Bảo Bối Con Là Ai

Chương 69




Sau Nguyên đán không tới một tháng liền nghênh đón mùa xuân.

Nhà trẻ vẫn cho Thiên Thiên nghỉ đông, nhưng Lăng Dịch và Lăng Húc thì bắt buộc phải trở lại công việc của mình không thể nghỉ ngơi thêm.

Để Lăng Húc mang theo Thiên Thiên đi làm mỗi ngày giống kỳ nghỉ kè là điều không thực tế, dù sao công việc hiện tại cũng không giống như trước, cậu không có bà chủ thông cảm cho cậu cũng như không gian làm việc rộng rãi, cũng may bây giờ để Thiên Thiên đến công ty với Lăng Dịch cả ngày cũng không sao.

Vì thế Lăng Dịch mang Thiên Thiên tới công ty.

Trong phòng làm việc rộng rãi kê một giá vẽ cho nó, đưa cả xe đạp lên, còn có xếp gỗ Thiên Thiên thích, mặc cho nó chơi thế nào cũng được.

Lăng Dịch không để ý Thiên Thiên gọi anh là daddy trước mặt mọi người, trong công ty chỉ có một số người biết Thiên Thiên là con của em trai anh, nhưng chắc chắn những người này không ai dám nói ra ngoài.

Vì vậy trong công ty bây giờ đang lan truyền thông tin ông chủ mang theo con trai đến công ty làm việc.

Nhất là nhân viên nữ, bất kể là trẻ tuổi hay đã trung niên cũng đều tò mò suy đoán lai lịch của Thiên Thiên. Bọn họ đều biết Lăng Dịch chưa từng kết hôn, nhưng bây giờ không biết thế nào, thậm chí có tin đồn nói anh đã kết hôn ở nước ngoài, cũng có tin đồn nói anh tìm một người nào đẻ thuê giúp anh, chỉ cần con không cần vợ.

Dù sao cũng chưa có tin gì chứng thực, cũng không ai dám bép xép trước mặt Lăng Dịch.

Cho dù có người đi vào báo cáo tình hình công việc với Lăng Dịch, anh cũng không bắt Thiên Thiên phải tránh đi.

Thiên Thiên là một cậu bé rất an tĩnh, biết Lăng Dịch đang nói chuyện công việc nên không làm phiền anh, nó hết nhìn trước ngó sau, cố gắng nhấc giá vẽ của mìnhmuốn giá vẽ tới bên cửa sổ thủy tinh sát đất để vẽ phong cảnh phía ngoài.

Hai người đang nói chuyện với Lăng Dịch đều là quản lý hai ngành, một nam một nữ, tuổi không quá lớn.

Lăng Dịch vốn ngồi trên ghế vừa lật xem báo cáo vừa nghe hai người kia thông báo tình hình, đột nhiên chú ý động tác của Thiên Thiên, vì vậy anh đột ngột dừng cuộc đối thoại, đứng dậy.

Hai quản lý không biết xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Lăng Dịch đứng dậy nên cũng đứng dậy đi theo.

Lăng Dịch đi đến bên cạnh Thiên Thiên giúp nó dời giá vẽ, hỏi nó: “Con muốn đặt nó ở đâu?”

Thiên Thiên ngước đầu nhìn anh, chỉ chỉ cửa sổ trước mặt.

Vì vậy Lăng Dịch giúp nó đặt giá vẽ ra chỗ cửa sổ, còn nó vội vã mang theo chiếc ghế để ngồi xuống trước giá vẽ.

Lăng Dịch ngồi xổm xuống sờ sờ đỉnh đầu của nó.

Thiên Thiên cười nói: “Cám ơn daddy.”

Hai vị quản lý liếc mắt nhìn nhau, sau đó bình tĩnh lại như lúc đầu, khi Lăng Dịch về sofa ngồi xuống mới tiếp tục công việc dang dở vừa nãy.

Lúc không có chuyện gì làm, Thiên Thiên sẽ đạp xe đạp vòng quanh tầng, bởi vì ở tầng này chỉ có Lăng Dịch và hai thư kí làm việc, bên cạnh còn có một phòng họp nhỏ, bình thường sẽ không có ai đến nên để nó tự do chơi.

Hai bí thư của anh – Hà Quang Hoa và Dư Mi đều biết địa vị của Thiên Thiên ở trong lòng Lăng Dịch, cho nên đối với Thiên Thiên vô cùng tốt, nhìn thấy nó đạp xe từ trong phòng Lăng Dịch ra ngoài sẽ mỉm cười nói chuyện với nó.

Thiên Thiên đạp xe chơi, nơi này có một hành lang rất dài nhưng lại không có người nên nó đạp xe rất nhanh, lướt qua chỗ thang máy, tự nhiên nghe thấy tiếp thang máy dừng lại, vì thế nó cũng dừng lại nhìn.

Cửa thang máy mở ra, Thiên Thiên thấy bên trong có bốn người đàn ông.

