Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng

Chương 93: " Ngoại Truyện Về Thiên Vũ"




Thiên Vũ ngồi xuống ghế mệt mỏi dựa lưng vào ghế,nhắm nghiền mắt lại.

Bốn tiếng sau,bác sĩ đi ra khẽ lau mồ hôi Thiên Vũ thấy vậy đi ra.

-Sao rồi: Thiên Vũ khuôn mặt lo lắng hỏi,bác sĩ khuôn mặt hiền hậu

-Cô bé đã qua cơn nguy hiểm,may mắn chưa mất máu nhiều quá, cậu để cô bé ở đây để chúng tôi theo dõi sức khỏe tiếp: bác sĩ giải thích cho Thiên Vũ hiểu,Thiên Vũ khuôn mặt bớt lo lắng chút ít rồi Thiên Vũ đi theo bác sĩ làm thủ tục nhập viện.

----------

Đến tối Thiên Vũ vào phòng gặp Nhĩ Lam,khuôn mặt xanh xao gầy gò,vết thương trên vai đã được băng bó cẩn thận,Thiên Vũ sờ nhẹ vào tay Nhĩ Lam bàn tay đang truyền dịch, trên khuôn mặt lại thêm vài vết thâm tím,tại sao một cô gái nhỏ bé như vậy lại nhiều vết thương trên người vậy chứ.

Mỗi ngày Thiên vũ đều đặn vào bệnh viện với Nhĩ Lam,từ sáng đến tối chăm sóc Nhĩ Lam rất cẩn thận,sức khỏe Nhĩ Lam dần ổn định khuôn mặt có chút sắc hồng,vết thương đã gần lành lại.Thiên Vũ ngồi bên cạnh vuốt vài sợi tóc rũ xuống mắt sang một bên,rồi đứng dậy thay bình hoa đã héo thay một bó hoa khác.Trời hôm nay rất đẹp nắng không quá gắt,những ánh nắng rất dịu dàng chiếu qua cửa sổ vào phòng vô cùng ấm áp,mùi hoa hồng xanh thoang thoảng trong phòng.

Cuối cùng Nhĩ Lam cũng tỉnh dậy,đôi mắt đẹp nhưng buồn cuối cùng mở ra ánh nắng nhẹ làm Nhĩ Lam chói mắt liền lấy tay che mắt lại,Thiên Vũ đi vào phòng thấy Nhĩ Lam đã tỉnh.

-Tỉnh rồi sao: Thiên Vũ đi lại hỏi,Nhĩ Lam nhìn thấy Thiên Vũ lại là anh ấy sao,sao anh ấy lại ở đây chứ,Nhĩ Lam khẽ hỏi trong lòng.

-Vừa mới tỉnh: Nhĩ Lam khe khẽ nói,Thiên Vũ ngồi xuống cạnh bên đỡ Nhĩ Lam ngồi dậy,khuôn mặt Thiên Vũ rất gần với Nhĩ Lam,Nhĩ Lam khẽ quay mặt đi.

-Cẩn thận: Thiên Vũ nhắc nhở

Nhĩ Lam dựa vào đầu giường đã kê một chiếc gối vô cùng mềm mại.

Cả hai người không nói gì,mà cũng chẳng biết nói gì.Thiên Lâm ngồi đó lấy chiếc laptop ra để xem về vụ giao dịch của công ty,Nhã Lam bối rối không biết làm gì,thỉnh thoảng nhìn trộm Thiên Vũ,Thiên Vũ biết điều đó liền trêu gọi.

-Tôi đẹp trai như vậy sao: Thiên Vũ ngẩng đầu lên hỏi

Gật đầu

Thiên Vũ đứng dậy đi sang bên đó

-Vậy cô cũng xinh đẹp,tôi với cô cũng hợp nhau đấy: Thiên Vũ nhìn Nhĩ Lam,Nhĩ Lam chợt đỏ bừng

-Hợp nhau sao:

Từ câu nói đó hai người hợp nhau thành một đôi.Nhĩ Lam dáng người nhỏ bé nhưng ăn rất khỏe dù ăn nhiều như vậy nhưng không béo lên chút nào,chỗ cần lớn lên cũng không được,Thiên Vũ chẳng biết phải làm cách nào.

-Cô ăn nhiều như vậy mà chỗ lớn không lớn thêm được là sao: Thiên Vũ không ngại ngần liền hỏi,Nhĩ Lam đang ăn cơm liền ho rồi xấu hổ nói

-Có lẽ nó không lớn được nữa ;

-Tôi có cách rồi: Thiên Vũ kéo Nhĩ Lam lên phòng đóng chặt cửa lại

-Sao anh lại cởi áo tôi: Nhĩ Lam che ngực nói,Thiên Vũ cười

-Để tôi làm nó lớn lên: Thiên Vũ kéo tay Nhĩ Lam ra

-Như vậy được không:

-Được chắc chắn được:

-Anh nhẹ nhàng thôi,đừng mạnh quá đau quá:

-Như vậy nó mới có thể lớn lên:

-Tôi không làm không làm,ngại chết đi được:

Hai người trong phòng không biết làm gì,chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu gào của Nhĩ Lam vô cùng xấu hổ,thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười của Thiên Vũ vô cùng"........."