Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 181: Sinh nhật




Edit: Hanri

Beta: minhhy299

Thiên Tuyết mê hoặc nói;"Cái này hình như là tiếng của Chu hiệu trưởng nha ~"

"Vì sao đột nhiên nghỉ?" Sở Thiệu cũng nghi hoặc.

"Phỏng chừng là thương cảm chúng ta à!" Thiên Tuyết nói, "Tính ra một khoá học ít nhất cũng phải được nghỉ một tháng! Nghỉ một ngày cũng là nghỉ hả! Bất quá chiều chủ nhật còn phải đi học, như vậy tính ra chỉ được nghỉ nửa ngày thôi!"

Uyển Tình sửng sốt một chút, đột nhiên bắt lấy tay cô: "Cậu có lịch hay không?!"

"Không có!" Thiên Tuyết nhíu mày, "Cậu đòi lịch làm gì?"

"Cậu không phải có di động?" Sở Thiệu nói.

Uyển Tình lấy lại tinh thần, vội vàng lấy điện thoại di động ra dò tìm lịch. Thứ Năm, thứ Sáu...... Thứ Năm là ngày 16! Cô thoáng nở nụ cười kinh hỉ, cất di động, cúi đầu vào đề toán.

"Cậu cười cái gì nha?" Thiên Tuyết hỏi.

"Không có việc gì, tớ về nhà!"

Ăn xong cơm chiều, Uyển Tình đi đến cầu thang không người gọi điện thoại cho Từ Khả Vi: "Mẹ!"

"A, mẹ đang muốn gọi điện thoại cho con." Từ Khả Vi nói, "Thứ Sáu mẹ đến trường học thăm con, lúc nào thì có thể đến? Ngày đó con xong khoá học chưa?"

"Không cần không cần......" Uyển Tình hưng phấn nói, "Thứ Sáu con nghỉ, thứ Năm là có thể về nhà! Mẹ nhớ mua bánh kem đó—— không không không, con đi mua! Mẹ nhất định sẽ không mua!"

Từ Khả Vi sửng sốt một chút, kinh hỉ nói: "Con được nghỉ?! Thật tốt quá! Mẹ lập tức xin phép chị Phương, xin về sớm một chút nấu cơm cho con! Bánh kem mẹ sẽ mua, con yên tâm! Nhất định mua!"

"Tùy mẹ!" Uyển Tình cười nói, "Con cũng sẽ mua, hahaha ~"

"Con đứa nhỏ này, mua nhiều lãng phí!"

"Đáng lẽ nên ăn hai cái nha ~" Uyển Tình cười nói.

"Mẹ......" Từ Khả Vi thở dài, "Tùy con thôi."

Thứ Năm, Uyển Tình về nhà, ngửi được mùi thức ăn bay ra từ nhà bếp, lập tức chạy vào: "Mẹ ——"

"Đã trở về?" Từ Khả Vi xoa xoa tay, xoay người cô lại, liền nâng mặt cô lên, cẩn thận đánh giá, "Như thế nào cảm giác như đã nhiều năm rồi chưa được gặp con!"

"Con cũng vậy đó, mẹ!" Uyển Tình ôm tay bà cõi lòng như được lấp đầy, "Sinh nhật vui vẻ!"

"Ngoan." Từ Khả Vi vui vẻ ánh mắt có chút ướt át, "Nhanh đi nghỉ ngơi, lập tức có đồ ăn ngay."

"Để con để con, mẹ đi nghỉ ngơi đi. Hôm nay là sinh nhật mẹ! Mẹ ăn mì trường thọ không? Ăn trứng gà không?*", Uyển Tình nói tựa như pháo nổ.

