Bánh Xe Định Mệnh

Chương 24




A Thần qua điện thoại nghe được giọng nói phấn khích của Vạn Tường, không hiểu sao tâm trạng cũng hưng phấn thêm mấy phần, cậu nhếch mép cười: “Hà hà, cậu nhờ anh rồi hả?”

“Hì hì.” Vạn Tường cười có chút xấu hổ.

Sau khi dừng lời một lát, Khổng Vạn Tường tiếp tục truy hỏi lần nữa: “A Thần, khi nào thì về nhà?”

“Chưa biết, nhưng chắc là sắp rồi.” A Thần ngồi dưới đất, người dựa vào chân lão phu nhân buông dưới ghế, uể oải trả lời.

“Ôi...” Khổng Vạn Tường thở dài thất vọng thấy rõ.

“Muốn nhận lì xì chứ gì? Quay lại anh sẽ mua cho cậu.” A Thần có ý dỗ dành Vạn Tường.

Vạn Tường mắt đảo một vòng, vẫn chưa nghĩ ra là thích quà gì, cuối cùng thành thực trả lời: “Không nghĩ ra thích gì.”

“Vậy cứ từ từ nghĩ tiếp đi, nghĩ ra rồi thì gọi điện bảo anh, dì Thanh có số của anh, bảo dì ấy bấm cho là được.”

“Ừm, biết rồi.”

“Lại đánh nhau với bạn ở lớp mẫu giáo à? Hay có ai bắt nạt?” A Thần nghiêng người một chút nhưng không thay đổi tư thế, trong lòng cũng cảm thấy quái lạ, từ khi nào mình bắt đầu nói nhiều, hỏi nhiều như thế này.

“Không phải, lớp Taekwondo có một bạn mới chuyển đến, lợi hại hơn, em đấu không lại cậu ta.” Vạn Tường đột nhiên nói nhỏ hẳn đi.

“Cậu tự tìm cách chiến thắng thằng nhãi kia đi, anh sẽ thưởng cho cậu một con Husky.” A Thần bên kia tuy ngữ khí không quá kẻ cả nhưng cũng ngồi thẳng người lên như thể có việc nghiêm trọng.

“Husky là cái gì?” Khổng Vạn Tường thắc mắc hỏi.

“Là một giống chó, nuôi lớn lên sẽ có bộ lông trắng như chó sói.” A Thần quảng cáo phần thưởng có chút phóng đại.

“Thật thế ư?” Khổng Vạn Tường từ trước tới giờ chưa được nuôi con vật nào, không kiềm được bắt đầu tò mò.

“Thật!” A Thần lại dựa vào ghế, có vẻ hơi mất kiên nhẫn, bĩu môi coi thường.

Khổng Vạn Tường bên này bật cười sảng khoái, hai người hào hứng nói chuyện hồi lâu rồi bỗng nhiên im bặt, qua một lúc yên lặng, cậu bé đột nhiên nói, điệu bộ rất trịnh trọng: “A Thần, chúc mừng năm mới.”

Một loại cảm xúc kỳ lạ trào lên trong lòng A Thần, cậu ta ngớ ra một lúc rồi bỗng nhiên hung hăng nạt lại Vạn Tường: “Đồ ngốc này, giờ mà là năm mới à? Đã qua mười hai giờ đâu? Thôi, không nói chuyện với cậu nữa. Cúp máy đây.”

A Thần bên đó chẳng để ý tới cảm xúc của Vạn Tường, nói cúp máy là liền cúp máy, khiến cho Vạn Tường bên này thẫn thờ ôm điện thoại, buồn buồn.

Khổng Lập Thanh cầm lấy ống nghe trên tay Vạn Tường đặt lại vị trí cũ. Vạn Tường khẽ dựa đầu vào bên tay cô im lặng một lúc, Khổng Lập Thanh thấy cậu bé không vui mới định nói vài câu an ủi, nhưng cô chưa kịp nói gì thì cậu bé đã ngẩng đầu lên nhìn cô cười: “A Thần nói sẽ mua cho con một chú chó lông trắng to.”

Cậu bé Vạn Tường này luôn rất biết cư xử, luôn yêu quý người thân, kiểu quan tâm lẫn nhau của mẹ con cô có hơi khác biệt, nhưng có lẽ là phù hợp nhất. Khổng Lập Thanh không nói gì thêm, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, bầu trời phía xa thi thoảng có mấy quả pháo bông được bắn lên khoe màu rực rỡ, kèm theo sắc pháo là mấy tiếng nổ lép tép vang đến. Tết Nguyên Đán là kỳ nghỉ lớn nhất của người dân Trung Quốc, trong đó đêm Giao Thừa lại là thời khắc đặc biệt nhất của cả kỳ nghỉ lễ. Ngày đặc biệt này bên cạnh cô đã có hai người một già một trẻ mà cô yêu quý, nhưng trái tim vẫn cảm thấy cô quạnh, cảm giác không có điểm tựa, người đó, chẳng có chút tin tức nào.

