Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 16: Xảo dẫn ám vệ




Bên trong Thánh điện Phượng lâu, một gã trưởng lão đem quyển tín hàm giao cho Điện Vũ, để y trình lên cho Phong Vô Uyên xem.

Cần lấy thư tín Điện Vũ trình lên, Phong Vô Uyên mở ra, càng nhìn nội dung bên trong, sắc mặt càng trở nên khó coi.

“Ngươi khẳng định việc này là thật ?”

“Bẩm Phượng Quân, thám tử đã xác định, bốn ngày trước Thần điện Hổ tộc truyền tin ra, hơn nữa tộc trưởng Hổ tộc đã phái người đến điều tra Phượng tộc!”

“Chết tiệt, truyền lệnh bảo hộ vệ trong tộc tăng mạnh tuần tra, cho nhóm thám tử tiếp tục tra xét tình hình.”

Quyển trục bị gắt gao nắm trong tay phát ra một trận hồng quang lóng lánh, lửa nóng bùng phát dữ dội, đem toàn bổ quyển trục thiêu thành tro bụi, không còn chút gì sót lại.

Đây là năng lực của Phong Vô Uyên, người đứng đầu Phượng tộc — kế thừa Phượng Hoàng chi hỏa, siêu việt tương đương với Ma pháp Thần Hỏa Lực.

Phượng Tử giáng sinh, đảo điên Thiên Vực.

Chỉ là một câu tám chữ bình thường, lại khiến hắn muốn giữ kín bí mật, khiến hắn muốn bảo hộ người, không thể để cho người nọ lâm vào nguy hiểm.

Hổ tộc thần tế, tuyệt đối không thể lưu!

“Vâng!”

……

Mùa xuân đã đến, băng tuyết trên đại lục Thiên Vực bắt đầu tan ra, thời tiết dạo gần đây thật phi thường tốt, mà trong lòng Đoan Mộc Ngưng, thái dương sáng lạn đã sớm cao qua khỏi đầu, nhiệt lực bắn ra bốn phía.

Kể từ khi bước vào thế giới này, y luôn buồn bực trong lòng, đợi đợi, rốt cục cũng có thể đi, tuy vẫn còn chưa thể hành tẩu, nhưng loại người hiếu động như y cũng đã có thể thỏa mãn được chút chút.

Phong Vô Uyên vẫn như bình thường, sáng sớm đã phải đi xử lý tộc vụ cùng với các trưởng lão, gần đây không biết làm sao, tổng cảm thấy không khí trong tộc có chút thay đổi.

Mọi người trở nên cẩn thận hơn, tuy Phong Vô Uyên không nói gì, nhưng y biết nhất định đã xảy ra chuyện.

Tuy y rất muốn vì hắn mà chia sẻ, đáng tiếc chính mình hiện tại chỉ là một tiểu oa nhi mới vừa biết đi.

Nhưng mà, Phong Vô Uyên không phải rất không thích có nhiều người bước vào Phượng điện sao?

Vì sao mỗi lần đi ra ngoài xử lý sự vụ đều phái hộ vệ đến canh giữ trong viện tử?

Hơn nữa, mỗi khi y xuất môn, cả bọn lại ra vẻ thực khẩn trương, làm cho y có cảm giác bị giám thị mãnh liệt.

Chẳng lẽ bọn họ trở nên khẩn trương hề hề như vậy, là vì y?

Nghĩ không ra, lại không hiểu, lắc đầu, đi qua đi lại trong Phượng điện hết mươi lần, rốt cuộc cảm thấy nhàm chán, dùng cái chân nho nhỏ bước tới cửa.

Sau đó lén lút ngắm ngắm mấy cái góc ngoài phòng, quả nhiên lại giống ngày hôm trước, đều có người canh.

Một, hai, ba, bốn, năm…..

Thật là, cư nhiên có tới tám người, bốn người canh chỗ sáng, giả đò làm vườn, một làm cỏ một tưới nước một sửa bồn hoa một quét rác, bốn người còn lại thì nấp ở nơi bí mật gần đó mà quan sát bốn phía.

Trấn thủ như vậy, thật đúng là cả muỗi cũng không lọt, rốt cuộc là bọn họ phòng cái gì vậy chứ?

