Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng

Chương 91: "ngoại Truyện Về Thiên Vũ"




Thiên Vũ khẽ nhắm mắt lại mệt mỏi.

Đến chiều Thiên Vũ cả người đầy mệt mỏi dậy,đi sang phòng bên có cô gái nhỏ,chỉ thấy rất yên tĩnh may mắn quá cô gái đó không làm loạn Thiên Vũ đi vào cô gái đó ngồi im trên giường thấy ai đó đi vào vội ngẩng đầu lên,thấy Thiên Vũ đôi mắt như sáng lên.

-Dậy rồi sao: Thiên Vũ lơ đãng hỏi,cô gái đó nhận ra Thiên Vũ không làm gì hại cho mình là người tốt,không ngại ngần gì gật đầu vô cùng ngoan ngoãn.Thiên Vũ ngồi lên ghế.

-Cô tên gì:

Cô gái đó im lặng một lúc rồi trả lời.

-Nhĩ Lam:giọng cô gái vô cùng rụt rè nhưng không có vẻ lo sợ như trước.Thiên Vũ gật đầu,không hỏi nữa.

-Xuống ăn gì đi: Thiên Vũ nói như ra lệnh,Nhĩ Lam gật đầu,bước đôi chân trần nhưng có đầy vết thương trên chân đỏ đỏ tím tím khập khiễng đi xuống.Nhĩ Lam nhìn qua nhìn lại,thấy bàn ăn ở đó có rất nhiều thức ăn ngon,không khỏi thèm thuồng nuốt nước bọt,rồi lại quay sang nhìn Thiên Vũ,Thiên Vũ thở dài một tiếng nói.

-Cô ăn đi:

Nhĩ Lam thấy vậy mới bước nhanh sang ngồi lên ghế ăn,đã hơn 2 ngày Nhĩ Lam chưa ăn gì nên rất đói ăn như hùm như hổ,chỉ chốc lát đã hết thức ăn trên bàn,đủ cho hai người ăn,Thiên Vũ không khỏi ngỡ ngàng,Nhĩ Lam lấy giấy ăn lau qua miệng rồi uống cốc nước trên bàn vô cùng sảng khoái.

-Anh không ăn à: Nhĩ Lâm đột nhiên hỏi rồi,rồi nhìn thức ăn trên bàn đã bị mình ăn hết vô cùng ngại ngùng xấu hổ.

-Xin lỗi tôi ăn hết rồi: Nhĩ Lâm giọng vô cùng hối lỗi,Thiên Vũ ngồi xuống ghế

-Tôi cũng không đói:

Nhĩ Lam nhìn Thiên Vũ một lát hỏi

-Sao anh lại cứu tôi:

Thiên Vũ không trả lời chỉ nhún vai,Nhĩ Lam thấy vậy buồn bã nói

-Có phải vì thương hại không:

Thiên Vũ gật đầu,Nhĩ Lam không khỏi buồn bã, đôi mắt đen nhìn xuống bàn chân nhỏ đầy vết thương, không dám nhìn lên chẳng hiểu vì sao.Thiên Vũ vô tâm thấy vậy không nói gì đi ra ngoài vườn hóng gió,Nhĩ Lam đi ra vườn lại gần Thiên Vũ.

-Cảm ơn anh đã giúp tôi,cho tôi một bữa ăn: Nhĩ Lam nói rồi quay người đi.Thiên Vũ nhìn những bông hoa hồng xanh trước mắt nghe thấy giọng Nhĩ Lam nói giọng cảm ơn.

-Ừ: Thiên Vũ trả lời nhưng Nhĩ Lam đã đi mà không nghe thấy.Nhĩ Lam đi khỏi căn nhà xa hoa đó,có một người tốt đã cứu giúp cô,trên đôi chân không đi dép, có lúc đạp vào những viên sỏi đá nhỏ trên đường,vết thương trên chân lại chuyển đến những cơn đau nhức.Nhĩ Lam đi về căn nhà đen tối đó có người cha vì tiền mà bán Nhĩ Lam,có người mẹ vô tam không quan tâm đến sự sống chết của đứa con gái nhỏ mà suốt ngày chơi bài có lúc không về nhà,nhìn từ xa căn nhà cũ kĩ Nhĩ Lam thật sự không muốn bước vào,sợ hãi,những người đáng lẽ thương yêu mình nhất lại làm như vậy,Nhĩ Lam đứng đó rất lâu mà không đi vào.

Thiên Vũ quay lại đã không thấy đâu Nhĩ Lam,đi vào nhà và lên phòng cũng không thấy,nhớ lại hành động lời nói của mình lúc nãy,hình như đã làm tổn thương Nhĩ Lam cô gái nhỏ tội nghiệp kia,Thiên Vũ càng lúc càng rối như tơ vò,cái quái gì đang xảy ra với Thiên Vũ vậy.

Thiên Vũ bực mình đá vào chiếc ghế bên cạnh,sao lại có sự lo lắng cho Nhĩ Lam nếu gặp lại đám người kia không biết có xảy ra chuyện gì không