*Bên TQ, sinh nhật, người Trung Quốc không ăn bánh gato sinh nhật, mà ăn một bát mì trường thọ. Do sợi mì vừa dài vừa mảnh, phát âm giống với trường thọ, nên được gọi là mì trường thọ, ý nghĩa chính là hy vọng người đón sinh nhật có thể sống lâu trăm tuổi. Người Trung Quốc thường thêm một quả trứng gà vào mì trường thọ, vì trứng gà có hình tròn, tượng trưng cho sự viên mãn.

"Ừ." Từ Khả Vi nói, "Mẹ mới về hồi sáng, sáng sớm chị Phương có làm cho mẹ rồi, còn cho mẹ tiền lì xì nữa."

"Dì Quản thật tốt!"

"Ừ, chờ con thi thử xong, qua cửa hàng hoa chào cô ấy một tiếng."

"Dạ!"

Từ Khả Vi đi vào phòng khách, thấy một hộp bánh bánh kem tinh mỹ bày trên bàn, quay đầu lại hỏi Uyển Tình: "Con thực sự mua bánh kem?"

"Sinh nhật đương nhiên phải ăn bánh kem." Uyển Tình nói, hướng về phía bà cười đắc ý, "Con dư biết mẹ sẽ không mua!"

Từ Khả Vi cũng hơi cười, đi ra ngoài dọn dẹp phòng khách và phòng ăn. Đồ ăn nhà bếp bà đã làm hơn phân nửa, Uyển Tình chỉ là làm công đoạn cuối cùng, rất nhanh là xong rồi.

Bưng đồ ăn lên bàn, Uyển Tình nói: "Cơm nước xong sẽ ăn bánh ngọt! Chúng ta vừa xem tivi, vừa ăn."

"Được."

Sau khi ăn xong, Uyển Tình đi rửa chén, nhìn vết sẹo đã mờ trong lòng bàn tay, sợ run một chút, nhớ tới Mục Thiên Dương. Từ hôm gửi hai tin ngắn đó, hắn đã không còn liên lạc gì với cô. Đương nhiên, cô cũng không liên lạc với hắn. Nghe nói Thải Nghiên xảy ra tai nạn xe cộ, bình thường hắn để ý cô, cảm tình bọn họ hiện tại nhất định rất tốt, có lẽ hắn đã đã quên cô rồi?

Uyển Tình hơi cười nhạt, thu dọn nhà bếp sạch sẽ. Trở lại phòng khách, mở bánh kem ra, bưng lên bàn trà, cô vừa cắm nến vừa nói: "Mẹ 41 tuổi rồi đó, năm ngoái khi mẹ 40 tuổi, cũng chưa làm cho mẹ tiệc sinh thần trọn mười.*"

* Người TQ cho rằng sn trọn mười rất thiêng liêng và đáng ghi nhớ, ví dụ: sn 10 tuổi, sn 20 tuổi, sn 30 tuổi, sn 40 tuổi…

"Năm nay có thể làm thì tốt rồi, trọn hay không trọn không sao cả."

"Chỉ có hai người chúng ta, cũng chưa từng làm cho mẹ một bữa tiệc ra hồn một chút." Uyển Tình nói có chút chua sót. Vài năm trước khi Tiết Lệ Na tròn bốn mươi tuổi, tổ chức một bữa tiệc nở mày nở mặt. Đúng lúc đó cô đi tìm Đinh Chí Cương vay tiền, kết quả bị bọn họ đuổi ra ngoài. ( Coi cái này ta nhớ Tân dòng sông ly biệt- Triệu Vy, Lâm Tâm Như quá)

"Thói đời mà, bất quá không náo nhiệt mà thôi, không sao cả." Từ Khả Vi nói, "Có thể mạnh mạnh khoẻ khỏe, có thể ở bên con thì tốt rồi."

"Con sẽ luôn luôn ở bên cạnh mẹ." Uyển Tình nói, "Con cũng sẽ cố gắng kiếm tiền, về sau sẽ tổ chức cho mẹ một bữa tiệc sinh nhật thật long trọng!"