Những người đó cũng ngây ngẩn cả người, nhất thời ai cũng bất động.

Sau đó Thiên Thiên phát hiện trong đó có một người nó biết, “Chú Thang!” Nó hô.

Thang Lực vốn đi theo quản lý ngành của mình cùng Phó Kinh Lý đến dự một cuộc họp nhỏ, không ngờ cửa thang máy vừa mở ra liền gặp được Thiên Thiên, mấy người kia cùng nhau nhìn về phía hắn, hắn liền đổ mồ hôi lạnh, hồi đáp: “Thiên Thiên?”

Thiên Thiên nhìn thấy nhiều người lạ nên vòng xe thật nhanh, cắm cúi đạp về phòng của Lăng Dịch.

Quản lý lấy cùi chỏ huých Thang Lực một cái, “Con trai Boss sao lại biết cậu?”

Thang Lực nào dám tuyên truyền cho mọi người biết Thiên Thiên không phải là con của Lăng Dịch, mà là con trai của em Boss, hắn còn không biết Lăng Dịch có ý gì, chỉ biết tự mình bảo quản tốt cái miệng, cái gì không nên nói thì không được nói.

Chẳng qua không ngờ lúc họp xong Lăng Dịch lại giữ hắn lại một lát, hỏi hắn: “Tôi nhớ cậu là bạn thời cấp hai của Lăng Húc đúng không?”

Thang Lực vội vàng nói: “Cấp hai và cấp ba đều là bạn cùng lớp.”

“Ừ” Lăng Dịch nói, “Tôi có chút ấn tượng.”

Thang Lực nhìn thấy Lăng Dịch đang muốn tán gẫu với mình liền vội vàng vắt hết óc muốn tìm đề tài về Lăng Húc để nói, sau đó lại nói đến rắc rối tình cảm của Lăng Húc khi gặp cậu ở khu vui chơi trẻ con trước cửa siêu thị “Khi đó tôi còn khuyên cậu ấy thích thì cứ theo đuổi, không biết giờ cậu ấy sao rồi.”

Sau này hai người vẫn chưa liên lạc lại với nhau.

Lăng Dịch nghe hắn nói vậy, bắt chéo chân, tay chống cằm, “Cậu khuyên cậu ấy thích thì cứ theo đuổi sao?”

Thang Lực gật đầu một cái.

Lăng Dịch khẽ cười, “Được, tôi biết rồi, người trẻ tuổi thì nên nỗ lực hết sức mình.”

Nói xong liền đứng dậy, Lăng Dịch vỗ vỗ vai Thang Lực.

Biết Lăng Dịch đối với người ngoài từ trước đến nay khá lãnh đạm, Thang Lực không khỏi được sủng mà kinh, cho là Lăng Húc nói giúp mình vài câu trước mặt Lăng Dịch, hơi khoa trương cúi thấp đầu nói: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc!”

Lăng Húc đang đứng trộn bơ bỗng cảm thấy mũi mình ngứa ngáy, sau đó vội bịt ngay khẩu trang, quay mặt ra chỗ khác hắt hơi.

Sắp đến tết nhưng nhà hàng chỉ đóng cửa vào xế chiều ngày 30 hôm nay, qua tết vẫn buôn bán bình thường nên thợ làm bánh ngọt chỉ có thể nghỉ thay phiên nhau, Lăng Húc được sắp xếp nghỉ vào mùng 4 mùng 5.

Không giống như tiệm bánh cũ, đóng cửa đúng vào ba mươi và đi làm lại vào mùng bảy. Nhưng lúc đó được nghỉ nhiều Lăng Húc cũng không biết đi đâu, mồng một cậu thường mang Thiên Thiên về thăm mẹ, nhưng ngồi không lâu lại quay trở về tiệm bánh ngọt, buổi tối ôm Thiên Thiên cùng nghe tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ.

Nhưng năm nay Lăng Dịch lại dự định cùng mang theo Thiên Thiên đi ra ngoài du lịch, định đến nơi có tuyết nhưng vì công việc của Lăng Húc nên đã hoãn lại.

Lăng Húc nói anh và Thiên Thiên cứ đi, dù sao có cậu hay không có cậu cũng không sao cả, nhưng bất kể là Lăng Dịch hay là Thiên Thiên đều không chịu để Lăng Húc ở nhà một mình.

Đêm 30, bọn họ không xã giao bên ngoài, cũng không tổ chức bữa cơm đoàn viên. Bữa cơm đoàn viên của nhà họ Lăng tổ chức từ hai ngày trước, Lăng Dịch không dẫn Húc và Thiên Thiên đi, mặc dù anh rất muốn mang theo Thiên Thiên để cho tất cả mọi đều biết nó là con trai anh.

Nhưng suy đi nghĩ lại anh không làm như thế, bởi anh không muốn mọi người nhìn Thiên Thiên với con mắt kỳ thị.

Cho nên bữa cơm tất niên này, ba người bọn họ ăn rất vui vẻ. (Snoo: cơm đoàn viên khác với cơm tất niên nhé)

Cơm nước xong, Lăng Húc gọi điện thoại cho mẹ.

