Bánh Bao Nhà Ai

Chương 106: Ập bẫy




Tống Nam Phong ngồi trong văn phòng của Sở Hùng, sắc mặt đen sì, điếu xì gà trong tay đã cháy tàn, lão lại vẫn nhìn chằm chằm đống đồ cổ trước mặt, không nói một lời.

“Haiz.” Lão thở nhẹ một tiếng, ném điếu xì gà trong tay xuống đất, rước lấy ánh mắt bất mãn của Sở Hùng.

“Đây là văn phòng của tôi.” Sở Hùng lạnh lùng nhìn lão một cái.

Tống Nam Phong hừ một tiếng, chỉ vào mấy cái bình sành dính bùn đất trước mặt, căm hận nói, “Lúc trước khi quy hoạch tôi đã nhắc nhở, mảnh đất này có một diện tích lớn có dấu vết bị đào xới, giờ đào ra được mấy thứ này, nhất định là có kẻ tính kế chúng ta!”

Sở Hùng châm một điếu thuốc, ngắm nghía một viên đá màu xanh biếc cầm trong tay, mặt không đổi sắc nói, “Không cần ông nói tôi cũng biết.”

Hậu quả của việc nóng lòng mong thành công chính là khiến bọn họ tiến thoái lưỡng nan, thời điểm trước thì không sao, bọn họ hoàn toàn có thể phong toả tin tức, đám đồ cổ này ngoại trừ công nhân thi công ra thì không một ai biết, nhưng hai ngày gần đây thì….

“Chính phủ đã phái người đến điều tra phải không?” Sở Hùng lật dở tài liệu trong tay, vừa cúi đầu vừa hỏi.

“Hừ, đâu chỉ là điều tra, mấy lão già ở cục văn vật đã sớm mang theo đám học trò bu quanh mảnh đất kia rồi. Chúng ta không có khả năng tiếp tục tiến hành động thổ.” Tống Nam Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Nếu lần này mảnh đất bị chính phủ thu hồi, bọn họ không những bị tổn thất khoản vốn khai phá, mà còn phải chi trả một loạt chi phí cho nhân viên, các kế hoạch đầu tư cho giai đoạn sau cũng uổng công. Nói cách khác, nhà họ Sở và nhà họ Tống sẽ vì dự án hợp tác này mà lỗ vốn hoàn toàn, xử lý không tốt còn có thể phải hầu toà.

Hai người đang ngồi ở đây mặt mày cau có im lặng không nói, đột nhiên cửa bị đẩy ra.

Một vị học giả khí phách bước đến.

Sở Hùng sửng sốt, đứng dậy tiếp đón, còn nhiệt tình bắt tay với ông. Ông ta kích động nói, “Lão Từ, ngài đã tới rồi.”

Người được gọi là một ông lão tầm 80 tuổi, trên tay trên mặt đã hiện lên không ít đồi mồi, làn da nhăn nheo già cỗi, thoạt nhìn không khác một thây khô. Ông đã từng nhậm chức cục trưởng cục văn vật thành phố X, là người có chút quan hệ cá nhân với Sở Hùng.

Lão Từ ngồi xuống sofa, phất tay ý bảo người giúp việc đứng ở cửa rời đi, gật đầu với Tống Nam Phong, sau đó quay đầu ngồi xuống đối diện Sở Hùng.

Thanh âm có chút khàn khàn, lão Từ nói, “Sở tiểu tử, cậu có phải đã đắc tội với đại nhân vật nào không?”

Sở Hùng lắc đầu, nghĩ hỏi, “Vì sao ngài lại nói vậy?”

Tống Nam Phong vẻ mặt tò mò, ông lão này thoạt nhìn có vẻ rất có bản lĩnh, không chừng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề giúp bọn họ.

Ông cụ nhấp một ngụm trà nóng, thanh thanh cổ họng khô khốc, mở miệng nói, “Từ mảnh đất kia đào ra được ba nghìn bốn trăm bảy mươi sáu món đồ cổ, cơ bản có thể chia thành năm thời kì, ngay từ phần giữa tầng đất đã đào ra được số lượng lớn đồ cổ còn nguyên vẹn như vậy là không thể xảy ra, cho nên, Sở tiểu tử, cậu là bị người ta tính kế.” Đặt tách trà lên bàn, ông cụ sắc mặt nghiêm túc nhìn Sở Hùng.

Sở Hùng nắm chặt tay, thế nào cũng không ngờ lại có kẻ dùng thủ đoạn ti tiện này để hãm hại mình, cho dù đống đồ cổ bị đào ra này thực sự không cùng thời kì, nhưng chính phủ nhất định vẫn sẽ phong toả để xem xét nơi này còn có những món đồ cổ khác hay không, cứ như vậy, kế hoạch khởi công của bọn họ sẽ phải hoãn lại vô kì hạn, chi phí chi trả cho công nhân sẽ là một khoản khổng lồ.