Nhà họ Chu là một dòng họ rất lớn, ngoài chi họ sống ở Hồng Kông ra, còn rất nhiều người sống ở hải ngoại. Chu lão phu nhân trước nay đều không can thiệp vào cuộc sống của mọi người, cả đời chỉ ẩn dật trong căn biệt thự của dòng họ nơi đây, nhưng vốn tính tình rộng rãi nên mấy chục năm làm bà chủ nhà họ Chu, người trong họ luôn được quan tâm đầy đủ, cho nên đối với dòng họ, lão phu nhân luôn là bậc tiền bối rất được kính trọng.

Tại biệt thự nhà họ Chu ở Hồng Kông, mỗi lần đến sinh nhật lão phu nhân hoặc Tết Âm Lịch, đều có rất nhiều người tụ họp, trong đó có tất cả những người từ xa vượt trùng dương trở về đoàn tụ, còn có cả những họ hàng xa từng chịu ơn của bà, tất cả lên tới mấy chục người. Bọn họ mặc dù đều thanh lịch ý nhị, nhưng ở cùng một chỗ cũng thành ồn ào ầm ĩ, chưa kể nhiều người còn đưa cả gia đình đến, mấy đứa trẻ đương nhiên càng làm cho nơi này thêm náo nhiệt.

Về biệt thự này, Chu Diệp Chương ở trong phòng khách nhỏ, góc hành lang rất gần phòng khách lớn, bị tiếng ồn ào vọng từ bên đó đến làm cho đau đầu. Phòng khách nhỏ này một mình anh độc chiếm, không ai dám đến trước mặt anh làm ồn, trong nhà họ Chu anh luôn giữ tác phong của người đứng đầu nắm quyền, phong thái lúc nào cũng lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần như vậy.

Người họ Chu tụ tập mấy ngày Tết Âm Lịch trong biệt thự này phần lớn đều sinh sống ở Hồng Kông, trong số đó còn có mấy người lung lay, thậm chí là bán đứng nhà họ Chu trong cuộc thanh trừng mười mấy năm trước. Sau này Chu Diệp Chương khôi phục lại dòng tộc, xong cũng không truy cứu họ, có thể vì vậy mà họ luôn e sợ anh. Số còn lại là những người ở hải ngoại về, vì ít giao lưu với nhau lại thấy Chu Diệp Chương khó gần nên cũng không muốn tiếp cận anh. Chu Diệp Chương ngồi đó quả thực có chút cô đơn kiểu “trên cao gió lạnh”.

Lão phu nhân sau bữa cơm tối cũng không xuống đây, Chu Diệp Chương tất nhiên phải ở lại, thực ra là muốn tuân thủ đạo làm chủ nhà tiếp đón khách.

Một mặt đại sảnh không xây tường mà lắp kính công nghiệp, Chu Diệp Chương nhìn đám người ồn ào trong phòng khách lớn mà chán ngán. Anh quay sang nhìn về phía sân trước nhà, thu vào tầm mắt là một khoảng xanh ngút ngàn, chân tường phía dưới cửa sổ không biết từ khi nào đã trồng một cây con, cây con đó nép khuất trong bóng râm, ánh mặt trời không chạm đến nó, mỗi cơn gió đến cả cây lại rung rinh, hình ảnh đó nhìn không hấp dẫn nhưng lại có sự quyến rũ riêng của vẻ mỏng manh mềm yếu.

Nhìn bóng cây nhỏ yếu ớt, tâm trí Chu Diệp Chương lại hiện lên hình bóng một người. Người đó cũng giống cái cây này, cô độc, bị Thượng Đế bỏ rơi, lại ương ngạnh muốn vươn lên thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng mâu thuẫn với tư thế rụt rè. Cũng không còn nhớ vì sao ánh mắt anh lại chú ý đến cô nữa, có lẽ chỉ vì thấy lạ lẫm trước vẻ lạnh lùng cô độc ấy, rồi sau đó càng ngày càng bị cái vẻ kiên cường của cô làm cho ấn tượng, dần dần tìm hiểu về cô, lại dần dần có tình cảm với cô, không phải thứ tình cảm cồn cào mãnh liệt, chỉ là nhẹ nhàng từ tốn mà buộc chặt trái tim anh vào cô.