Thật đáng buồn, phi thuyền của y, không biết có bị Phong Vô Uyên vứt đi hay không nữa, đó toàn là bảo bối của y hay không nha

Bất quá….. Phong Vô Uyên hẳn là không ngốc như vậy, tuy rằng ở đây không có phi thuyền, nhưng hắn hẳn sẽ cho đem đi nghiên cứu một chút chứ?

Ai, hắn có vứt hay không, tìm thì biết thôi, hy vọng là cái phi thuyền kia vẫn còn ở trong sân, nếu là ở cái chỗ khác, y không chắc có cơ hội gặp lại nó.

Nếu phải đi ra ngoài, bước đầu tiên phải làm chính là dẫn dụ vài người rời đi, bằng không, sẽ cảm thấy thật không thoải mái a!

Tâm động không bằng hành động, Đoan Mộc Ngưng bắt đầu ở trong Phượng điện cướp đoạt một đống đồ, cuối cùng tìm thấy mấy thứ ở trong tẩm điện có thể coi là hữu dụng.

Dây cao su dài nhỏ có lực đàn hồi tốt, kim thêu, dây đồng cùng mấy khối gỗ không đồng dạng.

Tuy tài liệu có hạn, nhưng dựa vào một thân năng lực chế tạo máy móc thiên kinh địa khiếp được di truyền từ ba ba thiên tài, tạo ra một cây ná hẳn là không thành vấn đề.

Mộc Ngưng dùng ngón tay nhỏ bé đem dây đồng quấn một vòng rồi lại một vòng tạo thành cục tròn tròn, sau đó lại dùng dây đồng khác cột lại các khối gỗ cho chắc, sau đó gắn dây cao su vào, thế là tạo ra được một cây ná cực tốt, sau lại lấy một kim thêu gắn lên đó thêm một cục dây đồng tròn tròn, lắp đạn, chuẩn bị bắn.

Đông!!

Một trận thanh âm trầm thấp vang lên, cây kim đặt ở phía trước dây cao su bị kéo dãn tới tối đa, đến khi buông tay ra, kim đã bị bắn găm sâu vào tường.

Lực sát thương đúng là chết người a!!!

Có thứ này, như vậy y đã có thể di dời sự chú ý của người khác rồi!

Ngồi sát ngay cửa, Đoan Mộc Ngưng nhìn cái góc tối ở ngoài đình viện, nơi có một gã ám vệ đang ngồi.

Chính là hắn.

Lắp đạn “kim” vào, lập tức đứa cây ná lên nhắm ngay vào chỗ tối đó, dây đồng khẽ lay động, tạo thành một đạo ngân quang rất nhỏ, rất nhanh liền biến mất.

“Ai nha!” Người ở trong góc tốc thở hắt một trận, nháy mắt té lăn trên mặt đất.

“Ai, người tới người nào!!”

Quả là bảy người khác cũng bị kinh động theo, thừa dịp bọn họ bị vây trong đống hỗn loạn, Đoan Mộc Ngưng nhanh nhẹn bò bò ra ngoài, thành công trốn ra đằng sau một cái bồn hoa.

Đoan Mộc Ngưng ngưng thần tịnh khí không dám động, bởi vì y còn phải chờ đợi thời cơ kế tiếp.

“Không có việc gì, đại khái là có cái gì đó bay ngang qua!”

Tiếng nói vừa dứt, Đoan Mộc Ngưng liền nhếch miệng lên cười lộ ra hai cái răng sữa nhỏ nhắn.

Thành công !!

Cây kim kia bắn ra không có đánh trúng ám vệ, chỉ là lướt qua sườn mặt của hắn thôi, không làm hắn bị thương, nhưng có thể tạo nên một trận xôn xao nho nhỏ.

Bởi vì những người này là do Phong Vô Uyên sai tới bảo vệ cho y, cho nên y cũng không muốn bọn họ bị thương.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Đoan Mộc Ngưng mới nhẹ nhàng bò ra, bắt đầu tìm kiếm chiếc phi thuyền đáng thương của y không biết đã bị vứt ở xó nào rồi.

Ngư Ngư: Ai ai, Tiểu Ngưng Nhi đáng thương, hiện tại cái gì cũng đều làm không được……