Vốn dĩ nhà họ Sở và nhà họ Tống để có thể giành được mảnh đất này đã phải trả một cái giá quá đắt, nếu còn kéo dài thêm, bọn họ sẽ tổn thất nặng nề.

Tống Nam Phong cau mày suy tư, đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Sở Hùng, cắn răng nói, “Nhà Tư Không.”

Sở Hùng cũng sửng sốt, gật đầu, “Đúng, chỉ có nhà Tư Không mới có thể thần không biết quỷ không hay làm ra chuyện này, trách không được Tây Tây nói nó đi tìm tập đoàn Tư Không bàn chuyện hợp tác lại bị cự tuyệt, hoá ra là đã sớm biết rõ!”

‘Cộp’ một tiếng đấm xuống sofa, Sở Hùng sắc mặt đen sì.

Lão Từ giật mình, gật gù nhìn hai người nổi giận đùng đùng, cười nhạo, “Ta nghe nói nhà Tư Không chưa bao giờ đi gây sự với gia tộc tập đoàn nào, hai người có phải đã làm chuyện gì phạm đến người ta không?”

Thực lực của nhà Tư Không ông biết rõ, một gia tộc trăm năm nếu đã muốn tấn công, có thể một kích đã đánh chết, khỏi cần phải dùng thủ đoạn trêu chọc chậm rãi dìm chết bọn họ như vậy.

Sở Hùng híp mắt nhìn Tống Nam Phong, lạnh lùng nói, “Chính là hoạ của nhà họ Tống ông!”

Tống Nam Phong hừ một tiếng, không nói gì.

Trong lòng lão cũng cho rằng như vậy, tới giờ lão vẫn không ngờ tới, có kết cục như ngày hôm nay, chỉ là vì khi đó lão đã dùng ánh mắt lạnh lẽo oán hận trừng Ô Thuần Nhã.

Tình yêu của Tư Không Viêm Nghiêu ẩn chứa dục vọng chiếm giữ vô cùng ích kỉ, anh không cho phép bất cứ kẻ nào dám bất kính với bảo bối của anh, dù chỉ là một chút cũng không được.

Lão Từ quét mắt nhìn họ, đứng dậy cáo từ. Nếu đã biết chuyện có liên quan tới nhà Tư Không, vậy lão già này sẽ không tiếp tục dính dáng tới nữa, nếu không thì, chậc chậc, ông còn muốn an hưởng tuổi già lắm.

Thấy lão Từ rời đi, Sở Hùng lại châm một điếu thuốc, nói với Tống Nam Phong, “Ông định làm sao đây?”

Tống Nam Phong hừ một tiếng, đứng lên nói, “Tiểu Thuỵ tháng sau sẽ ra nước ngoài, chuyện này nhà các người không tránh khỏi can hệ đâu, nếu không xử lý được, chúng ta liền cùng nhau nhảy xuống biển cho cá ăn đi!” Nói xong, lão bỏ đi.

Sở Hùng nhìn Tống Nam Phong rời đi, khinh thường nở nụ cười, nhảy xuống biển? Vẫn là mình ông nhảy xuống đi!

Tống Nam Phong về đến nhà trực tiếp đi tới phòng Tống Thuỵ, một cước đạp tung cửa phòng, chỉ vào Tống Thuỵ đang đọc sách trên giường giận dữ hét, “Mày là đứa súc sinh, tao nuôi mày nhiều như vậy mà mày dám đem tai hoạ đến cho tao!”

Tống Thuỵ khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn ba mình, hỏi, “Ba, ba nói gì vậy, con nghe không hiểu.” Từ khi hắn trở về từ bệnh viện tâm thần Tây Sơn, Tống Nam Phong vẫn luôn lạnh nhạt với hắn, có thể không phải nhìn nhất định sẽ quay đi không nói chuyện với hắn. Hôm nay đột nhiên lão xông tới rống giận, thật sự quá mạc danh kì diệu.

“Nghe không hiểu? Tao đây liền nói cho mày, nếu không phải mày đi công kích Ô Thuần Nhã, làm Tư Không Dực Dương bị thương, nhà Tư Không sẽ không ghi hận trong lòng, giờ mảnh đất tao hợp tác cùng nhà họ Sở kia xảy ra vấn đề, đều không phải là vì mày hả!” Tống Nam Phong tiến lên giữ chặt áo Tống Thuỵ, dùng sức lay hắn.

Tống Thuỵ phất tay đẩy lão ra, cười lạnh, “Ba, ba cho là chỉ vì vậy thôi sao?” Đứng dậy đi tới bàn, mở ngăn kéo, lấy ra một tập văn kiện, đưa cho Tống Nam Phong.

“Ba, ba tưởng rằng việc mình làm không bị Tư Không Viêm Nghiêu phát hiện ư? Ba coi con là quân cờ mà nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, con còn muốn cảm ơn ba nhiều.” Tống Thuỵ giọng điệu bình thản, cầm áo khoác ra cửa.