Chu Diệp Chương sống trong thế giới quanh năm tranh giành chém giết, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp giành hết cho việc cứu nhà họ Chu khỏi bờ vực diệt vong và tự mình kiến lập đế chế kinh tế riêng. Nửa đời qua anh chưa từng yêu người phụ nữ nào, Khổng Lập Thanh là cô gái duy nhất khiến anh bận tâm, càng ngày anh càng cảm thấy trái tim mình ấm áp. Tuy không phải lúc nào cũng nhớ tới cô, nhưng mỗi lần nghĩ đến anh đều cảm thấy rất an tâm, bởi anh biết cô đã sớm thích nghi với cuộc sống mà anh giúp cô sắp xếp, cô sẽ ngoan ngoãn và yên lặng ở đó chờ đợi anh.

Nghĩ tới đây, Chu Diệp Chương khẽ nhếch môi cười, anh nhận ra ngay lúc này anh vô cùng muốn được nhìn thấy Khổng Lập Thanh, muốn được ôm cô trong vòng tay mình.

Cùng một lúc, hai phương trời xa xôi, hai con người nghìn trùng xa cách, cùng nhớ đến nhau, không biết phải gọi hai người là tâm đầu ý hợp hay có thần giao cách cảm nữa.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Chu Diệp Chương là mẫu người hành động điển hình, anh muốn làm gì lập tức sẽ đặt việc đó lên hàng đầu. Hết hai ngày Tết cổ truyền, sáng sớm ngày mùng Ba Tết, Khổng Lập Thanh còn đang mơ màng ngủ bỗng cảm thấy có một luồng khí lạnh bao quanh bản thân mình, còn chưa kịp lạnh đã thấy bị siết chặt, mũi cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc. “Anh trở về rồi...” Ý nghĩ này xẹt qua đầu Khổng Lập Thanh nhanh như chớp, cũng lập tức khiến lòng cô tràn ngập vui sướng.

Yên lặng hưởng thụ cái siết chặt của Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh nằm im nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ qua vai anh, bầu trời ảm đạm mười mấy ngày liền cuối cùng cũng có tuyết rơi, một loại cảm giác chua xót mãnh liệt hơn niềm vui kia bao phủ lòng cô, nước mắt từ từ dâng lên trong hốc mắt.

Sau một đêm được trận tuyết rơi điểm xuyết, sáng sớm hôm sau cả thành phố B đã khoác lên mình bộ áo trắng phau. Lúc trời trở sáng Khổng Lập Thanh cũng đã lơ mơ thức giấc, cô tỉnh dậy nhưng vẫn nằm im trên giường một lúc lâu, ngoài cửa sổ hoa tuyết vẫn bay lất phất, nhưng thời tiết đã âm u nhiều ngày nên trận tuyết này kéo dài hơn mọi khi, những bông tuyết bị gió thổi xoay lòng vòng, mơ hồ nhưng hiện hữu, tĩnh lặng mà tuyệt đẹp.

Dường như từ khi có ký ức đến nay, đây là lần đầu tiên Khổng Lập Thanh cảm thấy một buổi sáng sớm thanh bình như thế. Cô nằm im trên giường quan sát bầu trời sáng dần, bên cạnh là một thân hình ấm áp, Chu Diệp Chương thở đều đều khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy thật yên tâm.

Đã đến giờ rời giường, nhưng chẳng mấy khi tâm trạng dễ chịu thế này, ngay cả cơ thể cũng trở nên lười biếng không muốn nhúc nhích, nhưng đến khi từ phòng Vạn Tường vang tới tiếng reo hò kinh ngạc thì bầu không khí hưởng thụ này đã bị phá vỡ.

“Aaa! A Thần, A Thần, đã về rồi hả?” Khổng Vạn Tường hét đến chói tai, cách mấy lần cửa phòng ngủ vẫn nghe rõ, Khổng Lập Thanh khẽ mỉm cười, ngôi nhà này cuối cùng cũng náo nhiệt trở lại như trước đây.

Từ mồng Ba cho tới mồng Sáu, trời liên tục có tuyết, cho nên thời gian này đường xá cả thành phố đều trơn trượt không chịu nổi, đi lại bất tiện, thế là đám người lớn nhỏ đều ru rú trong nhà cùng nhau, chẳng đi tới đâu. Chu Diệp Chương cũng không bận việc, hoàn toàn thư giãn nghĩ ngơi, có lúc ở trong phòng ngủ bám dính lấy Khổng Lập Thanh cả nửa ngày trời, khi không có việc gì khác để làm hai người bọn họ sẽ xuống lầu cùng chơi với A Thần và Khổng Vạn Tường.

