – Có hài lòng với nam nhân của nàng không?

Hai má nàng phút chốc đỏ bừng, lập tức phủ nhận – Không có.

– Vậy sao? Ta cứ tưởng nàng nhìn ta lâu như vậy là vì đối với bề ngoài của ta đặc biệt yêu thích chứ.

Còn không phải tại vì dung mạo của người này quá yêu nghiệt hay sao?

Hàn Băng Băng đưa tay kéo hai má hắn, rất không vui mà phụng phịu. Trong lòng bất giác nhớ đến những lúc hắn hôn nàng, đều làm nàng đầu óc mụ mị không rõ được bản thân mình đang ở đâu.

Nàng cắn cắn môi. Nam nhân họa thủy này thật sự là tai họa, gương mặt đẹp như vậy rốt cuộc là đã trêu hoa ghẹo nguyệt biết bao cô nương nhà lành rồi. Còn nữa, kỹ thuật tán tỉnh cao siêu như thế…

Nghĩ đến đây, nàng hờn giận cắn vào vai hắn.

– Xấu xa.

– Sao vậy? – Tần Viễn Kỳ đối với hành động trẻ con của nàng có điểm buồn cười. Hắn xoa nhẹ hai má của nàng, cười dịu dàng – Có gì buồn bực sao?

– Ừm. – Nàng chun mũi lại, nhìn thái độ như dỗ dành con nít của hắn lại càng cảm thấy bất mãn.

– Ngoan! Đừng tức giận, – Hắn xoa nhẹ bờ vai nàng, cưng chiều ôm nàng vào ngực – Vết thương của ta khi ổn định trở lại, ta sẽ đưa nàng ra ngoài chơi có được không?

Hàn Băng Băng mân môi, phiền muộn trong lòng vì lời nói của hắn mà vơi đi phân nửa. Ngón tay nàng nghịch ngợm đường chỉ thêu trên y phục của hắn, thấp tiếng hỏi – Có thật không?

– Ừ! Thật.

– Em muốn đi dạo phố một lần.

– Được!

– Em còn muốn mua rất nhiều thứ.

Hắn bật cười, hưởng thụ sự nhõng nhẽo không mấy khi xuất hiện của nàng – Được! Ta mua cho nàng. Khắp Bắc Thành này, nàng muốn cái gì cũng được.

Bất cứ thứ gì chỉ cần nàng muốn, không có gì hắn không làm được.

Bắc Thành và hắn, nói theo cách nào đó bây giờ cũng thuộc về nàng rồi không phải sao?