Bảo Bối Con Là Ai

Chương 10




Nước mắt Lăng Húc ngừng không được mà rơi xuống.

Tuy rằng làm một học sinh trung học mười bảy tuổi, cậu cảm thấy mình khóc thành như vậy thật sự có chút mất mặt, nhưng lúc này, trong đầu cậu lặp đi lặp lại đều là những hình ảnh khi ở chung cùng ba.

Lúc đó luôn cảm thấy ba có chút dong dài có chút phiền, nhưng ba đối xử với cậu vẫn thực tốt, hàng năm đều cho cậu một bao lì xì đỏ thẫm, để cậu thích cái gì cũng có thể đi mua. Về phần theo đó là chăm chỉ học tập linh tinh, cậu có thể lựa chọn loại bỏ.

Nhưng bây giờ, một người rõ ràng khỏe mạnh như vậy, nói không có sẽ không có, Lăng Húc cảm thấy không nghĩ ra.

“Vì cái gì?” Cậu hỏi, “Rõ ràng thân thể của ba thực tốt.”

Lúc này Lăng Dịch hơi hơi nhăn mày lại, “Vì cái gì? Cậu không nhớ rõ là vì cái gì sao?”

Lăng Húc hít mũi ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi nói rằng: “Em không nhớ rõ, vài ngày trước không cẩn thận bị đụng phải đầu, rất nhiều chuyện em đều không nhớ rõ.”

Lăng Dịch chăm chú theo dõi mặt cậu, như đang cân nhắc rốt cuộc lời cậu nói có mấy phần có thể tin.

Lăng Húc tiếp tục nói chuyện, có chút đáng thương, “Bây giờ em nhớ rõ chỉ có những chuyện trước cấp ba, rõ ràng em đang ở trường học chơi bóng rổ, sao lại đột nhiên liền biến thành cái dạng này.”

Lăng Dịch trầm mặc một hồi lâu, mở miệng nói: “Trước cấp ba? Cậu không nhớ rõ chuyện ba với mẹ cậu? Cũng không nhớ rõ chuyện của chúng ta?”

Lăng Húc lắc đầu, sau đó hỏi: “Chúng ta có chuyện gì? Em không biết mẹ của em ở đâu, anh biết không?”

Ngữ điệu của Lăng Dịch trầm hoãn, “Tôi cũng không biết.”

Lăng Húc còn nói: “Em không có chọc anh tức giận chứ? Ngày đó ở trung tâm mua sắm Duyệt Cấu anh có nhìn thấy em đúng không? Vì sao anh không để ý tới em?”

Lăng Dịch nghe vậy, lại hỏi: “Cậu bé kia là con trai cậu?”

Lăng Húc gật đầu.

Ánh mắt Lăng Dịch dừng ở trên mặt bàn, lấy ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá bên cạnh, ngậm bên miệng, đang muốn châm thì nghe Lăng Húc nói: “Có thể cho em một điếu không?”

Động tác của anh tạm dừng một chút, trực tiếp rút điếu thuốc trong miệng ra, tính cả bật lửa đồng thời ném về phía Lăng Húc.

Lăng Húc vươn tay tiếp được, chẳng thèm để ý chút nào, ngậm thuốc bên miệng châm lửa.

Lăng Dịch không đổi sắc, nhưng vẫn nhìn Lăng Húc.

Lăng Húc bị anh nhìn lâu, không hiểu vì sao mà có chút chột dạ, đứng lên đưa bật lửa về bên tay cho Lăng Dịch.

Lăng Dịch nhận lấy, vươn tay kéo một tờ giấy vệ sinh cho cậu, nói: “Lau nước mũi.”

Lăng Húc vội vàng nhận, dùng sức lau mũi một chút, cậu đứng ở trước mặt Lăng Dịch, lại hỏi một lần: “Rốt cuộc ba đã xảy ra chuyện gì?”

Lăng Dịch nhìn cậu, không vội trả lời, anh đốt một điếu thuốc cho mình, sau đó đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói rằng: “Sinh bệnh.”

“Sinh bệnh?” Lăng Húc có chút mờ mịt, “Em nhớ rõ thân thể của ba vẫn luôn thực tốt mà.”

“Bệnh bộc phát nặng, ” Lăng Dịch nói, anh không nhìn mặt Lăng Húc.