Từ Khả Vi sờ sờ tóc của cô: "Con hiếu thuận như vậy, hiểu chuyện như vậy, mẹ đã rất thỏa mãn. Những cái khác, đều là phù du thoáng qua."

Uyển Tình cười cười, không nói những vấn đề này nữa, nhanh nhẹn cắm toàn bộ nến lên bánh: "Mau! Cầu nguyện!"

"Này… ngọn nến cắm nhiều như vậy, một bánh kem đẹp như thế liền......" Từ Khả Vi vừa nói, không cẩn thận thổi tắt hai ngọn nến.

"Ai nha!" Uyển Tình quát to một tiếng, vội vàng một chút trên, "Nhanh! Cái này rất dễ tắt."

Từ Khả Vi đành phải nhắm mắt lại, cầu nguyện mấy giây, sau đó mở mắt ra thổi nến.

"Mẹ làm gì nhanh vậy?" Uyển Tình nói.

"Không phải con kêu mẹ nhanh lên?"

"Con nói là mẹ nhanh cầu nguyện, chứ không phải kêu mẹ cầu nguyện nhanh! Mẹ có cầu hay không dzạ?"

"Con không nên tin những thứ này." Từ Khả Vi lắc đầu, đưa tay rút nến, sau đó cắt bánh ngọt.

Uyển Tình ngồi xổm bên cạnh, mặt đỏ hồng thập phần xinh đẹp: "Đã lâu chưa ăn bánh kem rồi đó."

"Mấy năm nay thiệt thòi cho con." Từ Khả Vi nói, chia một phần cho cô trước.

"Không thiệt thòi." Uyển Tình đang cầm bánh ngọt, chờ Từ Khả Vi cũng chia phần cho bà rồi mới bắt đầu ăn, "À...... Bên trong có trái cây, ăn ngon lắm."

"Rất mắc sao?"

"Ăn uống không nên bàn tới giá cả!"

"Tiền mẹ cho con, con đều để dành hết?"

"Đúng vậy!" Uyển Tình tranh công nói, "Con rất tiết kiệm nha! Sao vậy, mẹ muốn con đưa lại mẹ hả?"

"Đừng. Tự giữ, miễn đến lúc cần xài lại không có."

Uyển Tình gật đầu, hai mẹ con ngồi dựa lưng vào nhau: "Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của con trong nhiều năm nay."

"Mẹ còn cho rằng ngày vui vẻ nhất của con là ngày mai ấy chứ?"

"Ngày mai vĩnh viễn không có khả năng vui vẻ như ngày hôm nay vậy!"

"Ngày mai là sinh nhật con!" Sinh nhật hai mẹ con họ liền kề, thế nên sinh nhật mỗi năm đều đặc biệt vui vẻ, giống như có ý nghĩa đặc biệt hơn nhà người khác.

"Hôm nay là sinh nhật mẹ." Uyển Tình nói, "Sinh nhật của con, vĩnh viễn đều kém sinh nhật mẹ, đương nhiên hôm nay là vui vẻ nhất!"

"Thế nhưng mẹ hoàn toàn ngược lại." Từ Khả Vi nói, "Ngày mai đều là ngày vui vẻ nhất trong mỗi một năm của mẹ! Nhìn thấy con lại lớn thêm một tuổi, liền có cảm giác thành tựu ~"

"A......" Uyển Tình vểnh môi, "Con loại cây nhỏ này nha! Lại cao thêm một khúc, rất có cảm giác thành tựu ~"

"Phốc —— không sai biệt lắm, chính là tâm tình như vậy."

Một cái bánh kem sáu tấc đêm đó chưa ăn xong. Buổi sáng ngày hôm sau, tiếp tục làm điểm tâm. Đồng thời, Từ Khả Vi lại nấu cho Uyển Tình một bát mì trường thọ và trứng gà. Uyển Tình ăn sạch toàn bộ, rất no.

Hai người cùng đi mua đồ ăn, Từ Khả Vi hỏi: "Con muốn quà gì?"