Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 347: Chương 347: Kẻ lừa đảo(1/3)




Công ty cách đây rất gần, không đến nửa giờ Uyển Tình bọn họ đã đứng ở dưới Offices. Mục Thiên Thành dừng xe xong, mang các cô lên lầu, vừa đi vừa nói: “Bây giờ là thuê văn phòng. Anh họ mua một nơi để làm việc, phỏng chừng khoảng hai năm mới chuyển được.”

Uyển Tình với chuyện này không hiểu biết, có một loại hoảng hốt, có cảm giác “NB tốt, có tiền tốt.”

Thang máy dừng lại, ba người nối đuôi nhau đi ra, đi chưa được mấy bước liền thấy trên tường viết mấy chữ vàng lớn___ công ty khoa học kỹ thuật điện tử Mục thị.

Nguyên lai là một công ty có tên mới! Uyển Tình nhớ rõ tổng công ty gọi là “Tập đoàn Mục thị.”

Ba người đi vào, thấy văn phòng rộng rãi sáng ngời, giống như phòng triển lãm. Nhân viên rất nghiêm túc làm việc, thỉnh thoảng có người đứng lên bưng nước trà đi ngang qua, Mục Thiên Thành giải thích: “Bên kia là phòng uống trà.”

Lại đi vài bước, Mục Thiên Thành nói với một nhân viên nữ: “Tina, tổng giám đốc có ở văn phòng không??”

Tina ngẩng đầu, cười híp mắt lại: “Ở, nhưng mà đang họp.”

Thiên Tuyết và Uyển Tình sửng sốt, nhìn lướt qua văn phòng ở sau lưng, trên cửa có một tấm bảng điện tử, viết chữ “Văn phòng tổng tài”. Nếu như đoán không sai, cô gái kia chính là thư ký của tổng giám đốc. Hai người nhìn lướt qua ngực của cô ta, quả thực có cỡ 36-D lớn như vậy, nhưng mà____nhưng mà nhìn thân thể của cô ấy, hẳn là không ít hơn 150 cân……

Hai người trừng mắt hung tợn liếc nhìn Mục Thiên Thành một cái, Thiên Tuyết còn đánh một cái lên lưng của anh, vội vằng đi tới, đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc.

Văn phòng rất lớn, sau lưng là bức tường thủy tinh, lấy ánh sáng rất hài hòa. Khu vực bên trái chính là một phòng họp nhỏ. Mục Thiên Dương đang họp với các giám đốc. Không gian được mở ra rất ưu việt, ai dám lén lút tiến vào, tuyệt đối không trốn được!

Mục Thiên Dương phát hiện có người vào, tùy ý liếc mắt một cái, tiếng nói nhịn không được dừng một chút.

Khi Uyển Tình vừa vào cửa còn nghe được âm thanh của anh, tuy rằng không lớn, nhưng biết là anh. Đột nhiên dừng, cô nhìn qua theo bản năng, thấy anh nhìn bản thân,vội vàng quay đầu đi.

Mục Thiên Dương cười, tâm tình tốt lên rất nhiều, tiếp tục họp.

Ba người ngồi xuống sô pha, Mục Thiên Thành kêu thư ký pha cà phê mang vào, rồi chỉ vào mô hình kiến trúc trên bàn trà: “Đây là công ty sau này.”

“Danh sách thiết kế sao?” Thiên Tuyết hỏi, cô không hiểu kiến trúc. Có những tạo hình kiến trúc, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào, rất hoàn hảo, rất uy nghiêm, là hình dáng của một công ty lớn.

“Không biết, chỉ là muốn nói cho các em một chút, sợ hai đứa hỏi.” Sợ quấy rầy đến phòng họp bên cạnh, bọn họ nói chuyện rất nhỏ.

“Thiết! Muốn anh nhiều chuyện!” Thiên Tuyết còn nhớ chuyện anh lừa gạt bản thân, lòng tràn đầy khó chịu, dùng chân đá anh.

Mục Thiên Thành vội vàng né tránh, thấp giọng nói: “Em làm sao vậy?”

“Chính anh biết!” Đôi mắt đẹp của Thiên Tuyết nhíu lại, lóe ra một tia lửa giận, “Nữ thư ký vô cùng nóng bỏng……”

“Khụ….” Mục Thiên Thành vừa uống ngụm cà phê, thiếu chút nữa phun ra. Cô không vui cái gì nha? Nên tức giận hẳn là Uyển Tình mới phải?Anh nhìn về phía Uyển Tình, thấy hai gò má cô tức giận, quả nhiên tức giận.

Nữ thư ký 150 cân, ngực lại lớn như vậy cũng không có tính uy hiếp. Mục Thiên Thành nghĩ, cô khẳng định không phải tức giận vì cô thư ký!

