Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 281: Từ chối




Edit: Xiu Xiu

Beta: minhhy299

Thiên Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nội tâm cậu sao lại thực tế như vậy chứ?”

“...”

“Ai! Quên đi! Về sau anh mình muốn nổi giận với cậu, chắc chắn là do cậu tự chuốc lấy!” Biết rõ tính tình thối tha của anh trai cô như thế, Quản Hạo Nhiên lại nằm trong sổ đen, mà còn vẫn lui tới, đúng là!

Uyển Tình nghe cô nhắc đến Mục Thiên Dương, nhớ tới ngày nào đó anh nói muốn ra ngoài ăn cơm, hỏi: “Anh trai cậu hôm nay đang ở đâu?”

“Không biết! Cậu muốn biết, thì gọi điện thoại cho anh ấy là được?”

Uyển Tình theo trực giác muốn trốn tránh, nói: “Chúng ta đi vào thôi!”

Sau khi xem phim xong đi ra, trời còn chưa tối, Thiên Tuyết kêu Uyển Tình đến Mục gia, Uyển Tình không đi. Thiên Tuyết nghĩ ngợi, bỡn cợt hỏi: “Cậu có phải đã nói rõ với anh mình không? Mình đã nói, hôm nay làm sao mà anh ấy có thể không tìm cậu? Đêm tình nhân vẫn còn khuya khoắt kéo cậu đi ăn, hôm nay sao có thể buông tha được? Hai người hẹn thời gian lúc nào?”

“Ách...” Uyển Tình thấy cô chờ mong như thế, cũng khó mà nói cho được. Mà còn Mục Thiên Dương nói hôm nay anh vẫn rảnh, hiện tại chắc là đang ở thành phố A rồi? Chỉ cần cô gọi điện đến, là có thể lập tức “hẹn”. (A? Sao có một loại cảm giác sặp gặp may vậy?)

Thiên Tuyết không tin Uyển Tình được, nhưng tin Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương kia là người đàn ông âm trầm, làm sao có thể buông tha cơ hội gặp nhau ngày hôm nay được? Thế nhưng bọn họ là tình huống đặc biệt, không có khả năng đi ra ngoài dạo phố, càng không thể ban ngày ban mặt đi ra ngoài dạo phố, chắc là hẹn vào buổi tối rồi.

“Vậy cậu nhanh về nhà chuẩn bị đi, mình không làm trễ giờ của cậu nữa, không anh ấy lại chém mình!” Thiên Tuyết nói.

Uyển Tình chép miệng, không giải thích, Thiên Tuyết ngồi yên trên xe taxi nghênh ngang rời đi. Uyển Tình cầm điện thoại, không biết nên làm thế nào, còn muốn dễ chịu, hôm nay lấy lòng anh chắc chắn là coi như làm ít công to, nhưng ngày mai Từ Khả Vi nghỉ, đêm nay chắc là hơn nửa đêm mới về nhà được, cô không biết dùng lý do gì để đêm nay không về nhà ngủ?

Uyển Tình thở dài, xoay người đi đến bến tàu điện ngầm. Cuối cùng gọi không? Gọi hay không? Bằng không liền gọi điện thoại, không gặp mặt?

Đi được vài bước, đằng sau có người đuổi theo: “Uyển Tình?”

Uyển Tình dừng một lát, do dự một chút, không tình nguyện quay đầu, thấy Quản Hạo Nhiên đuổi theo, nghĩ thầm: Bạn gái anh ta đâu?

“Tiểu Tuyết đâu rồi?” Quản Hạo Nhiên hỏi.

“Ừ, về nhà rồi.”

“Em cũng phải đi về rồi à?”

“Ừ.”

“Chúng ta cùng đi đi, anh cũng phải đi về.”

Uyển Tình nói: “Em trực tiếp về nhà, không đến cửa hàng bán hoa, không tiện đường đâu?”

Quản Hạo Nhiên sửng sốt, nói: “Anh đưa em về trước, khuya rồi, một mình em về không an toàn.”

Uyển Tình liếc anh một cái, buồn cười nói: “Mới sáu giờ, cũng không phải mười giờ.”

Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn cô, không nói lời nào.

Trong lòng cô nhảy dựng lên, vội vàng xoay người đi về phía trước.

Quản Hạo Nhiên đuổi theo, cùng cô sóng vai đi tới. Uyển Tình cúi đầu, muốn bỏ qua sự tồn tại của anh. Thâm tâm cô đang nhảy loạn, có một loại dự cảm không tốt.

Im lặng đi vào bến tàu điện ngầm. Chung quanh có quá nhiều đôi tình nhân, tất cả bến tàu điện ngầm như tỏa ra một màu hồng nhàn nhạt. Mắt thấy tàu đi tới, cô quay người nhìn Quản Hạo Nhiên: “Anh không cần đưa em về, cực kỳ an toàn.”

Quản Hạo Nhiên nhìn cô trong giây lát, đột nhiên vươn tay: “Uyển Tình...”

Uyển Tình lui một bước về sau, cảnh giác nhìn anh.

