Báo Ân

Chương 10: Hôn




Ngày hôm sau, Hạ An nằm ở trên giường nắm di động trong tay, trái tim hỗn loạn cứ bấm đi bấm lại dãy số đã thuộc làu kia, do dự không biết nên gọi hay không. Đối với Hạ An mà nói, đây là một lựa chọn thực gian nan. Hít một hơi thật sâu, lại không cẩn thận ấn nút gọi, chờ Hạ An kịp phản ứng, bên kia đã bắt máy.

“A lô” không biết có phải lâu lắm rồi Hạ An không có nghe được thanh âm của anh hay không, cậu cảm giác rất hoài niệm!

Hạ An không dám nói lời nào, nắm thật chặt di động để gần sát lỗ tai. Bên kia cũng trầm mặc một hồi “Hạ An?”

Anh đã biết, cái này càng làm Hạ An khẩn trương hơn, cuống quít lên tiếng “Vâng “

Sau đó lại là trầm mặc, Hạ An nghe tiếng hít thở bình tĩnh của anh, muốn nói lại thôi.

“Qua đây” Tiếng nói trong suốt làm Hạ An mất phương hướng, mơ mơ màng màng nói: “Được”

Sau đó liền cúp điện thoại. Chờ Hạ An tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện vừa rồi liền đập đầu vào chăn bông, làm sao bây giờ, anh muốn mình qua, thật khẩn trương. Chính là cái loại cảm giác may mắn khi được hoàng đế thị tẩm. Cứ như vậy, nghĩ lung tung Hạ An mang theo loại cảm giác may mắn khi được hoàng đế thị tẩm này ngồi lên taxi đến nhà Cung Lăng.

Tới cửa nhà Cung Lăng, Hạ An cố gắng thả lỏng, ở ngoài cửa chuẩn bị hơn hai mươi phút mới mở cửa.

Vào phòng khách, Cung Lăng đang ngồi ở trên ghế sa lon, nghe được có tiếng vang, nghiêng đầu nói: “Đến đây, ngồi.”

Hạ An chậm rãi nuốt nước miếng, bước đến trước mặt anh, dự cảm có chút không tốt lắm, Cung Lăng không quá vui vẻ nha.

Cung Lăng vẫn nhìn TV phía trước mặt, đông cứng nói: “Tôi bảo cậu ngồi” Hạ An nhanh chóng ngồi xuống, sợ sẽ không cẩn thận khiến cho anh không vui.

“Cậu là người hẹn tôi trước.” Cung Lăng khó chịu nói

“Thực xin lỗi.” Hạ An cúi đầu giải thích.”Tôi sai rồi.”

Cung Lăng hừ lạnh một tiếng: “Cậu sai chỗ nào?”

“Không nên lỡ hẹn với anh, không nên biến mất” Hạ An cảm giác đột nhiên có căm giác, Cung Lăng đang quan tâm cậu.

Cung Lăng tựa vào trên ghế sa lon nói: “Trừng phạt cậu như thế nào đây?”

Hạ An hoảng, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, tôi thề sau này sẽ không lỡ hẹn với anh nữa. Anh cũng không đến mức tiêu diệt tôi chứ.”

Cung Lăng cười nói: “Cậu là tên ngốc.” Lại thầm nghĩ nói: “Này, muốn hôn cậu một cái.” Hạ An ngẩng  đầu lên, có ý tứ gì? Còn không có đợi Hạ An kịp phản ứng, Cung Lăng đã  nâng cằm cậu lên, hôn xuống. Trong đầu Hạ An trống rỗng, tình huống gì đây. Cung Lăng hôn cậu. Hạ An vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, Cung Lăng đã buông lỏng Hạ An ra, trêu ghẹo nhìn Hạ An thất hồn lạc phách.

“Anh… Anh.... sao lại hôn tôi” Hạ An cà lăm.

“Bởi vì….” Cung Lăng đến gần bên tại cậu: “Trừng phạt cậu a “

Mặt Hạ An đỏ bừng. Cảm giác ngày hôm nay Cung Lăng thực khác thường, so với trước kia thì hoàn toàn không giống nha.

“Cậu nhanh đi làm cơm” Cung Lăng lại hạ mệnh lệnh.

Hạ An nhanh chóng rời đi, trái tim đập thình thịch, nếu không rời khỏi sợ Cung Lăng cũng sẽ nghe được tiếng tim đập mạnh của cậu.

Hạ An đi rồi, Cung Lăng tựa vào sô pha, ánh mắt thâm thúy không biết nhìn ở nơi nào. Cũng không biết vừa rồi tại sao mình lại khác thường như vậy, mặc dù biết cậu biến mất nhất định là có nguyên nhân, hình như là do mình nhưng vẫn không khống chế được mà hôn cậu.

Khi cậu biến mất, tâm tình của mình rất không vui, gặp lại cậu đột nhiên có cảm giác an tâm. Ngày hôm nay, còn hôn cậu. Xem ra, chính mình cần phải đàng hoàng mà suy ngẫm lại vấn đề này.