Bánh Bao Nhà Ai

Chương 112: Ánh bao nhỏ ra đời




Đèn báo ở phòng cấp cứu liên tục lấp loé, Tư Không Viêm Nghiêu cảm giác như tim mình cũng bị kéo theo.

Bánh Bao bĩu môi, vừa rồi mơ hồ nghe được tiếng khóc trẻ con, nhưng giờ lại không nghe được nữa, bánh bao nhỏ sẽ không có chuyện gì chứ?

Mọi người đứng ngồi không yên, Hạ Dương sốt ruột đứng trước cửa phòng phẫu thuật đi tới đi lui, kết quả bị Văn Nhân Minh Húc ấn ngồi xuống ghế. Người này rốt cuộc dây thần kinh thô đến độ nào đây, không thấy anh hai anh đang toả khí đen sì khắp người sao! Còn dám di chuyển trước mắt anh ấy tìm phiền phức!

Ngồi trên ghế nhựa dịch dịch mông, Bánh Bao chớp mắt nghiêng đầu nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, bụng nói thầm, sắc mặt cha khó coi quá đi, rất doạ người.

Vươn móng thịt vỗ vỗ tay cha, bé nhích lại gần dùng giọng nói mềm nhẹ non nớt an ủi, “Cha, cha đừng lo, phụ thân nhất định sẽ không sao, bánh bao nhỏ cũng sẽ ổn thôi.”

Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn Bánh Bao ngọt ngào đáng yêu, bế bé ngồi lên đùi mình, cúi đầu thơm má bé, gật đầu không nói.

Qua thêm khoảng một giờ nữa, đèn báo phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, Ô Thuần Nhã được các y tá đẩy ra.

Giang Võ đi theo đằng sau, phất tay ý bảo các y tá đưa Ô Thuần Nhã quay về phòng bệnh, còn mình thì đi đến chỗ Tư Không Viêm Nghiêu, vươn tay nhéo khuôn mặt ụ thịt của Bánh Bao, mỉm cười nói, “Thuần Nhã đúng là một công thần, cho dù sinh non, cũng đã cho nhà Tư Không mấy người thêm một bé trai bụ bẫm nặng 3,8 kg, yên tâm đi, trước cứ để bé trong lồng kính một tuần quan sát, nếu không có vấn đề gì thì có thể chuyển ra ngoài, tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở cậu, dù sao cũng là sinh non, cho dù cân nặng khá ổn, song về sau vẫn phải tiếp tục an dưỡng.”

Tư Không Viêm Nghiêu có chút kích động, lúc nghe được từ “bé trai bụ bẫm’ anh đã muốn vọt vào phòng bệnh ôm bảo bối của anh để cảm kích hôn môi.

Giang Võ giữ chặt tay anh, nói tiếp, “Cậu đừng vội vào xem cậu ấy, giờ thuốc gây mê còn chưa tan, cậu có vào cũng vô dụng.

Lần này cậu ấy sinh non một phần nguyên nhân là vì thai nhi quá lớn, ngoài ra còn bởi vì quá thương tâm, hơn nữa tai nạn giao thông ngày ấy, cũng có ảnh hưởng ít nhiều.

Viêm Nghiêu, cơ thể Thuần Nhã không thích hợp thụ thai, cho nên….Tôi muốn hỏi cậu, cậu định làm thế nào?”

Hắn cảm thấy người đàn ông này có thể vì Ô Thuần Nhã mà cấm dục một thời gian dài như vậy đã là quá bất ngờ, bảo anh làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh vân vân chắc không có gì khó khăn.

Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, sau đó gật đầu, “Vài hôm nữa tôi sẽ đi làm phẫu thuật.” Nếu thân thể của bảo bối không thể mang thai thêm nữa, vậy anh đương nhiên phải là người hy sinh, chẳng qua chỉ là thắt ống dẫn tinh thôi, anh đã có hai đứa con đáng yêu rồi, không tham nữa.

Giang Võ vừa lòng, cười tủm tỉm với anh, “Cậu thay đổi nhiều thật đấy, được rồi, đi đến chỗ cậu ấy đi, tôi về kê thuốc cho cậu ấy.”

“Cảm ơn.” Anh cảm kích gật đầu với Giang Võ, bế Bánh Bao xoay người rời đi.

Hạ Dương xáp vô hỏi, “Tôi đi xem bé con được không?” Ở trong lồng kính có thể đi thăm phải không?

“Ừ được, cậu đi đi, nhớ thay quần áo vô trùng.” Giang Võ gọi y tá, bảo cô đưa Hạ Dương đigặp bé.

