Băng Tuyết Hoa

Chương 47




– Viễn Kỳ!!!

Vòng tay mềm mại từ phía sau ôm lấy cổ nam nhân, hương thơm ngan ngát mê người khiến hắn không khỏi thưởng thức mà hít sâu một hơi. Một tay chạm đến tay nàng, tay kia vẫn như cũ cầm lấy công văn của ngày hôm nay, ánh mắt nghiêm túc không chuyển nhàn nhạt mở miệng.

– Sao vậy?

– Em nghĩ muốn xuất phủ một chút.

– Không được! – Tần Viễn Kỳ bình thản hạ xuống nét chữ rồi lấy một tập công văn khác, tùy ý lật lên một trang – Nàng đang bị phạt.

Hôm qua hắn cứng rắn phạt nàng yên ổn trong vương phủ bảy ngày, không được phép làm loạn. Hình phạt này là quá nhẹ nhàng đi. Nhưng lời nói của hắn đối với nàng dường như một chút tác dụng cũng không có, nếu không sao lời nói hắn vừa thốt ra hôm qua, hôm nay nàng đã tìm hắn muốn xuất phủ?

Muốn đi? Mơ tưởng.

Nàng đừng có trông mong lại khiến hắn mềm lòng đáp ứng nàng.

– Nhưng mà…

– Nhưng mà sao?

Hàn Băng Băng cắn môi cúi đầu xuống, giọng nói lí nhí thực khó mà nghe thấy.

– Em hôm qua vẫn chưa…

– Chưa đủ? – Hắn không khỏi nhíu mày buông tập công văn trên tay xuống bàn, hơi nghiêng người kéo nàng ngồi lên đùi hắn – Nói như vậy, đêm qua nếu đi đủ thì nửa đêm nàng mới quay về?

– Không phải! – Nàng vội lắc đầu – Em chỉ là đối với lễ hội ở Bắc Thành nảy sinh hiếu kỳ.

– Ngoan! Bảy ngày sau ta sẽ đưa nàng đi.

– Viễn Kỳ! Đâu phải lúc nào cũng có lễ hội. – Nàng ở trong ngực hắn phụng phịu – Em cũng không muốn trở thành cái bóng ma không biết cái gì ở bên ngoài.

– Bóng ma? – Cách nói này cũng có?

Ngón tay nàng đùa nghịch vải áo trước ngực hắn, lời nói mềm mại tìm cách lấy lòng nam nhân bên cạnh.

– Cho phép em có được không?

– Đừng lộn xộn. – Tần Viễn Kỳ chụp lấy bàn tay đang làm loạn của nàng, không cho phép nàng trên người hắn tiếp tục nhóm lên những ngọn lửa nhỏ. Hắn vươn tay vuốt nhẹ gò má mịn màng của nàng, như có như không hỏi.

– Thật sự thích như vậy?

Hàn Băng Băng gật đầu ôm lấy bờ vai hắn, dụi đầu. – Em đến nơi này cũng sắp được một năm rồi, nhưng đối với thế giới bên ngoài một chút cũng không biết.

Nàng không biết bên ngoài con người đối xử với nhau thế nào, cũng không biết tập tục ở nơi này ra sao. Thế giới của nàng từ khi bước chân đến thời không này, đều xoay quanh hắn. Nhiều lúc điều này khiến nàng hoảng hốt, ngoài không gian xoay xung quanh hắn .. thực sự nàng không biết đến bất cứ ai cả.

Điều này khiến nàng cảm thấy lo lắng cho bản thân, từ nhỏ lớn lên trong một không gian tự do bây giờ lại bị hạn hẹp tầm nhìn như vậy, mơ hồ khiến nàng dâng lên cảm giác bị trói buộc mơ hồ, cái gì cũng không thể hiểu rõ.

– Viễn Kỳ! Chàng đừng lo lắng, em sẽ đem theo gia nhân. Còn có Minh Vũ cũng đi cùng, em nhất định sẽ về sớm, không để chàng đợi như hôm qua đâu.

Hôm qua hắn đợi nàng cả ngày, điểm tâm cũng không thèm đụng tới. Nàng đối với chuyện này thực cảm thấy có lỗi.