Lăng Húc chỉ cảm thấy vô cùng khổ sở, theo cậu lý giải, đại khái là một loại ung thư, cậu muốn tiếp tục hỏi nhưng nghe ngữ khí của Lăng Dịch không muốn nói tiếp, cậu cũng hiểu được đại khái Lăng Dịch cũng vô pháp tiếp thu.

“Vợ cậu đâu?” Lăng Dịch đột nhiên hỏi.

Lăng Húc bị hỏi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là quả nhiên cậu có vợ, hơn nữa Lăng Dịch hẳn là đã gặp vợ của cậu rồi. Ngốc một hồi, Lăng Húc lắc lắc đầu, “Em không biết, em chưa từng gặp cô ấy, em nghĩ mình vẫn luôn một mình nuôi con trai.”

Lăng Dịch hình như hơi hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn cậu, “Ly hôn?”

Thật ra Lăng Húc không biết, nhưng cậu lại đáp: “Chắc là vậy.” Không phải thì sao lại lâu như vậy cũng không xuất hiện, ngay cả thăm con trai cũng không.

Tay nắm thuốc của Lăng Dịch đột nhiên nắm thật chặt, anh tựa vào tay vịn ghế ngồi, ấn dập lửa thuốc lá vào trong gạt tàn.

Lăng Húc đã xác định tin tức ba qua đời, mụ mụ lại không biết đi nơi nào, hiện tại cậu rất muốn biết vì sao Lăng Dịch đột nhiên không phản ứng cậu, cậu nhẹ giọng nói: “Ca? rốt cuộc chúng ta xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Lăng Dịch không dừng ở trên người cậu, trầm mặc một hồi lâu, vừa muốn nói chuyện thì lại nghe điện thoại làm việc trên bàn vang lên.

Anh vươn tay nhấn phím nhận, bên trong truyền đến giọng của bí thư, nói là giám đốc bộ phận tiêu thụ ở bên ngoài chờ muốn gặp anh.

Lăng Dịch nói: “Chờ một chút để anh ta vào.”

Cúp điện thoại xong, anh nói với Lăng Húc: “Bây giờ tôi còn có vài việc chưa xử lý xong, cậu để lại phương thức liên lạc cho bí thư, xong việc tôi sẽ tìm cậu.”

Lăng Húc nghe anh nói chuyện như đang đối đãi với một người xa lạ, có chút lo lắng Lăng Dịch đang có lệ cậu, vì thế vươn tay nắm chắc ống tay áo Lăng Dịch, nhẹ giọng nói: “Ca —— ”

Lăng Dịch nhìn thoáng qua tay cậu, bình tĩnh mà nói rằng: “Ngày mai đi, tôi tận lực rút ra thời gian.”

Lăng Húc nghe vậy hơi yên tâm một chút, nói rằng: “Vậy em đi trước?”

Lăng Dịch gật gật đầu, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống.

Lăng Húc có chút không cam lòng, rõ ràng đã gặp được Lăng Dịch, nhưng trừ một lần nữa xác nhận tin ba qua đời, những chuyện khác vẫn không biết gì.

Nhưng Lăng Dịch đã hạ lệnh đuổi khách, giờ cậu cũng không dám mặt dày mày dạn chọc Lăng Dịch không vui, vì thế đành phải rời đi trước.

Lăng Dịch ngồi ở trên ghế, an tĩnh mà đợi hai, ba phút đồng hồ, gọi điện thoại nói cho bí thư: “Đem phương thức liên lạc người kia để lại đưa vào, nói cho giám đốc Tống đi về trước, buổi chiều lại qua, buổi sáng hôm nay người nào tôi cũng không muốn gặp.”

Cúp điện thoại, thân thể Lăng Dịch tựa lưng vào ghế ngồi thật mạnh, nhắm thật chặt mắt.

Lăng Húc rời khỏi chỗ Lăng Dịch, lại gọi điện thoại cho Thang Lực.

Thang Lực chuyên môn xin phép, đưa cậu từ công ty đi ra ngoài.

Đứng ở vỉa hè rộng trước cửa lớn tổng công ty Duyệt Cấu, Thang Lực hỏi cậu: “Thế nào? Anh cậu nói cái gì ?”

Lăng Húc lắc đầu, “Anh ấy chưa nói gì cả, thì ra ba của tôi đã chết.” Nói đến đây, cậu lại cảm thấy khổ sở.