Sang đến ngày mồng Sáu, tuyết cuối cùng cũng đã ngừng rơi, trời quang, thậm chí có lúc mặt trời cũng e thẹn chui ra khỏi tầng mây mỏng. Ăn bữa sáng xong, Khổng Vạn Tường và A Thần vừa buông bát đĩa là chạy ngay đến chiếm tivi lớn để chơi điện tử. Mấy ngày nay cậu bé coi như được hoàn toàn tự do, từ sau khi A Thần trở về, hoạt động chủ yếu của cả hai mỗi ngày là chơi điện tử, chơi say mê đến mức như thể quên cả trời đất, quên cả thời gian.

Khổng Lập Thanh cảm thấy năm mới cũng không nên quá nghiêm khắc với trẻ con, cô ăn sáng xong bèn giúp dì Thanh thu dọn nhà bếp, quay trở ra phòng khách đã thấy Chu Diệp Chương nhập bọn cùng A Thần và Khổng Vạn Tường chơi điện tử. Chu Diệp Chương ngồi bệt dưới đât, Khổng Vạn Tường ngồi trong lòng anh, hai người cùng một đội, cuối cùng là Chu Diệp Chương giúp Khổng Vạn Tường chiến thắng A Thần.

Chơi điện tử, Khổng Vạn Tường rõ ràng không phải là đối thủ của A Thần, lúc nào cũng bị A Thần khinh thường. Nhưng A Thần cũng rất lạ, rõ ràng hai người không cùng đẳng cấp, ngoài miệng cho dù cậu ta nhạo báng Vạn Tường nhưng lại luôn rủ Vạn Tường cùng chơi. Vạn Tường rất tự trọng, quyết không muốn chịu thua, A Thần chế giễu, Vạn Tường cũng không nói lại, thầm nung nấu ý chí phục thù. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu bé tiếp tục chơi cùng A Thần.

Khổng Lập Thanh vòng ra sau họ đi đến sofa ngồi, ngồi được một lúc bèn co chân nằm dài trên ghế xem ba người chiến đấu trước màn hình tivi, hình ảnh rõ nét, âm thanh sống động, cả phòng khách ầm ầm tiếng súng.

Khổng Lập Thanh cho dù xem chẳng hiểu ba người đang chơi gì, nhưng cô thích bầu không khí như thế này, mặc dù xung quanh ồn ào nhưng lòng cô lại thấy rất yên bình.

Trong phòng ồn ào đến mức cửa thang máy mở ra cũng chẳng ai để ý, đến khi một bóng người xuất hiện trước mặt, Khổng Lập Thanh mới giật mình, vội vàng từ sofa ngồi dậy.

Đã rất lâu Khổng Lập Thanh không gặp Lục Húc, anh ta vẫn mực một bộ complet nghiêm chỉnh như lần trước, khuôn mặt nghiêm nghị, đóng hộp từ đầu đến chân, cả người toát ra vẻ chỉnh chu không có gì để soi mói.

Lục Húc bước qua đứng một bên cách chỗ Chu Diệp Chương ngồi chừng hai bước chân, nhìn thấy Khổng Lập Thanh, Lục Húc chẳng chút ngạc nhiên, anh ta tự nhiên quay về phía cô gật đầu nhẹ thay cho câu chào. Khổng Lập Thanh khẽ cười lại với Lục Húc, cũng ngầm coi là đã chào hỏi xong.

Chu Diệp Chương hiển nhiên sớm biết Lục Húc đi vào, nhưng anh vẫn ôm Vạn Tường ngồi nguyên tư thế cũ, mấy phút sau anh mới buông tay cậu bé ra, ngẩng lên chậm rãi hỏi một câu: “Có việc gì không?”

Cùng lúc Chu Diệp Chương hỏi Lục Húc, A Thần bên cạnh cũng rống lên một câu đầy giận dữ: “Đầu đất, không thấy bên kia có người à, sao còn xông lên?” Câu này rõ ràng A Thần đang mắng Vạn Tường, Vạn Tường cũng không chịu kém cạnh, hét trả: “Không phải phân công em yểm trợ sao? Rõ ràng là không nhìn thấy, lại còn trách em!”