– Không được! Ta không yên tâm. – Hắn tựa cằm lên trán nàng lắc đầu, một chút cũng thấy không đành lòng.

– Nhưng mà….

Thực sự là hết cách đối với nàng.

Tần Viễn Kỳ siết tay ôm nàng càng chặt hơn, bạc môi ấn lên trán nàng một nụ hôn.

– Ta đi với nàng.

.

.

– Liễu Nhi! Vương gia hôm qua không phải đã ra lệnh cấm xuất phủ bảy ngày đối với Hàn tiểu thư sao?

Minh Vũ đi bên cạnh Liễu Nhi không khỏi hồ nghi đính chính lại. Nhìn về phía hai vị chủ tử đang sóng bước bên nhau ở đằng trước, trong lòng hắn không khỏi vì chủ nhân của mình mà thở dài. Vương gia đối với Hàn tiểu thư vẫn là đem mọi quyết đoán cùng nguyên tắc của bản thân toàn bộ phá bỏ.

Liễu Nhi thích chí cười híp mắt, thâm tâm càng thêm sùng bái ngập ngụa – Tiểu thư của muội thực lợi hại.

Chỉ có tiểu thư mới có thể làm vương gia lạnh lùng như vậy đàm phán dễ dàng thế nha. Vương gia đối với tiểu thư hết mực thương yêu, thật làm cho nàng ngưỡng mộ muốn chết.

– Phải! – Minh Vũ không thể không thừa nhận, vương gia thực sự đem Hàn tiểu thư sủng đến tận trời rồi.

Mà cảnh trời hôm nay tốt như vậy, vương gia hẳn cũng không thích có người làm kỳ đà cản mũi như họn hắn. Bản thân hắn cũng thực không muốn hưởng thụ cái không khi ngượng ngập của hai người chút nào, cùng tiểu nha đầu bên cạnh đi dạo phố xem ra còn có tư vị hơn.

– Liễu Nhi! chúng ta đi đường khác đi.

– Đi đường khác? – Liễu Nhi ngây ngốc chưa hiểu – Hai chúng ta sao?

– Phải!

– Nhưng tiểu thư và vương gia… – Mặc dù nàng cũng rất muốn, nhưng như vậy hình như không tốt lắm.

– Đừng lo. – Minh Vũ nhất quyết cầm lấy tay Liễu Nhi kéo đi. Vương gia đã sớm muốn đi chung với Hàn tiểu thư, thậm chí hôm nay trước khi xuất phủ người còn đặc biệt cho phép hắn thoải mái một ngày.

.

Hàn Băng Băng đang đi phía trước vô tình quay người lại, không nhìn thấy Liễu Nhi cùng Minh Vũ ở phía sau. Nàng bất an nhìn quanh tìm kiếm.

– Liễu Nhi và Minh Vũ đâu rồi?

– Mặc họ, – Tần Viễn Kỳ thản nhiên nhả ra một câu, thực tự nhiên vòng tay ôm lấy eo nàng, hoàn hảo bảo vệ nàng giữa dòng người tấp nập.

Nàng nhíu mi nghi ngờ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nam nhân này rất đáng nghi.

– Chàng giở trò gì vậy?

Bạc môi của hắn cong lên mê hoặc, hơi dùng lực một chút bên eo nàng siết chặt lại – Nàng nói xem.

Bộ dáng ngả ngớn của hắn khiến nàng bật cười. – Chàng xảo trá.

– Có gì không tốt chứ?! – Hắn nhún vai tỏ vẻ không để ý. Điều này đối với tâm ý của nàng cũng vừa lòng đi. Hai người đó thâm tâm hòa hợp với nhau, hắn cũng có lòng gán ghép cho họ. Hơn nữa hai người đó đi riêng cùng nhau, hắn càng có thời gian cùng Băng Nhi riêng tư ở một chỗ.

Thực là một công đôi việc.

Hàn Băng Băng ngước mặt nhìn kỹ hắn. Hôm nay Tần Viễn Kỳ mặc một kiện hắc y thêu chỉ bạc, thường phục trên người hắn tỏa ra khí chất tao nhã thong dong, bớt đi một phần nghiêm nghị bức người, lại thêm một phần mê hoặc thần bí. Vẻ anh tuấn tiêu sái đã khiến biết bao cô nương trên đường đối với hắn nảy sinh ái mộ, tình ý e thẹn, thỉnh thoảng vẫn ngượng ngùng đối với hắn liếc mắt vài cái, cũng không khỏi đánh mắt sang phía nàng nửa phần ngưỡng mộ, nửa phần ghen ghét.