Du Phán Phán nói mấy câu với Lăng Húc liền khóc, Lăng Húc im lặng nghe mẹ khóc, cuối cùng trước khi cúp điện thoại liên nói: “Năm mới vui vẻ.”

Cậu định vào nhân ngày nghỉ sẽ về thăm mẹ, cùng mẹ nói chuyện.

Cúp điện thoại, quay đầu lại Lăng Húc thấy Thiên Thiên đang ngồi trên sofa gọi tới gọi lui, Lăng Dịch vừa mỉm cười nhìn nó, mang theo dịu dàng cùng cưng chìu.

Cậu đột nhiên phát hiện, hai năm qua, Lăng Dịch càng cười nhiều hơn với cậu, nhớ rõ lúc còn đi học Lăng Dịch rất ít khi cười với cậu, phần lớn đều là khi cậu mắc lỗi anh sẽ cười nhạo cậu. Không biết bây giờ có phải đã lớn tuổi rồi không mà Lăng Dịch lại trở nên dịu dàng, ngày xưa chỉ lãnh đạm lạnh lùng nhìn người khác.

Hay là mỗi người đều sẽ có một quá trình trưởng thành dần dần, còn cậu thì sao?

Gần đến rạng sáng mười hai giờ, bọn họ vốn đã nằm trên giường ngủ, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng pháo, pháo càng nổ to nghĩa là thời khắc giao thừa càng đến gần.

Lăng Húc rời giường đi xem Thiên Thiên, không biết có phải vì mệt mỏi hay không mà ồn ào như vậy Thiên Thiên vẫn nằm trên giường ngủ say.

Trở lại trong phòng, cậu nghe thấy Lăng Dịch ở trong bóng tối hỏi cậu: “Thiên Thiên thế nào rồi?”

Lăng Húc ngồi trở lại trên giường, “Không thức, vẫn đang ngủ say.”

“Ừ” Lăng Dịch đáp một tiếng.

Nhưng hai người không dễ dàng ngủ lại, Lăng Húc nhìn ra cửa sổ. Mặc dù cách rèm cửa nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng của pháo lóe lên.

Lẳng lặng một lát, Lăng Húc quay đầu lại nhìn Lăng Dịch, phát hiện Lăng Dịch cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa ngủ.

Cậu nằm xoay lại ôm Lăng Dịch.

Lăng Dịch nhìn cậu, thỉnh thoảng ánh sáng pháo hoa lóe lên bọn họ mới có thể thấy được biểu cảm trên mặt đối phương, còn lại chỉ mơ hồ thoáng qua, anhnằm ngửa hỏi Lăng Húc: “Muốn làm gì?”

Lăng Húc nói: “Anh, làm đi.”

Kể từ đêm đó đến nay bọn họ cũng chưa âu yếm lại, cũng chính là từ lúc cậu khôi phục trí nhớ.

Mấy ngày nay Lăng Húc luôn luôn nhìn nhận lại tình cảm của chính mình, cố gắng suy nghĩ thật kĩ, dần dần chấp nhận được những gì đang diễn ra, so với lúc 17 tuổi đã chín chắn hơn rất nhiều.

Lăng Dịch cũng đủ kiên nhẫn cho cậu thời gian.

Mà trong thời gian này, Lăng Dịch có thể cảm nhận được tâm tình cậu ngày càng sáng sủa.

Lăng Húc vốn không nên âm trầm như vậy, thời gian khó khăn nhất đã qua, ở trước mặt người ngoài cậu khá câu nệ, trầm mặc, nhưng ở chung lâu với Thiên Thiên, cậu dần dần sáng sủa hơn. Cậu không muốn con trai cảm thấy cuộc sống của bọn họ rất khó khăn, cho dù sống thế nào bọn họ cũng phải lạc quan đối mặt.

Cho nên Thiên Thiên đơn thuần lại hiểu chuyện vẫn có chút nhạy cảm ngượng ngùng là vì hoàn cảnh sống đơn thuần và ít tiếp xúc với người ngoài.

Lăng Dịch vươn tay vuốt chân Lăng Húc, anh đang muốn nói chuyện thì nghe Lăng Húc thúc giục anh một câu: “Đến đây đi, nổ pháo đầu tiên đón năm mới.”

Tay của anh lập tức từ trên đùi Lăng Húc trượt xuống, có xúc động muốn ngồi dậy đánh vào mông Lăng Húc mấy cái.

Bên ngoài pháo hoa rực rỡ, cùng lúc đó Lăng Dịch thấy trong mắt Lăng Húc tràn đầy nhu hòa, anh hiểu được Lăng Húc cố ý nói như vậy, muốn anh cảm thấy Lăng Húc bây giờ đã không còn là Lăng Húc nông nổi trước kia nữa.

Vì vậy Lăng Dịch chống tay ngồi dậy, cùng Lăng Húc mặt đối mặt, nói: “Được, đến đây đi.”