Tống Nam Phong mở túi văn kiện, lấy ảnh chụp bên trong xem, sau đó, hoàn toàn sững sờ.

Trong ảnh chụp hiện lên rõ ràng hình ảnh giường chiếu thân mật của lão và Sở Tây Tây, như thể lúc ấy người chụp ảnh đang đứng ngay bên cạnh giường hai người.

Hai tay run rẩy, Tống Nam Phong lấy di động trong túi quần, gọi đến số điện thoại của Sở Tây Tây.

Sau khi Tống Nam Phong rời đi đến lượt Sở Tây Tây vào văn phòng Sở Hùng, hai cha con đang ngồi im lặng không nói gì.

“Alo, có chuyện gì?” Sở Tây Tây khẽ nhíu mày, ả không nghĩ tới Tống Nam Phong sẽ gọi điện cho mình.

Tống Nam Phong thở dốc, hít sâu một hơi nói, “Quan hệ của tôi và cô, ngay từ hai năm trước đã bị Tư Không Viêm Nghiêu phát hiện.”

Sở Tây Tây sửng sốt, di động trong tay rơi xuống mặt đất.

Sở Hùng kinh ngạc nhìn con gái, hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi?” Mấy ngày nay điện thoại của nhà họ Sở bọn họ đều không nhận được tin tức gì tốt, nhưng cũng không đến nỗi có việc khiến bọn họ ngơ ngác ngẩn người như vậy.

Sở Tây Tây bị tiếng gọi của ba mình lôi kéo thần trí, run lên, cắn môi nói, “Con….con và Tống Nam Phong…khụ, ba….”

Sở Hùng không cần nghe hết đã biết ả nhất định muốn nói một điều vô cùng đáng xấu hổ, hơn nữa, ông ta vốn là người hiểu con gái mình nhất.

“Mày sao có thể làm loại chuyện ấy hả!” Giận đến đỏ bừng mặt, ông ta vung tay hất tất cả đồ vật trên bàn, phát ra tiếng ầm ầm.

Sở Tây Tây nuốt nước miếng, cúi người nhặt di động rồi ngồi xuống sofa bên cạnh, uỷ khuất nói, “Con cũng đâu có muốn, là Tống Nam Phong ép buộc con.”

Sở Hùng tức đến run rẩy, chỉ vào ả giận dữ hét, “Lão bắt buộc mày? Tây Tây à, tao là ba mày, tao còn không hiểu mày sao? Nếu mày có chút năng lực, cũng sẽ không bị Tư Không Viêm Nghiêu phát hiện ra chuyện này! Tao vốn nghĩ nhà họ Tống nuôi ra một thằng ngu, không ngờ tao cũng nuôi ra một đứa đần độn!”

“Ba, con không muốn vậy đâu, là Viêm Nghiêu, tất cả đều là lỗi của Viêm Nghiêu!” Sở Tây Tây khóc hô.

Sở Hùng chỉ ra cửa, giận dữ hét, “Cút đi, tao không muốn nhìn thấy mày, cút!”

Sở Tây Tây cắn môi, lau nước mắt, đứng dậy nói với Sở Hùng, “Ba, con sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt!” Ả không ngu ngốc, có thể nhận ra một loạt đả kích trong nhà gần đây đều đến từ nhà Tư Không, cho nên ả phải trả thù, nếu bọn họ không muốn ả được sống yên ổn, vậy bọn họ cũng đừng mong được sống yên!

Tư Không Viêm Nghiêu bất đắc dĩ nhìn Ô Thuần Nhã bĩu môi, cười khổ nói, “Bảo bối, giờ em cần phải nghỉ ngơi.”

Ô Thuần Nhã quay đầu, hừ một tiếng, cầm balo nhỏ hình chuột túi đặt trước người, ngửa đầu nhìn anh, “Nhà trẻ có hoạt động, anh bận không đi được, nếu em cũng không đi, Bánh Bao sẽ thất vọng lắm.”

Nhà trẻ tổ chức hoạt động chơi xuân, mời cha mẹ dẫn các bạn nhỏ đến vườn cây Nam Sơn tổ chức bữa ăn dã ngoại. Bánh Bao nhiệt tình mời hai người cha của mình, kết quả Tư Không Viêm Nghiêu vì dạo này bận bịu xử lý hai nhà Tống Sở mà không có thời gian, còn Ô Thuần Nhã đã mang thai bảy tháng, Tư Không Viêm Nghiêu không đồng ý cho cậu chạy loạn.

Bánh Bao ghé trên vai Ô Thuần Nhã, hai cha con đều dùng đôi mắt to ngập nước nhìn anh, Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy mình chịu áp lực quá lớn.

“Để Hạ Dương đi cùng hai người.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh.

Ô Thuần Nhã gật gật, Bánh Bao tựa trên vai cậu cũng gật gật. Cả hai cha con đều cười đến là vui vẻ.