Nàng thầm cảm thán trong lòng.

Nam nhân này, chính là họa thủy.

Nhưng không rõ vì sao nàng mơ hồ cảm thấy tâm tình của Tần Viễn Kỳ không được tốt lắm. Cả quãng đường đi hắn không chút để ý đến ánh mắt của người ngoài mà ôm lấy eo nàng siết chặt, thỉnh thoảng trên gương mặt còn hơi cau mày nheo mắt.

– Chàng sao vậy?

– Không sao. – Hắn lắc đầu, tâm tình lại không tốt như vậy.

Từ lúc xuất phủ đến giờ không biết đã có bao nhiêu ánh mắt của nam nhân khác dán lên người nàng, sự thưởng thức suồng sã cùng ham muốn trong ánh mắt của chúng khiến tâm tình của Tần Viễn Kỳ vô cùng không tốt. Nếu không phải là muốn che giấu thân phận, phòng việc khiến nàng không vui, hắn nhất định khiến đám nam nhân đó biết thế nào là hậu họa.

– Thực sự không sao chứ?

Tần Viễn Kỳ thở dài ảo não. Nữ nhân này, thực sự không ý thức được bản thân rất dụ người sao? Nam nhân đều là lang sói, một đám người có mưu đồ xấu xa muốn cướp nàng đi như vậy, hắn làm sao yên tâm cho nổi. Hắn lại không thể đem nàng nhốt lại, cũng không thể khiến toàn bộ nam nhân trong thiên hạ biến mất để khỏi phát lo nghĩ, độc nhất mà sở hữu nàng.

– Chàng sao vậy? – Hàn Băng Băng lo lắng nhìn hắn, gần đây hắn thường xuyên thức đêm xem công văn như vậy, khi nàng ngủ Thiên Phong Cơ vẫn sáng đèn, sẽ không phải là đã đổ bệnh rồi chứ?

– Băng Nhi! Ta đang bệnh. – Hắn đối với nàng thực sự nói.

– Bệnh? – Nàng vội vàng đưa tay sờ lên trán hắn. Kỳ quái, cũng không có nóng – Có cần đi xem đại phu không?

– Ừm… – Hắn lắc đầu, chậm rãi cầm lấy tay nàng đưa lên môi…

Bị ánh mắt si mê của hắn nhìn chằm chằm khiến Hàn Băng Băng có chút ngẩn ra, mắt nhìn ngón tay mình bị hắn di chuyển đến môi, khẽ cắn…

Nàng hốt hoảng rút tay về, hai má nóng bừng như hỏa thiêu vội vàng xoay người chạy đi.

– Băng Nhi…

Nàng bỏ mặc hắn ở phía sau. Tên nam nhân háo sắc, trong đầu hắn rốt cuộc chất chứa những cái gì? Giữa thanh thiên bạch nhật lại đùa giỡn nàng, bao nhiêu người trên đường nhìn thấy họ như vậy, bảo nàng từ nay về sau sao dám lộ diện ra đường chứ?

.

Hàn Băng Băng cúi đầu chạy về phía trước, bỗng nhiên bị một đám người chắn đường ngăn lại. Nhận ra mục diện của kẻ trước mặt, Hàn Băng Băng không khỏi sửng sốt.

– Là ngươi?

– Đương nhiên là ta. – Nam nhân trước mặt bước đến, nét mặt đê tiện không có nửa điểm ý tốt cười đến thập phần xấu xa – Tiểu mèo hoang, hôm qua nàng đối với ta mạnh tay như vậy, để xem hôm nay bản thiếu gia thu phục nàng thế nào.

– Tránh ra, – Hàn Băng BĂng hơi lùi lại phía sau tránh né đụng chạm với hắn. Tên nam nhân này hôm qua chắn đường trêu ghẹo nàng, nói muốn rước nàng về nạp làm thiếp. Thời điểm nàng nàng không chịu, hắn cư nhiên trở mặt muốn mắt người.

