Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 184: Chúc mừng




Edit: alone gob

Beta: minhhy299

Uyển Tình liếc mắt nhìn Thiên Tuyết, nghĩ thầm rằng bọn họ vừa rồi là bàn bạc việc này? Cô xấu hổ nói: “Không có gì hay để chúc mừng.”

“Không được! Nhất định phải chúc mừng!” Lúc này, một bạn học phía trước bàn học cô cũng quay đầu, “Không biết thì thôi, đã biết rồi sao lại không chúc mừng? Còn hơn mười ngày nữa chúng ta sẽ tốt nghiệp, về sau không còn cơ hội chúc sinh nhật cậu sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Nhưng mà…..”

“Ngày mai tớ ra ngoài mua quà cho cậu! Tuy chậm một ngày, ai bảo cậu không nói sớm! Cậu nhìn rồi làm!” Sở Thiệu ác bá nói.

Uyển Tình trừng lớn mắt, sao có thể như vậy? Cô quay đầu nhìn Thiên Tuyết, Thiên Tuyết vội vàng vẫy tay với mọi người: “Các cậu đủ rồi, đừng có dọa Uyển Tình!” Mình nói lại, “Bằng không chúc mừng chút đi! Sinh nhật cậu, vui vẻ một chút thôi.”

“Chuyện này…….”Uyển Tình ngẫm lại gần đây cùng mọi người một chỗ không tồi, cũng không nên trái ý bọn họ, liền hỏi, “Muốn chúc mừng như thế nào?”

Sở Thiệu nói: “Hôm nay không có thời gian! Ngày mai cũng học nguyên ngày, buổi chiều ngày kia đi! Nhưng không biết làm cái gì, đầu tiên phải hát karaoke.”

Uyền Tình do dự gật đầu: “Cũng đươc.”

“Vậy hát karaoke đi.” Sở Thiệu gõ nhịp, “Quyết định rồi nha, đừng đợi đến lúc đó cậu lại không đi.”

“Được. Tớ mời các cậu đi, các cậu ai đi nào?” Uyển Tình nhĩ nghĩ mấy tháng này Từ Khả Vi cho tiền cô, chắc là đủ. Tiền Mục Thiên Dương có cho cô, nhưng cô không nghĩ sẽ dùng tới. Bất quá cũng phải mang theo, đề phòng vạn nhất.

Trong nhất thời, thật nhiều bạn hưởng ứng, Thiên Tuyết kêu lên: “Muốn đi tới chỗ tớ ghi tên, tính toán tốt, giữa trưa ngày kia tớ và Uyển Tình đi đặt phòng, hai giờ sau tập hợp! “

Cuối cùng tính toán, ngoại trừ đám người Đỗ Thiến không đi,cơ bản những người khác đều đi, không sai biệt lắm có ba mươi người.

Buổi tối trở lại phòng ngủ, Uyển Tình lấy ví tiền ra tính tiền.Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, lén lút hỏi: “Tiền không đủ sao?”

Uyễn Tình nhíu mày: “Chắc là đủ.”

Thiên Tuyết thấy vậy lấy mấy tờ tiền xanh giá trị lớn, do dự: “Phỏng chừng phải mướn phòng bao ba mươi người. Tầm mắt mọi người đều cao, tính sâu xa một chút phỏng chừng không đủ. Mình có đây, trước cho cậu mượn?”

“Đủ……….Anh cậu cho tớ tiền, tớ không muốn sử dụng.”

Thiên Tuyết buồn bực. Người khác muốn xài tiền không có a!!! Người phụ nữ không biết tốt xấu này!

Uyển Tình rửa mặt lên giường, nhìn thấy kimônô, hỏi Thiên Tuyết: “Cậu để cái gì lên giường tớ?”

“Đại khái là quà sinh nhật đi!” Thiên Tuyết cười ha ha.

Lúc này hai người bạn cùng phòng khác đã trở lại, tặng một hộp sô-cô-la cho Uyển Tình: “Sinh nhật vui vẻ.”

Uyển Tình ngoài ý nuốn tiếp nhận: “Cảm ơn.”

Hai người xua tay: “Không cần khách khí. Chủ nhật chúng tớ đi mướn phòng với cậu được không?”

Học kì trước vì các cô nói xấu sau lưng Uyển Tình, thật tình các cô chưa nói, rốt cuộc các cô cũng ngủ cùng phòng với Uyển Tình, còn vô nghĩa như vậy. Nhưng các cô cho người khác mượn phòng, giải thích cũng vô dụng. Sau khi khai giảng học kỳ, không khí sẽ không cứng rắn lạnh lẽo như vậy. Hiện tại thừa dịp sinh nhật Uyển Tình, hòa hợp lại. Dù sao Thiên Tuyết và Uyển Tình bối cảnh hủng hậu, lại là bạn tốt của nhau, náo loạn không đáng.

Uyển Tình nhìn Thiên Tuyết trên ban công một cái, gật đầu: ”Được.”

Cô bò xuống giường, muốn cầm kimônô bỏ vào trong tủ quần áo.

Bạn cùng phòng A hỏi: “Là cái gì?”

B nói: “Là quần áo sao?”

“Ách…..Hình như là.”Uyển Tình nói,:”Thiên Tuyết đưa.”

