Báo Ân

Chương 17: Mùa thu




Sau khi hai người ở cùng một chỗ, Hạ An coi như là danh chính ngôn thuận vào nhà Cung Lăng ở, mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà thật sự thật sự thật sự, cậu và Cung Lăng đang ở cùng một chỗ! Mỗi khi nghĩ đến chuyện này Hạ An liền vui vẻ ngây ngô cười, bất luận thời gian hay địa điểm.

Vì thế…

“Hạ An, từ lúc lên tiết đến nay cậu cứ ngồi cười liên tục, cậu cười cái gì!” Giảng viên thực tức giận hỏi.

“A, đúng, đúng, không nhịn được.” Hạ An hoàn hồn, vội vàng đứng lên giải thích.

“Hừ, sau khi tan học cậu ở lại quét dọn phòng học, chỉ một mình cậu, quét dọn một tuần!” Giảng viên nổi giận đùng đùng nói.

Hạ An nhìn phòng học to như vậy, thở dài.

Sau khi tan học, Khúc Uy liền chạy tới chỗ Hạ An, “Ai, Hạ An, cậu ngày hôm nay đều cười như điên rồi, có phải có chuyện gì tốt hay không a?”

“Không, không có a.”

“Cậu thôi đi, tớ còn không rõ cậu sao. Nhất định có liên quan tới Cung Lăng.” Khúc Uytỏ vẻ đã nhìn thấu Hạ An nói.

“Vậy thì thế nào.” Khúc Uy này, sao cái gì cũng biết.

“Hì hì, ngày hôm qua, cậu uống say, hai người…” Cuối cùng cũng không nói ra miệng, nhưng vẻ mặt tà ác của Khúc Uy làm Hạ An rất không thoải mái. Hạ An muốn nói gì đó để lừa gạt cho qua chuyện, nhưng mà Khúc Uy là bạn tốt của cậu, cũng không có cái gì giấu diếm, ấp úng nói ra: “Tớ, tớ với anh ấy đang ở cùng nhau.”

Khúc Uy vừa nghe liền kinh hãi vỗ vỗ tay: “Tớ thấy thật kì quái, Cung Lăng không phải là bị mù chứ? Sao lại trúng ý cậu?”

Hạ An tức giận nói: “Cậu thôi nha, quản chính mình đi.”

“Chẹp chẹp, không biết ai ngày hôm qua xem tớ thành Cung Lăng, còn đưa tay tát tớ một cái, ở chỗ nào đó mượn rượu làm càn a” Khúc Uy tức giận nói, một cái tát của Hạ An thật sự rất mạnh, bây giờ còn đau đây này!

“Thật sự a? Xem ra tớ thực sự có lỗi với cậu.” Hạ An có điểm áy náy nhìn lên nửa bên mặt Khúc Uy, có chút sưng đỏ.

“Hừ, nếu không phải Cung Lăng đến bắt cậu đi, lúc ấy tớ sẽ ném cậu lên đường mặc kệ ngươi.”

“Cậu đi chết đi! Bị đánh đáng đời!” Áy náy của Hạ An đối với hắn lập tức biến mất, trực tiếp đánh người.

Ra về, các học sinh đều cầm sách giáo khoa lục tục rời khỏi phòng học, mà Hạ An chỉ có thể đứng ở trong phòng học, chờ tất cả mọi người đi ra ngoài mới có thể bắt đầu quét dọn. Bởi vì ở nhà Cung Lăng cũng thường xuyên quét dọn như vậy, cho nên không có tốn bao nhiêu thời gian.

Hạ An thả bức rèm cửa xuống, đeo ba lô lên, khóa cửa phòng học, rồi chầm chậm từ từ đi về, đi qua hành lang, đi qua phòng học của Cung Lăng, đi qua rừng cây nhỏ kia, cuối cùng tới chỗ để xe. Mà có bóng người đang đứng một mình, ở chỗ rẽ đi ra, là Cung Lăng.

“Sao ngươi còn ở đây?”

“Chờ em a.” Cung Lăng nói. Điều này làm cho trái tim Hạ An ấm áp.

Cung Lăng lấy chiếc xe đạp của Hạ An, dùng một ánh mắt, ý bảo cậu lên xe. Hạ An cũng không có nhiều lời, liền leo lên.

Cung Lăng chở Hạ An chạy trên con đường yên tĩnh, hiện tại đoạn đường này thực im ắng, không có người nào, cho nên, Hạ An ôm lấy Cung Lăng từ phía sau, mặt dán lên tấm lưng dày rộng của anh. Đây là lần thứ hai Cung Lăng chở Hạ An về nhà. Lần đầu tiên, Hạ An cảm thấy người này rất tuấn tú, tim đập đặc biệt nhanh, kỳ thật, lúc ấy cũng có chút lo lắng, anh tốt đẹp như vậy sau này sẽ cùng người khác bên nhau. Lần thứ hai, người này vẫn đặc biệt đẹp trai, nhưng mà, hiện tại, người này là của cậu. Từ phía sau Hạ An liếm lưng Cung Lăng, Cung Lăng cũng không có nói gì, khóe miệng cong cong gợi lên nụ cười.

Cung Lăng chở Hạ An, đi qua một chỗ, trời nổi lên một trận gió, cây bên đường sôi nổi rụng lá. Rớt trên người của bọn họ. Hoàng hôn, chân trời thực hồng, thực ngọt, hai người chậm rãi di chuyển. Cung Lăng mang Hạ An, chạy về hướng trời chiều đầy tốt đẹp.

“Mùa thu.”

“Ừ.”