Nhìn vải trắng trên đầu hắn, ánh mắt nàng càng lạnh hơn. Tượng đất của nàng ném qua đầu hắn liền vỡ vụn, để lại vết thương này. Nam nhân này trông vậy vẫn còn ngựa quen đường cũ mà trêu ghẹo con gái nhà lành. Biết trước như vậy, hôm qua nàng nên ra tay mạnh thêm một chút, tốt nhất là đem đầu hắn đụng hỏng, tránh cho việc sau này hắn gây họa dân gian.

Xung quanh đều không có ai, nàng âm thầm kêu khổ. Vừa nãy khi chạy đi nàng cũng quá quẫn trí, không để ý đường lối cư nhiên chạy vào ngõ nhỏ vắng vẻ này, khiến cho kẻ gian thừa nước đục thả câu.

Nam nhân tên Đần Văn cười đến vô sỉ, hắn hừ lạnh một tiếng – Mỹ nhân, hôm qua còn có ả tiện tì kia chắn đòn cho nàng, ta muốn xem xem, hôm nay nàng làm thế nào để thoát khỏi.

, 51); font-variant: normal; letter-spacing: normal; line-height: 24px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: rgb(255, 255, 255);”>

– Bệnh? – Nàng vội vàng đưa tay sờ lên trán hắn. Kỳ quái, cũng không có nóng – Có cần đi xem đại phu không?

– Ừm… – Hắn lắc đầu, chậm rãi cầm lấy tay nàng đưa lên môi…

Bị ánh mắt si mê của hắn nhìn chằm chằm khiến Hàn Băng Băng có chút ngẩn ra, mắt nhìn ngón tay mình bị hắn di chuyển đến môi, khẽ cắn…

Nàng hốt hoảng rút tay về, hai má nóng bừng như hỏa thiêu vội vàng xoay người chạy đi.

– Băng Nhi…

Nàng bỏ mặc hắn ở phía sau. Tên nam nhân háo sắc, trong đầu hắn rốt cuộc chất chứa những cái gì? Giữa thanh thiên bạch nhật lại đùa giỡn nàng, bao nhiêu người trên đường nhìn thấy họ như vậy, bảo nàng từ nay về sau sao dám lộ diện ra đường chứ?

.

Hàn Băng Băng cúi đầu chạy về phía trước, bỗng nhiên bị một đám người chắn đường ngăn lại. Nhận ra mục diện của kẻ trước mặt, Hàn Băng Băng không khỏi sửng sốt.

– Là ngươi?

– Đương nhiên là ta. – Nam nhân trước mặt bước đến, nét mặt đê tiện không có nửa điểm ý tốt cười đến thập phần xấu xa – Tiểu mèo hoang, hôm qua nàng đối với ta mạnh tay như vậy, để xem hôm nay bản thiếu gia thu phục nàng thế nào.

– Tránh ra, – Hàn Băng BĂng hơi lùi lại phía sau tránh né đụng chạm với hắn. Tên nam nhân này hôm qua chắn đường trêu ghẹo nàng, nói muốn rước nàng về nạp làm thiếp. Thời điểm nàng nàng không chịu, hắn cư nhiên trở mặt muốn mắt người.

Nhìn vải trắng trên đầu hắn, ánh mắt nàng càng lạnh hơn. Tượng đất của nàng ném qua đầu hắn liền vỡ vụn, để lại vết thương này. Nam nhân này trông vậy vẫn còn ngựa quen đường cũ mà trêu ghẹo con gái nhà lành. Biết trước như vậy, hôm qua nàng nên ra tay mạnh thêm một chút, tốt nhất là đem đầu hắn đụng hỏng, tránh cho việc sau này hắn gây họa dân gian.

Xung quanh đều không có ai, nàng âm thầm kêu khổ. Vừa nãy khi chạy đi nàng cũng quá quẫn trí, không để ý đường lối cư nhiên chạy vào ngõ nhỏ vắng vẻ này, khiến cho kẻ gian thừa nước đục thả câu.

Nam nhân tên Đần Văn cười đến vô sỉ, hắn hừ lạnh một tiếng – Mỹ nhân, hôm qua còn có ả tiện tì kia chắn đòn cho nàng, ta muốn xem xem, hôm nay nàng làm thế nào để thoát khỏi.