Hạ Dương và Văn Nhân Minh Húc đi theo y tá, hai người vừa đi vừa thủ thỉ, bé con nhất định là đáng yêu lắm đây.

“Cậu bớt chút thời gian đi kiểm tra cho Tuấn Nghị hộ tôi, hai ngày nay cậu ấy cứ nói bụng không thoải mái.” Mạc Tuấn Nghị đã mang thai bốn tháng, dạo này bụng cứ trướng đầy khó chịu, làm Tư Không Dực Dương rất lo.

Giang Võ gật đầu đồng ý, cười nhìn gã, “Nhà Tư Không các người thật có phúc khí, hai người vợ là nam đều có thể sinh con, đây là tu luyện mấy đời mới có được đó.”

Tư Không Dực Dương cười theo, “Tôi cũng đi xem bé.”

Giang Võ phất tay, ý bảo gã đi đi, còn hắn phải về kê thuốc cho Ô Thuần Nhã, không đi góp vui với bọn họ được.

Trong phòng bệnh, Bánh Bao sốt ruột quá trời, nếu giờ phụ thân còn chưa tỉnh lại, thế thì bé muốn đi thăm em, cơ mà cha vẫn ôm bé không buông, bé có muốn đi cũng không được.

Lắc lắc thân thể mập mạp, bất mãn nói, “Cha, con muốn đi xem bánh bao nhỏ.”

Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu nhìn bé, lại ngẩng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh lại, nghĩ nghĩ, rồi đồng ý yêu cầu của Bánh Bao.

Anh cũng rất sốt ruột muốn gặp đứa con mới chào đời.

Hỏi kĩ y tá vị trí phòng sơ sinh, Tư Không Viêm Nghiêu bế Bánh Bao đi nhanh tới.

Trong phòng, ba người đàn ông trưởng thành đã thay trang phục vô trùng, đang dán vào bức ngăn cách bằng thuỷ tinh trừng lớn mắt nhìn đứa bé nằm trong lồng kính, bé con toàn thân đỏ rực, rất nhiều nếp nhăn, hai hàng lông mi mảnh dài, đôi mắt nhắm chặt, còn cả ngón tay ngón chân nho nhỏ, đều khiến ba người kinh hô, đáng yêu chết mất! Tuy rằng hơi xấu một tí, nhưng vẫn siêu siêu đáng yêu!

Hạ Dương kéo tay áo Văn Nhân Minh Húc sống chết lay lay, than thở, “Anh cũng muốn có một đứa con đáng yêu như thế này.” Đại ca hắn đúng là tốt số, có đứa con cả đáng yêu vậy rồi, mà đứa thứ hai cũng đáng yêu quá trời.

Văn Nhân Minh Húc nheo mắt, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói, “Vậy anh cũng sinh một đứa đi.”

Hạ Dương quay đầu trừng mắt lườm hắn, cứ đắc chí đi!

Tư Không Dực Dương hồi tưởng dáng vẻ lúc còn là trẻ sơ sinh của Cánh Hoán, nhìn bé con trước mặt, cảm thán, “Chẳng khác Cảnh Hoán hồi nhỏ tẹo nào, da chỉ hơi đỏ hơn một chút thôi.”

Hạ Dương bĩu môi, lần đầu hắn thấy trẻ con mới sinh, rất tò mò.

Ba người thấp giọng thảo luận xem thằng bé này lớn lên giống ai, Tư Không Viêm Nghiêu bế Bánh Bao vào phòng, Bánh Bao thấy em liền kinh hỉ mở to hai mắt nhìn, tựa vào cửa thuỷ tinh, chỉ hận không thể phá cửa phi vào bế em trai mình vào ngực mà hôn chụt chụt mấy cái.

Tư Không Viêm Nghiêu mắt phiếm hồng, ngây ngốc nhìn con trai nằm trong lồng kính oa oa khóc, cảm giác thoả mãn như trào ra, đây là đứa con thứ hai của anh và Ô Thuần Nhã, là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ sau khi đã tâm ý tương thông.

Y tá kiểm tra một loạt các chỉ số cơ thể cho bé con, còn cầm một bình sữa đút cho đứa bé đang kêu khóc không ngừng, bé con kia lập tức nhắm mắt lại mấp máy miệng nhỏ, mút chụt chụt từng ngụm từng ngụm một.

Y tá kinh hỉ nhìn bé con, cô còn đang lo bé không tự mình mút được sữa, như vậy sẽ phải châm kim truyền dịch cho bé, nhưng thuốc có ba phần độc, với thân thể nhỏ xíu này của bé sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Tư Không Viêm Nghiêu khẩn trương ghé sát vào một chút, thấy lồng ngực be bé của con phập phồng, thế mới biết, con của anh đang ngủ.