Chu Diệp Chương nói không to, gần như giọng anh bị chìm dưới tiếng gào thét của A Thần và Khổng Vạn Tường, nhưng Lục Húc khẽ cúi người kính trọng nói trong tiếng ồn ào: “Cậu ba nhà họ Lâm gửi quà mừng năm mới tới anh, còn nhắn tối nay mời anh và cô Khổng tham gia tiệc tối.”

“Anh ta gửi gì vậy?” Chu Diệp Chương hỏi Lục Húc.

“Là một cây quất rất to, người giao hàng còn đang đợi trong thang máy, em chưa cho họ chuyển vào, anh có muốn xem trước một chút không?” Lục Húc vẫn giữ tư thế hơi khom người, thái độ kính cẩn khác thường.

Chu Diệp Chương thả lỏng người, dựa lưng vào chân Khổng Lập Thanh buông dưới sofa, chậm rãi trả lời: “Bảo họ mang đến đây tôi xem chút.” Lục Húc thừa lệnh đi ra, rất nhanh đã thấy hai người theo chỉ dẫn khiêng một chậu cây to tiến vào.

Trong chậu trồng một cây kim quất rất to, cao ngang đầu người, sai trĩu quả, từ xa nhìn lại quả vàng lá xanh xem kẽ rất vui mắt. Cây này theo phong tục mà nói là món quà tặng quý giá, nhưng nhìn vào món quà này lại không nhận thấy ngụ ý của người tặng.

Khổng Lập Thanh ngồi phía sau Chu Diệp Chương, nhìn thấy tay anh gõ nhịp trên đầu gối, chăm chú nhìn cây quất đó rất lâu không nói, cứ thế một lúc sau anh lại bỗng nhiên quay đầu về phía sau hỏi: “Em nói xem, cậu ba nhà họ Lâm mời chúng ta ăn tối, chúng ta có đi không?”

Khổng Lập Thanh ngạc nhiên một lúc, nhưng sau đó cô cũng hiểu thực ra Chu Diệp Chương không phải muốn hỏi mình, cho nên cũng không mở miệng trả lời. Quả nhiên Chu Diệp Chương rất nhanh ngoảnh sang phía Lục Húc: “Lâm Bội, người này gần đây các cậu có điều tra được manh mối gì không?”

Lục Húc thận trọng trả lời: “So với lần điều tra trước không có nhiều tiến triển, anh ta việc chính là kinh doanh bất động sản, ngoài ra cũng đầu tư vào khai khoáng và những lĩnh vực kinh doanh khác, nhìn chung không có gì đặc biệt.”

Chu Diệp Chương nhìn ngắm cây quất rất lâu không nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng chơi game ồn ào. A Thần và Khổng Vạn Tường thi thoảng lại cãi nhau, hò hét mấy câu, mà ba người lớn bên cạnh lại yên lặng lạ thường.

Rất lâu sau Chu Diệp Chương quay sang Khổng Lập Thanh bàn bạc: “Cùng đi nhé, người này cuối cùng cũng hành động rồi.” Khổng Lập Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Diệp Chương quyết định xong, quay đầu ra hiệu cho Lục Húc đi ra. Lúc Lục Húc rời khỏi cũng nhân tiện bảo người khiêng chậu quất để ngoài hành lang.

Khổng Lập Thanh ngồi phía sau Chu Diệp Chương quan sát một hồi, lúc này mới nhận thức rõ Chu Diệp Chương là người phân biệt thân sơ rõ ràng. Đóng cửa lại với những người trong nhà anh vô cùng bao dung hoà ái, nhưng đối với người ngoài lại luôn nghiêm khắc cách xa, ngay cả với Lục Húc là thuộc hạ thân cận như vậy anh cũng lạnh lùng duy trì một khoảng cách nhất định. Khổng Lập Thanh nghiêng người nằm trên sofa nhìn ba người đàn ông lớn nhỏ trước mặt, suy nghĩ vẩn vơ.

Sau khi Lục Húc đi ra bọn họ lại trở về trạng thái ban đầu, mấy người đàn ông tiếp tục chơi điện tử đến trưa. Ăn cơm trưa xong, Khổng Lập Thanh lên lầu nghỉ ngơi một lát, giữa chiều tỉnh dậy thu dọn qua loa rồi lại chuẩn bị ra ngoài ăn tối.

Đường phố vẫn còn nhớp nháp, tuyết phủ trên đường bị bánh xe nghiến lên liền tan thành nước hoà lẫn đất bùn, dưới chân cảm giác đâu đâu cũng lầy lội bẩn thỉu.

Năm giờ chiều, bầu trời dường như chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ, vẫn ăn ở nhà hàng hải sản đó, mấy người nhóm Khổng Lập Thanh đúng giờ mới tới.