Thang Lực nói: “Đúng vậy, chú Lăng đã qua đời nhiều năm rồi, nghe nói là bị bệnh.”

Lăng Húc đi bên cạnh bồn hoa bên vỉa hẻ ngồi xuống.

Thang Lực cảm thấy mình mặc tây trang mà ngồi ở đây thật không thích hợp, nhưng Lăng Húc tạm thời không muốn đi, vì thế đành phải ngồi xuống cùng cậu.

Lăng Húc thống khổ mà ôm đầu, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”

Thang Lực an ủi cậu, “Cậu đừng quá sốt ruột, sẽ có một ngày tra ra manh mối.”

“Ừ, ” Lăng Húc đáp.

Thang Lực lại nhớ tới một sự kiện, “Lại nói, nếu Duyệt Cấu là sản nghiệp của ba cậu trước kia, cũng nên có một phần của cậu mới đúng, sao đều bị anh của cậu độc chiếm, mẹ cậu không có ý kiến sao?”

Lăng Húc ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà cao trước mặt, vẻ mặt mờ mịt mà lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”

Thang Lực vỗ lưng của cậu một chút, “Thôi, không vội.”

Lăng Húc gật gật đầu, đột nhiên nói rằng: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi quen biết với anh tôi, sau đó thăng chức tăng lương cho cậu?”

Thang Lực ngẩn người, tuy rằng hắn không nghĩ phức tạp như vậy, nhưng Lăng Húc nói không phải không dính vào một chút.

Lăng Húc hiểu được, “Tôi biết, là anh em, tuy rằng cậu tang thương thành như vậy, tôi vẫn sẽ giúp cậu.”

Thang Lực nhất thời dở khóc dở cười, nói rằng: “Vậy thì thật cám ơn cậu.”

Xế chiều trên đường đi đón Thiên Thiên tan học, Lăng Húc mua hai cây kẹo que. Cậu đến hơi sớm, bọn trẻ còn chưa đi ra, cậu liền ngồi xổm ở cửa lớn mở kẹo que, nhét vào miệng.

Cả ngày đều thực không thoải mái, gặp được Lăng Dịch, chẳng những không dễ chịu hơn một chút nào, ngược lại càng thêm không thoải mái.

Lăng Húc cắn kẹo que, hai mắt vô thần mà trừng cửa nhà trẻ.

Đợi gần mười phút, cửa nhà trẻ mới mở ra, thầy cô dẫn bọn nhỏ từ bên trong đi ra.

Lăng Húc còn chưa thấy Thiên Thiên, xa xa chỉ thấy Quan An Dung. Quan An Dung gầy teo cao cao, giữa một đám bạn nhỏ có vẻ thật dễ thấy.

Giờ Lăng Húc không có tâm tình gì, không muốn đi trêu chọc nó đâu, kết quả nó vốn đi về phía này, nhưng vừa nhìn thấy Lăng Húc liền xoay người chạy về phía bên cạnh, đụng phải một bạn nhỏ khác, hai người đều ngã nhào trên đất.

Cậu nhóc một chút liền khóc lên.

Lăng Húc cảm thấy có chút buồn cười, ngay sau đó liền nhìn thấy một cô gái đi tới, từ từ bế Quan An Dung đứng lên.

Cô gái kia nhìn trắng trắng cao gầy, vô cùng xinh đẹp.

Lúc nhìn rõ diện mạo của cô ta, trong nháy mắt, Lăng Húc đứng lên, bởi vì cô gái kia rõ ràng chính là Triệu Phỉ Nghiên. Triệu Phỉ Nghiên mười năm sau, nhìn đã không còn là một thiếu nữ, nhưng mặc dù đã trưởng thành, vẫn đại mỹ nhân liếc mắt một cái đã có thể hấp dẫn ánh mắt của người ta.

Quan An Dung chôn đầu vào trong ngực Triệu Phỉ Nghiên, lớn tiếng khóc lên.

Triệu Phỉ Nghiên vẫn luôn vỗ phía sau lưng của nó an ủi nó.

Lăng Húc ngốc ngốc lấy kẹo que ra khỏi miệng, theo bản năng đi về phía trước một bước, bị người ở bên cạnh lôi kéo vạt áo.

Cậu cúi đầu, nhìn thấy Thiên Thiên đang ngửa đầu nhìn cậu.

