Báo Ân

Chương 30: Hôn lễ của bọn họ




Lại qua một ngày, chính là hôn lễ của Giản Thiên với Tiêu Nhan. Hạ An chuẩn bị một món quà, là một quả cầu thủy tinh, bên trong là mô hình hoạt hình của Giản Thiên và Tiêu Nhan, vừa quay, thì sẽ phát ra tiếng nhạc, sau đó hai mô hình càng lúc càng tới gần, cuối cùng hôn lên môi nhau.

Ngồi trên xe Cung Lăng, thấy Cung Lăng không chuẩn bị gì cả, kỳ quái hỏi: “Cung Lăng, anh tặng cái gì làm quà mừng kết hôn cho hai người họ?”

Cung Lăng không chút do dự đáp: “Tiền.”

“Tặng tiền làm quà? Một chút tâm ý cũng không có.” Cậu đã cẩn thận chuẩn bị một món quà rất có thành ý đây này.

“Tặng tiền bớt việc.” Cung Lăng thản nhiên nói.

“Quan trọng là … Tâm ý! Tâm ý hiểu không.” Hạ An cường điệu.

“Không hiểu.”

Hạ An cũng lười nói về vấn đề tâm ý hay không tâm ý với anh. Trong chốc lát, đã tới nơi. Vừa mở cửa ra, bên trong có rất nhiều người đang đứng nói chuyện với nhau. Ngay cả Giản Thiên cũng đang nói chuyện với một nhóm khách quý tới tham dự hôn lễ chính thức của mình. Thấy Cung Lăng cùng Hạ An đi vào, vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện với nhóm người đó, chạy đến trước mặt bọn họ nói: “Hai người tìm chỗ ngồi trước đi, chờ một chút tôi sẽ ra tiếp đãi hai người.”

Hai người tìm một góc không ai chú ý ngồi xuống, Hạ An nghiêng đầu nói: “Hôn lễ thật sự rất đông người a.”

“Ừ.” Cung Lăng cúi đầu chơi di động.

“Em đi vệ sinh một chút.” Hạ An nói xong liền chạy.

Không lâu, góc yên tĩnh biến thành ồn ào, Cung Lăng không kiên nhẫn ngẩng đầu, kết quả có một đám phụ nữ đang vây quanh anh xì xào bàn tán. Ngay từ đầu khi Cung Lăng bước vào, đám phụ nữ kia đã chú ý đến anh, anh đẹp trai trăm năm khó gặp nha, sao có thể bỏ qua cho được.

Một người phụ nữ xinh đẹp cầm li rượu tiến tới nói: “Anh đẹp trai, có phiền nếu em ngồi với anh không?” Còn không ngừng liếc mắt đưa tình.

Đáng tiếc Cung Lăng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, cúi đầu tiếp tục chơi di động nói: “Phiền.”

Mỹ nữ nhất thời không lùi bước được, tiếp tục trêu đùa nói: “Anh, là một mình sao?”

Vừa lúc Hạ An đã quay trở lại, vừa đi tới nơi liền nhìn thấy Cung Lăng bị một đám phụ nữ vây quanh, còn có một người can đảm tiến lên trêu chọc anh.

Tức giận sôi gan, vừa muốn tiến lên, thì nghe thấy Cung Lăng nói: “Tôi có bạn gái.” Cơn tức giận lập tức tiêu tán toàn bộ.

Vị mỹ nữ kia bị cự tuyệt không còn mặt mũi, đành phải rời đi. Mà đám phụ nữ vây quanh anh cũng thất vọng mà giải tán.

Đợi Hạ An một mình đi tới chỗ ngồi liền ngây ngô cười. Lại đột nhiên nghĩ tới nói: “Ai là bạn gái a, em cũng không phải nữ.”

Cung Lăng không để ý tới cậu.

Đột nhiên, tiếng nhạc kết hôn vang lên, cửa lớn mở ra, Tiêu Nhan mặc một chiếc áo cưới dài màu trắng, tay cầm hoa tươi, mái tóc được đánh rối phủ sau lưng, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, Tiêu Nhan từng bước từng bước đi về phía vị hoàng tử trong cuộc đời cô. Hạ An cảm thấy hiện tại Tiêu Nhan thật sự rất xinh đẹp.

Bọn họ bắt đầu tuyên thệ, dùng một đời một kiếp để bảo vệ lẫn nhau, sau đó trao nhẫn, chứng tỏ bọn họ đã trở thành một.