Thiên Tuyết chaỵ vào: “ Là kimônô, mặc cho tớ nhìn đi!”

“Kimônô đắc tiền lắm nha.”A kinh hô.

B cũng kinh hô:”Kimônô rất đẹp! Mặc nhanh! Mặc nhanh!”

Bản thân Uyển Tình cũng tò mò.Tuy rằng không có thiện cảm với bọn xâm lượt nhưng không thể không nói bọn họ có thứ quý giá không sai. Cô nhìn thấy kimônô tuy rằng kém hơn trang phục cổ đại Trung Quốc, nhưng tốt xấu gì tới bây giờ người ta vẫn còn thường xuyên mặc, ngược lại làm cho người ta hâm mộ.

Cô thay quần áo với sự trợ giúp của mọi người, suy nghĩ nữa ngày, thẳng đến tắt đèn mới mặc xong.

“Hô---Người Nhật Bản thật mệt!” Uyển Tình thở ra.

Thiên Tuyết thở dài: “Mình còn muốn chụp ảnh sao lại tắt đèn chứ!”

“Đèn pin đèn pin!” Hai người bạn cùng phòng rọi đèn pin trên người Uyển Tình, “Ánh, sáng, đèn, tụ, lại!”

“Phóc---“ Thiên Tuyết cười to, “Chưa thấy các cậu hồ đồ mở đèn tối như vậy! Quên đi, ngày mai lại mặc.”

“Còn mặc à?” Uyền Tình kêu to.

“Mình muốn chụp ảnh! Mình muốn chụp ảnh!”

“”Được, được…”Uyển Tình đáp ứng.

Ngày hôm sau giữa trưa, bốn người ăn cơm trưa, trở lại chụp ảnh.Trước lạ sau quen, lần này mặc nhanh hơn.Uyển Tình nhìn mình trong gương, nhìn rất đẹp mắt. Thiên Tuyết muốn cô tạo vài tư thế, cô sẽ không.

Hai người bạn củng phòng vội vàng nói: “Cậu đừng làm khó Uyển Tình! Mặc kimônô chính là như vậy, khí chất Uyển Tình rất tốt! Cô mặc hán phục càng đẹp hơn, cô chính là người đẹp cổ điển!”

“Đúng vậy đúng vậy, …!”

Thiên Tuyết ngẫm lại cũng đúng, cũng không cưỡng cầu, tùy tiện Uyển Tình ngốc như thế nào, mộc như thế nào. Hai người bạn cùng phòng cũng lấy điện thoại ra chụp, Thiên Tuyết cảnh cáo các cô: “Các cậu có thể chụp, không được truyền ra ngoài há!”

“Yên tâm đi! Chúng tôi lưu lại để mình xem! Về sau ai dám nói cô là người đẹp cổ điển, tớ còn có thể khoe khoang một chút! Bất quá cậu yên tâm, điện thoại chỉ có thể ở bên cạnh tớ, không có khả năng rơi vào tay kẻ khác!”

“Vậy là tốt rồi!”

Thiên Tuyết chụp xong, gửi một phần vào điện thoại Uyển Tình, lại chọn một số mở máy vụng trộm gửi cho Mục Thiên Dương, hỏi: “Thế nào? Đẹp không?”

Mục Thiên Dương trả lời cô: “Cũng không phải em mặc!”

Sau đó, hắn nhìn di động cười ngây ngô. Lại có thể mặc sao, hắn còn tưởng cô sẽ không thèm nhìn đến một cái. Nhìn thật đẹp mắt, không hổ là vợ hắn!

Thiên Tuyết phát điên, đắc ý cái gì? Không cần nói cô cũng đoán được hắn có sắc mặt gì! Người ta còn không phải vì anh sao, đừng tự cho mình là đúng như vậy! Sau này, cô nhất định trả thù!

“À! Em quên nói là anh tặng.” Thiên Tuyết gửi lại tin nhắn.

Mục Thiên Dương lật bàn: Ngươi không nói câu này sẽ chết à!!!!!

Buổi chiều chủ nhật, Uyển Tình đi mướn phòng. Tìm một KTV gần trường học, rồi mướn một phòng lớn, nhắn tin cho các bạn học khác.

Rất nhanh, những bạn học khác đã lần lượt đến, nhóm người thứ nhất kêu bánh ngọt, nói rằng tuy thời gian qua, vẫn còn cần phần thưởng nhưng đây là tập tục truyền thống balabala.

Nhóm người thứ hai đến, cầm theo hạt dưa và trái cây.Ừ, cái này được. Uyển Tình bóp cổ tay, mình sao lại quên nha? Cái này cô nên chuẩn bị, về sau phãi nhớ kĩ.

Nhóm người thứ ba đến, là đám người Sở Thiệu và Liễu YY, mang theo một hộp dẹp gói tinh xảo bẹp.

“Đến.” Sở Thiệu đưa cho cô, “Chúng ta là bạn học, không chơi keo này, quà nhỏ nhưng nặng ở tấm lòng, cậu nhận lấy đi.”

Uyển Tình nhìn nhìn bánh ngọt và đồ ăn vặt lúc nãy, bộ dạng mỗi người giống như chỉ xài tiền hơn mười đông, thật không có chơi keo, phỏng chừng cái này cũng không kém nhiều lắm đi.