Chờ đến khi ngẩng đầu lên, Lăng Húc nhìn thấy Triệu Phỉ Nghiên đã ôm cậu bé rời khỏi, cậu không đuổi theo, chỉ nhìn Thiên Thiên nói: “Hình như ba nhìn thấy mụ mụ của con…”

Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầm mắt của Lăng Húc, chỉ thấy bóng dáng của Triệu Phỉ Nghiên, Quan An Dung trong ngực cô nhìn thấy Thiên Thiên đang nhìn mình, liền làm mặt quỷ với Thiên Thiên.

Sau đó, Thiên Thiên không thể tin mà nhìn về phía Lăng Húc.

Mà Lăng Húc còn nhìn bóng dáng của Triệu Phỉ Nghiên, suy nghĩ phức tạp.

Đêm hôm đó, cha con hai ở trong phòng nhỏ, đều không nói gì.

Thiên Thiên viết viết vẽ vẽ, mà Lăng Húc thì hai tay chống mặt, nhiều lần nghĩ khả năng Triệu Phỉ Nghiên là mụ mụ của Thiên Thiên là bao nhiêu.

Thật ra trước đó cậu cũng không chắc chắn cho rằng mụ mụ Thiên Thiên nhất định là Triệu Phỉ Nghiên, đó càng giống một nguyện vọng tốt đẹp của cậu. Hôm nay ở cửa nhà trẻ gặp được, cậu nói với Thiên Thiên câu kia càng là chưa trải qua đại não đã thốt ra, thật sự cẩn thận nghĩ lại, Triệu Phỉ Nghiên tới đón cậu nhóc đó, Quan An Dung kia phải là con của cô ấy mới đúng.

Quan An Dung và Thiên Thiên cùng tuổi, cho dù Triệu Phỉ Nghiên kết hôn với cậu rồi ly hôn cũng không có lý do gì mà có thai thứ hai nhanh như vậy?

Cho nên nguyện vọng chung quy chính là nguyện vọng, đặt tại trước mặt hiện thực thì không thể trụ được mà vỡ tan nát.

Lăng Húc bất đắc dĩ thở dài, cậu quay đầu, nhìn thấy Thiên Thiên vẽ một mảnh tối đen.

Cậu rất ngạc nhiên, hỏi Thiên Thiên: “Hôm nay lại vẽ cái gì vậy?”

Thiên Thiên vừa mới đầu không nói chuyện, cậu tiếp tục truy vấn vài lần mới trả lời: “Mụ mụ.”

Lăng Húc không thể lý giải, nhưng sau đó lại nghĩ, ba còn là quái vật tối đen như mực, mụ mụ tối đen như mực thì hình như không có gì kỳ lạ.

Nguồn :

Thiên Thiên dừng bút, đột nhiên vẻ mặt có chút ưu thương.

Lăng Húc vươn tay lắc lắc ở trước mặt nó.

Thiên Thiên liếc cậu một cái, một lát sau nói: “Đó không phải mụ mụ của con.”

Lăng Húc sửng sốt, sau đó mới hiểu được, nó còn nhớ lời mình nói lúc tan học hôm nay, vì thế tò mò hỏi: “Vì sao con cảm thấy không phải.”

Thiên Thiên nói: “Dù sao không phải là không phải.”

Lăng Húc có chút không vui, đây chính là nữ thần cậu đau khổ theo đuổi nhiều năm đều cũng không thể đuổi tới tay, thằng nhóc này lại khinh thường, cậunói: “Sao lại không thể? Ba là ba của con, ba nói phải là phải.”

Thiên Thiên liếc cậu một cái, nói: “Ngu ngốc.”

Lăng Húc vươn tay nhéo mặt nó, “Con có biết ngu ngốc có nghĩa là gì không?”

Thiên Thiên dùng sức xoay đầu né tránh, “Ngu ngốc chính là Lăng Húc!” nó nói xong, sau đó xoay người đưa lưng về phía Lăng Húc nằm ở trên giường, lại một lần nữa nói rằng, “Đó không phải là mụ mụ của con.”

Mà bị con trai xem là ngu ngốc – Lăng Húc lại bối rối trong chốc lát, quyết định tạm thời không nghĩ chuyện này, đến bên tủ lấy ra áo ngủ, đi đến buồng vệ sinh.