Sau đó Giản Thiên ngồi trên ghế Piano, hai tay đánh lên một đoạn âm nhạc dễ nghe, Tiêu Nhan cười cười, ở bên cạnh Giản Thiên múa một bài. Âm nhạc tuyệt vời phối hợp với điệu múa duyên dáng, trai tài gái sắc. Trên mặt của bọn họ tràn đầy hạnh phúc.

Hạ An hâm mộ nhìn hôn lễ của hai người họ, hôn lễ như vậy là bản thân cậu không thể có được, bởi vì cậu là đàn ông. Hạ An uể oải nghĩ ngợi. Cung Lăng ở bên cạnh cũng biết suy nghĩ của cậu, ôm lấy thắt lưng cậu. Lập tức, Hạ An tự thấy buồn cười với cái suy nghĩ vớ vẫn vừa rồi, hôn lễ thì sao chứ, chỉ cần người mà mình yêu luôn luôn ở bên cạnh mình là tốt rồi.

Hôn lễ đi qua, mọi người cũng giải tán, chỉ còn lại bốn người, giờ phút này, trên mặt Tiêu Nhan đã có chút say bởi vì uống nhiều, hơi ửng đỏ, nhưng lại khiến cô còn trở nên xinh đẹp vô cùng.

“Lăng, em kết hôn. Ha ha, em kết hôn.” Tiêu Nhan tựa vào vai Giản Thiên ngây ngô cười.

“Ừ, thấy được.” Cung Lăng gật gật đầu.

Tiêu Nhan lôi kéo Hạ An tới một góc, để lại Giản Thiên với Cung Lăng uống rượu, nói chuyện phiếm với nhau.

“Tiểu An...” Tiêu Nhan đã có chút say khướt “Tôi nói với cậu nha, cậu đấy, phải nhanh chóng xong việc với Cung Lăng đi.”

Hạ An hiểu cô đang nói tới việc kết hôn, mặt cậu hơi đỏ lên nói: “Này… Kỳ thật hai người ở bên nhau là tốt rồi.”

“Mới không tốt, Tiểu An, cậu xem xem bộ dáng Lăng lớn lên đẹp trai như vậy, sau này sẽ dẫn đến rất nhiều tình địch với cậu, cậu, hai người kết hôn nhanh lên, công khai mối quan hệ, xem thử còn ai dám có ý đồ với Lăng.” Tiêu Nhan khoa chân múa tay nói.

Hạ An nhìn về phía Cung Lăng, đúng vậy, bất kể thế nào thì anh cũng rất vĩ đại, rất tuấn tú. Công khai quan hệ thật sự quan trọng sao? Có thể khiến Cung Lăng bị ảnh hưởng hay chịu tổn thương không. Ở cái xã hội hiện tại này, có bao nhiêu người có thể chấp nhận tình yêu giữa cậu với Cung Lăng.

Cung Lăng đột nhiên nhìn về phía sau, Hạ An hoảng sợ, bất quá trong chốc lát, Hạ An liền cười với anh. Cung Lăng cũng cong cong khóe miệng.

“Tiêu Nhan, chúng tôi như vậy đã tốt lắm rồi, có thể bên nhau là được.” Mặc dù vẫn có chút mong chờ đối với hôn lễ, nhưng mà, được ở bên nhau như bây giờ đã là tốt lắm tốt lắm rồi. Cứ yên tĩnh ở cạnh nhau như vậy.

“Sao Tiểu An lại, cậu nói với cậu…” Còn chưa nói xong, Tiêu Nhan đã gục xuống, Giản Thiên chạy tới, ôm lấy cô mà nói: “Không có việc gì, tiểu Nhan say. Hai người về trước đi. Bữa khác lại gặp nhua.” Nói xong liền ôm Tiêu Nhan ra khỏi hiện trường hôn lễ.

“Ah, cẩn thận một chút.”

Cung Lăng cùng Hạ An cũng đi ra cửa, gió rét lạnh thổi qua, Cung Lăng ôm sát cậu, Hạ An đỏ mặt, trên đường còn có người, hơn nữa, Cung Lăng còn để tay cao như vậy nữa.

“Ha ha, không có gì, bọn họ thích xem thì cứ xem đi. Dù sao anh yêu em.” Cung Lăng cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cậu, khiến trái tim cậu tràn ngập cảm giác an toàn.

Hạ An cảm động nhìn Cung Lăng. Đúng vậy a, việc gì phải để ý tới ánh mắt thế tục, quan tâm bọn họ có thể chấp nhận không làm gì, yêu là yêu, không phân biệt giới tính.

Hạ An nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, sau đó nhanh chóng rút lui, mặt đỏ cúi thấp.

Cung Lăng lúc đầu ngây ra một lúc, sau đó cười ra tiếng. Ôm Hạ An lên xe, về nhà.