Sắc mặt Quản Hạo Nhiên cứng đờ, tay xấu hổ dừng lại giữa không trung, một lát sau lại tiến về phía trước một bước, nhẹ nhàng cầm tay cô: “Anh trở về vì em, hôm nay muốn cùng em một lúc, em...”

Uyển Tình mạnh mẽ rút tay về, âm thanh có chút bén nhọn: “Không thể!”

“Không...”

Quản Hạo Nhiên nhìn cô giây lát, có điều ngộ ra gật đầu: “Anh hiểu là anh đã quá vội vàng. Loại chuyện này nên từ từ thì hơn, ám chỉ trước cái gì cũng khiến em không có sự chuẩn bị... Thế nhưng anh thật lòng, đây là lần đầu tiên anh động tâm với con gái, cũng không biết theo đuổi người khác như thế nào. Hôm nay là anh đường đột, em không cần để trong lòng, anh sẽ chờ em chuẩn bị tốt.”

Uyển Tình ra sức lắc đầu.

Anh nở nụ cười, tay vỗ vai cô: “Đến rồi. Vẫn nên để anh đưa em về, không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn em về nhà an toàn.”

Uyển Tình khẽ ngăn tay, từ chối ý tốt của anh: “Thật có lỗi... Em không muốn chuẩn bị...”

“Cái gì?”

Đột nhiên Uyển Tình nhớ đến Tống Lâm, nói: “Em không xứng với anh!”

Ngoại trừ kết hôn với Mục Thiên Dương, cô không thể kết hôn với bất kỳ ai khác. Ngoài Mục Thiên Dương ra, không ai có thể qua lại với cô!

“Em đây là có ý gì? Anh còn cảm thấy anh không xứng với em!”

Đột nhiên Uyển Tình nở nụ cười: “Em có chỗ nào tốt? Ánh mắt của anh có vấn đề rồi!” Nói xong, liền nhảy lên tàu.

Quản Hạo Nhiên sửng sốt, vừa định đuổi theo, tàu đã chạy đi rồi.

Anh đi theo vài bước, thấy bóng lưng cao ngạo của Uyển Tình, không tự chủ được dừng bước lại, một lát sau, di động của anh vang lên, lấy ra, là Uyển Tình gọi đến. Anh vội vàng nghe máy: “Uyển Tình...”

Âm thanh của cô rất lạnh, không mang theo bất cứ độ ấm nào: “Cho tới hiện giờ em đều chưa từng nghĩ đến chuyện cùng anh. Nếu không phải mẹ em làm thêm ở nhà anh, em cũng sẽ không quen biết anh, quen biết anh cũng sẽ không gần gũi anh! Nếu em làm gì khiến anh hiểu nhầm, em thật sự xin lỗi.”

Quản Hạo Nhiên bỗng chau mi lại: “Em muốn cắt đứt quan hệ sao?”

“...”

Quản Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ: “Uyển Tình, em quá kích động rồi. Anh chỉ là ấn tượng tốt với em... Ok, hiện tại không nói chuyện đó nữa. Nhưng không có anh, người khác cũng sẽ theo đuổi em, em như vậy không được.”

“Người khác theo đuổi em, em liền trực tiếp từ chối, anh không phải người đầu tiên theo đuổi em!”

“...”

“Mẹ em và dì Quản quan hệ rất tốt, em không muốn gây chuyện với anh, khiến cho hai người ở chung không được tự nhiên. Nhưng em không nhẫn tâm từ chối anh, anh còn có thể nghĩ là anh có cơ hội! Giống loại tính cách này của anh, ôn hòa có lễ độ, chu đáo, có phải là chủ ý này không!”

Uyển Tình cực kỳ chán ghét loại tính cách này, hời hợt qua lại thì không sao, nhưng lúc muốn liên lụy thật sự thì không thể thẳng thắn từ chối, cho nên âm thanh cũng trở nên bén nhọn hơn.

“Người khác hoàn toàn không muốn có liên quan với anh, anh như vậy chỉ khiến người khác khó xử! Cứ như vậy, hi vọng lúc chúng ta gặp lại, chỉ có thể dừng ở mức quen biết, nên như thế nào thì là thế vậy, em không muốn làm mẹ em lo lắng.”

Quản Hạo Nhiên cúp điện thoại. Bé con, nói chuyện thế nào lại khiến người khác đau đớn như vậy? Anh không tức giận, lại thật sự nghi ngờ tính cách của mình có vấn đề. Ôn hòa có lễ độ sao? Anh lại khiến người ta khó xử sao? Anh thổ lộ thì bị từ chối thì thôi đi, còn bị giáo huấn một trận là thế nào? Quả nhiên không thể nhìn vẻ ngoài, Đinh Uyển Tình miệng lưỡi bén nhọn vốn dĩ chẳng hiền lành chút nào...

Uyển Tình dựa vào vách tàu điện ngầm, cúi đầu khóc lên.

Cô cũng không muốn kịch liệt như vậy, nhưng tính cách của Quản Hạo Nhiên, nếu không dứt khoát, anh ta thật sự còn có thể bám tiếp lấy cô.