Triệu Phỉ Nghiên vẫn luôn là nữ sinh đẹp nhất trong lớp Lăng Húc, không, phải nói là không chỉ lớp Lăng Húc, mà từ khi Triệu Phỉ Nghiên vào trường học liền trở thành nữ sinh xinh đẹp nhất trường.

Mắt của Lăng Húc có chút cao, bởi vì gia cảnh ưu việt, người lớp lên cũng tốt, học trung học vẫn luôn có nữ sinh tỏ vẻ có hảo cảm với cậu, nhưng cậu đều không nhận.

Lần đầu, cấp hai còn là một tên nhóc cái gì cũng không hiểu, đại khái chính là từ cấp ba, có vài nữ sinh lớp dưới viết thư tình cho cậu, cậu nhìn xem, đột nhiên cảm thấy mình mà tìm một người bạn gái thì nên tìm Triệu Phỉ Nghiên, bởi vì chỉ có Triệu Phỉ Nghiên mới xứng đôi với cậu.

Sinh ra ý tưởng này rồi, cậu bắt đầu càng ngày càng chú ý Triệu Phỉ Nghiên. Cậu nói ý tưởng của mình cho vài người anh em, tất cả mọi người nhất trí tán thành cậu hẳn là theo đuổi Triệu Phỉ Nghiên, các mặt bọn họ đều thật xứng.

Nhưng Triệu Phỉ Nghiên, một nữ sinh xinh đẹp như vậy cũng có ý tưởng riêng.

Vài năm học trung học cô đều không chính thức quen bạn trai, mà là trước sau cùng hai, ba nam sinh điều kiện rất tốt duy trì quan hệ ái muội, trong đó Lăng Húc là duy trì thời gian dài nhất.

Đến hiện tại, Lăng Húc vẫn có thể nhớ lại, từ học kỳ hai lớp mười trở đi, từ sáng tới tối tan học cậu đều chờ Triệu Phỉ Nghiên cùng về nhà.

Rõ ràng nhà bọn họ không cùng một hướng, cậu còn đạp xe đạp đưa Triệu Phỉ Nghiên một đoạn đường, sau đó lại quay đầu về nhà mình.

Nghỉ đông năm lớp mười, Lăng Húc ở trường học thêm một tuần.

Lúc ấy Lăng Dịch đã nghỉ lễ.

Còn nhớ rõ có một buổi tối, Lăng Húc đạp xe đạp chở Triệu Phỉ Nghiên từ trong trường học đi ra, ở cửa trường gặp phải Lăng Dịch. Lúc ấy Lăng Dịch đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm.

Cho đến bây giờ, Lăng Húc cũng không biết ngày đó rốt cuộc Lăng Dịch tới đón cậu hay là tới gặp bạn.

Nhưng lúc bị Lăng Dịch nhìn thấy cậu chở một nữ sinh thì Lăng Húc đột nhiên có chút ngại ngùng.

Cậu dừng xe đạp trước mặt Lăng Dịch, hô một tiếng “Ca”.

Lúc đó Lăng Dịch cao hơn cậu không ít, cúi đầu nhìn cậu, trực tiếp hỏi: “Bạn gái?”

Lăng Húc cười không nói chuyện, xem như chấp nhận.

Ngược lại Triệu Phỉ Nghiên ngại ngùng mà vươn tay vỗ lưng Lăng Húc một chút, nói: “Ai là bạn gái của cậu?”

Lăng Dịch hơi lui ra phía sau nửa bước, không tiếp tục nói chuyện với bọn họ.

Vì thế Lăng Húc nói: “Em đi đây.”

Cậu xoay đầu xe đạp, mới vừa đạp về phía trước nửa vòng bánh xe, kết quả không biết ai để nửa cục gạch giữa đường.

Xe đạp lập tức lảo đảo ngã, Lăng Húc cố gắng muốn duy trì cân bằng, nhưng vì sau xe còn có người, trọng lượng rất nặng, cậu không thể giữ chặt xe, thân thể cũng đảo sang bên cạnh.

Lúc này Lăng Dịch tiến lên nửa bước bắt lấy cánh tay Lăng Húc, kéo cậu qua bên, chỉ còn lại Triệu Phỉ Nghiên cùng xe đạp đồng thời ngã trên mặt đất.

Buổi tối tự học về trễ, vừa lúc cửa trường học có nhiều người, Triệu Phỉ Nghiên ngã thật sự không dễ nhìn, hơn nữa Lăng Húc lại được anh của mình kéo ra không ngã, lúc này cô liền không vui.