Bánh Bao chớp mắt to, tò mò dán vào ngửa đầu hỏi, “Cha ơi, Bánh Bao lúc nhỏ có phải cũng đáng yêu như vậy không?”

Tư Không Viêm Nghiêu không biết nói gì, anh chưa thấy Bánh Bao lúc nhỏ, đây là một tiếc nuối rất lớn của anh. Nhưng anh vẫn nói, “Ừ, Bánh Bao giờ cũng rất đáng yêu.”

Bánh Bao đắc chí, tuy bé biết cha chưa thấy bé hồi nhỏ bao giờ, song bé biết, mình với em trai nhỏ giống hệt nhau, nhất định đều đáng yêu quá trời quá đất luôn.

Khi Ô Thuần Nhã tỉnh trời đã tối, cậu là bị cơn đau ở vết mổ chỗ bụng làm tỉnh.

Cậu mở to mắt, liền thấy Tư Không Viêm Nghiêu kinh hỉ nhìn mình, cậu hé miệng, cổ họng khô khốc không phát nổi tiếng.

Tư Không Viêm Nghiêu chạy nhanh đi lấy nước, cắm ống hút đặt bên miệng để cậu uống.

“Con thế nào rồi? Là trai hay gái?” Uống ít nước nhuận giọng, giọng nói của Ô Thuần Nhã vẫn hơi khàn khàn.

Hôn lên trán cậu, Tư Không Viêm Nghiêu hạnh phúc cười.

“Là con trai, phải để trong lồng kính quan sát một tuần, em đừng lo, nhìn con khoẻ mạnh lắm.”

Ô Thuần Nhã nâng tay sờ lên mặt nam nhân, cười nói, “Viêm Nghiêu, anh có vui không?”

Tư Không Viêm Nghiêu cầm tay cậu, dùng má cọ cọ, hai mắt ươn ướt, “Bảo bối, anh vui lắm, cảm ơn em.”

“Em cũng rất vui, có anh ở bên cạnh em, còn cả hai con nữa, thế con trông giống ai?” Bánh Bao rất giống nam nhân, tuy giờ Bánh Bao tròn tròn nhiều thịt trông rất đáng yêu, nhưng bé thừa hưởng khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, về sau chắc chắn sẽ là một tên ưa nhìn rất có khí thế.

Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhéo chóp mũi cậu, cười nói, “Giống em, rất thanh tú.”

Ô Thuần Nhã hài lòng, từ từ nhắm hai mắt, khoé miệng cong ý cười, “Vậy là tốt rồi, nếu giống anh em sẽ đau lòng lắm.”

Hít sâu, Tư Không Viêm Nghiêu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi khô khốc của cậu, khàn giọng nói, “Bảo bối, anh yêu em, cả đời này sẽ chỉ yêu em cưng chiều em, nhất định không được rời khỏi anh nhé.”

“Ừ, sẽ không rời khỏi anh.” Ô Thuần Nhã vươn tay ôm cổ anh, cọ cọ hai má anh.

Sao cậu có thể rời khỏi nam nhân cho được, cậu yêu người này, cậu phải ở bên cạnh anh cả đời.

Bọn họ là hai nửa của vòng tròn, một ôn nhuận như nước, một rét lạnh như băng.

Nhưng bọn họ đã vô tình gặp nhau, hoà hợp làm một.

Con đường của bọn họ còn rất dài, có thể sẽ có những cuộc cãi vã ầm ĩ, cũng sẽ có chiến tranh lạnh, nhưng bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau, bọn họ sẽ không rời khỏi đối phương, cũng không định rời khỏi đối phương, đó là một tình yêu say đắm hoà trong máu thịt, đời này kiếp này, bọn họ phải ở bên nhau.

———————CHÍNH VĂN HOÀN———— —————-

•Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :

Bé cưng đã ra đời, tình cảm của bọn họ tiếp tục phát triển, câu chuyện đến đây coi như kết thúc. Sau này sẽ ra thêm mấy phần ngoại truyện, cảm ơn mọi người khách khí vẫn không rời đi.

Lần đầu tiên viết trường thiên (truyện siêu dài), có rất nhiều chỗ chưa thoả đáng.

Tôi sẽ cố gắng cải thiện, cảm ơn lần nữa mọi người đã yêu thích ủng hộ.

•Bạn tÁo nói ra suy nghĩ của mình : Tui chỉ muốn nói, tui không ngờ bản thân chỉ vì cái văn án cùng