Vậy tức là giận mình đi.

Anh nuốt nước miếng, sợ cô cáo trạng với Mục Thiên Dương, đến lúc đó bản thân bản chịu khổ! Trong lòng anh không khỏi bất an, nhắm mắt lại, ngửa người ra đằng sau, hưởng thụ ánh nắng chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào.

Uyển Tình và Thiên Tuyết nghĩ rằng cách vách đang họp, cũng im lặng, vừa uống cà phê, vừa xem cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Mười phút sau, Mục Thiên Dương họp xong, các giám đốc tự động rời đi, khi đi qua bọn thì gật đầu mỉm cười, cho dù không biết Uyển Tình và Thiên Tuyết, nhưng mà mấy ngày nay Mục Thiên Thành thường xuyên đến, mọi người đều biết thân phận của anh, người có thể nghênh ngang cùng đến với anh, tự nhiên cũng không dám chậm chễ.

Chờ tất cả mọi người ra ngoài, Mục Thiên Dương cũng ngồi xuống sô pha: “Buổi chiều không học?”

Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành sửng sốt, quay đầu nhìn Uyển tình. Uyển Tình không nói gì quay đầu trừng bọn họ: anh ấy lại không hỏi tớ!

Mắt Thiên Tuyết trợn trắng: không hỏi cậu chẳng lẽ hỏi tới?

Uyển Tình: anh ấy không có gọi tên của tớ.

……..

Mục Thiên Dương thấy các cô trừng mắt to mắt nhỏ, cư nhiên không có trả lời bản thân, có chút không vui: “Chẳng lẽ các em trốn học?”

“Làm sao có thể đâu?” Thiên Tuyết vội vàng cười nói, quay đầu nói với Mục Thiên Thành, “Anh họ, chúng ta ra bên ngoài thăm quan đi!”

“Tốt!” Mục Thiên Thành đứng lên.

“A?” Uyển Tình sửng sốt, vì sao bỏ lại cô?

Mục Thiên Dương nhíu mày: “Nhanh chút trở về!” Để một mình Uyển Tình ở lại văn phòng với anh, người ở bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào?

Mục Thiên Thành nhin khôn g được hỏi: “Bao lâu thì được?” Anh không biết đại ca định làm gì! Vạn nhất rất kịch liệt, bị anh đụng phải thì không tốt!

Mục Thiên Dương trừng anh nói: “Vậy cậu không cần trở lại.”

Mục Thiên Thành có điểm ủy khuất. Vì sao lại hung anh như vậy? Là anh mang Uyển Tình tới nha_____

Chờ văn phòng chỉ còn lại hai người, Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, Uyển Tình không được tự nhiên cúi đầu. Anh bất đắc dĩ cười, đi qua cầm tay cô: “Vì sao lại nghĩ đến đây?”

Uyển Tình vừa nghĩ tới nguyên nhân, tuyệt đối không thể nói! Bằng không anh sẽ đắc ý!

Cô đáng thương nhìn anh: “Không thể tới sao?”

“Anh đương nhiên hoan nghênh!” Tay Mục Thiên Dương xoa bóp mặt cô, “Cư nhiên bán manh_em biến xấu!”

Uyển Tình bật cười: “Anh cũng biết ‘bán manh’?”

“Khụ……Anh cũng không già.” Anh mới không nói với cô là anh vụng trộm chú ý weibo của cô và Thiên Tuyết đâu, học được mấy từ mới cũng không có gì.

Uyển Tình ngã vào lồng ngực anh, anh nhịn không được trọc cô: “Em cũng dám cười anh?”

“Đừng____” Uyển Tình vội vàng kêu lên, “Bị người nghe thấy……”

Mục Thiên dương đành phải buông tha cô, ôm cô vào ngực, cúi đầu hôn lên thái dương của cô. Uyển Tình nheo mắt lại, phát hiện mặt trời có điểm trói mắt, đưa tay ra che. Đột nhiên cô nhớ tới đối diện cũng là Offices, vội vàng đẩy anh ra đứng lên.

“Làm sao vậy?”

Mặt cô hồng kéo kéo quần áo: “Đối diện sẽ thấy….”

“Không phải em sợ bị người thấy?” Mục Thiên Dương cười. Thấy biểu tình kinh hoàng của cô, anh biết là cô hiểu sai, nhịn không được trêu trọc cô.

“Anh_____” Uyển Tình cứng lại, có điểm tức giận.

Mục Thiên Dương đi qua, một tay ôm lấy cô, ngồi ở trên sô pha.

“Anh làm gì?” Uyển Tình khẽ nói.

Mục Thiên Dương cúi đầu hôn cô, nuốt sống âm thanh của cô. Cùng lúc đó, tay anh chạy ở trên người cô.