Lăng Húc được Lăng Dịch kéo qua, đâm vào trong ngực của anh, chờ cậu phục hồi tinh thần lại xoay người muốn đi đỡ Triệu Phỉ Nghiên thì đã có bạn học tới trước cậu một bước, đi qua đỡ người.

Lần này Triệu Phỉ Nghiên giận cậu rất lâu, Lăng Húc phải bỏ nhiều công phu mới dỗ dành cô hết giận.

Nhưng đêm hôm đó, Lăng Húc trở lại nhà liền chui vào phòng Lăng Dịch, cậu ngồi ở trên giường Lăng Dịch, luôn luôn dong dong dài dài, nói: “Lúc ấy anh kéo em làm gì, giúp em thì để em té luôn đi a.”

Lăng Dịch ngồi trước máy tính đánh chữ, căn bản không để ý đến cậu.

Lăng Húc cũng không ngại, lầm bầm lầu bầu nói hơn mười phút, cậu hỏi Lăng Dịch, “Ca, anh cảm thấy cô ấy thế nào?”

Lúc Lăng Dịch xem máy tính luôn mang kính mắt, có vẻ nhã nhặn mà tuấn tú, không quản Lăng Húc nói cái gì, anh đều giống như không nghe thấy, chuyên tâm với màn hình.

Cho đến khi Lăng Húc đi qua đoạt lấy chuột máy tính của anh, “Ca, em hỏi anh nói đi, anh cảm thấy Triệu Phỉ Nghiên thế nào?”

Cuối cùng Lăng Dịch cũng liếc cậu một cái, mặt không đổi sắc nói: “Lăn.”

Lăng Húc đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn lăn đi, cậu nói: “Em đang nói chuyện với anh đó.”

Lăng Dịch dứt khoát buông chuột máy tính, quay đầu đi tiếp tục nhìn màn hình đánh chữ.

Lăng Húc ý đồ ngăn trở màn hình, cậu nâng chân lên khóa ngồi ở trên đùi Lăng Dịch, thân thể ngửa ra sau dùng lưng chặn toàn bộ màn hình, sau đó hai tay bưng lấy mặt Lăng Dịch, để anh nhìn chính mình.

Cuối cùng Lăng Dịch cũng dừng động tác, nhìn cậu, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

Lăng Húc cười hì hì hai tiếng, “Em hỏi anh cảm thấy Triệu Phỉ Nghiên thế nào?”

Lăng Dịch hỏi cậu: “Triệu Phỉ Nghiên là ai?”

Lăng Húc biết anh cố ý, nhưng vẫn đáp: “Chính là nữ sinh sặp tối hôm nay đó.”

Lúc này Lăng Dịch nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói rằng: “Cũng không tệ lắm, tặng cho anh làm bạn gái đi.”

Lăng Húc vội vàng kêu lên: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ! Anh đã là sinh viên, nào có được?”

Lăng Dịch nghe vậy cũng không giận, cười ôn hòa với cậu, nói: “Vậy cậu cút cho anh.”

“Đừng như vậy, ca, ” Lăng Húc nói, “Có thể nói chuyện nghiêm túc với em không?”

Lăng Dịch đơn giản trắng ra mà nói cho cậu biết: “Không thể.”

Nói xong, thế mà lại không lưu tình chút nào, vươn tay dùng sức nhéo hạ bộ của cậu một cái.

Lúc này Lăng Húc hét thảm một tiếng, đau đến xoay người rời khỏi đùi Lăng Dịch nằm vật xuống sàn nhà, run rẩy nói: “Anh đây là ghen tị em…”

Lăng Dịch không để ý đến cậu nữa, tiếp tục vùi đầu gõ bàn phím.

Hồi ức đến đây, Lăng Húc đang tắm rửa đột nhiên cảm thấy hạ thể đau xót, giống như bây giờ còn có thể nhớ lại cảm giác ngay lúc đó. Rõ ràng đang nhớ về Triệu Phỉ Nghiên, sao lại nghĩ tới Lăng Dịch rồi.

Đại khái vẫn là hôm nay gặp Lăng Dịch làm cậu xúc động quá lớn.

“Aiz, ” Lăng Húc thở ra một hơi, tựa đầu vào vách tường lát gạch men trong phòng tắm.