Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 375




Trước ông nói trở về với Đỗ Thiến vài ngày liền qua đi, nhưng ngày đó ầm ĩ với Đỗ Thiến một trần, ông liền không nóng nảy, bị cô hành đến phiền, không muốn qua đi. Nhưng nghĩ việc này nghiêm trọng, vẫn là muốn qua, thế nhưng muốn cô bình tĩnh đi vài ngày.

Đỗ Thiến hiện giờ, trong lòng loạn cả một đoàn, không nghĩ là vết cắt của chính mình, cô nhớ ba đã nói, qua vài ngày nữa lại tới, kết quả đã là mười ngày, liền gọi điện thoại về nhà. Kết quả...

Đỗ VIễn Minh mang theo hai mẹ con nhà kia đi Mục gia rồi!

Cô điên rồi.

-

Đêm nay yến hội ở Mục gia có phần lớn, không chỉ có bạn bè, còn có khách quý đặc biệt, cho nên tổ chức rất ấm áp. Bởi vì dưới lầu, người càng nhiều lại càng chen lấn.

Đỗ Viễn Minh và bọn họ đến, Thiên Tuyết đang ở ngoài cửa trông ngóng. Thấy bọn họ, liền chạy tới giữ chặt lấy Uyển Tình: “Chú Đỗ, dì Từ, mọi người tới rồi, ông nội và anh cháu đang ở phòng khách, nơi đó không có người trẻ tuổi, Uyển Tình qua đó sẽ nhàm chán, cháu dẫn bạn ấy đi chơi nhá...”

Đỗ Viễn Minh cười ôn hòa: “Để Uyển Tình chúc năm mới ông nội cháu đã.”

“Được ạ!”

Mấy người đi qua, Mục Thiên Dương cũng ở đó, Uyển Tình chúc mừng năm mới ông nội, Mục lão gia cười hề hề đưa một cái lì xì cho cô: “Thiên Tuyết nói con sẽ tới, ông liền chuẩn bị lì xì.”

Uyển Tình nhận lấy, nói cảm ơn. Những người khác nói với Đỗ Viễn Minh: “Đỗ tổng đúng là không nể mặt, còn chưa mang con gái đến chỗ tôi.”

Đỗ Viễn Minh có chút khó xử, ông không biết giải thích như thế nào! Nói không tốt lại đắc tội với người ta! Đều là Mục Thiên Tuyết...

Thiên Tuyết vội nói: “Không liên quan đến chuyện chú Đỗ, là cháu gọi Uyển Tình đến, ai bảo nhà các chú không có con gái xnh đẹp như thế chứ!

“Con bé này...” Mọi người nói cô...

Thiên Tuyết đắc ý cười....

Có người cũng thực giả dối nói với Mục lão gia: “Mục lão gia, có cháu gái như vậy, ông vất vả rồi”

“Cũng không phải lắm, nhanh mồm nhanh miệng!” Mục lão gia liếc mắt nhìn Thiên Tuyết một cái, lại không có ý trách móc, còn có chút đắc ý... ha ha cháu gái ông là bảo bối, các người mới là mệnh không tốt...

Trong lòng Đỗ Viễn Minh vẫn luôn cảm thán, tuy Mục Thiên Tuyết và Thiên Dương, cách nhau mấy tuoir, nhưng lớn nhỏ luôn hiểu rõ. Ông dám nói, cô khác hẳn những người khác, tuyệt không có cùng thái độ, thật sự là khéo léo, mà còn chỉ nhìn thái độ tự hào của Mục lão gia, cùng với sự cưng chiều của Mục Thiên Dương dành cho cô, liền biết cô hiểu chuyện thế nào rồi. Nếu không hiểu chuyện, hai người đó chắc chắn không yêu thương cô như thế.

Ai, nếu Đỗ Thiến bằng một nửa cô gái này, ông cũng bớt lo rồi...

Thiên Tuyết vui vẻ nói chuyện với mọi người, lôi kéo Uyển Tình rời đi. Uyển Tình đi đến trên cầu thang, nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương đứng giữa một đám người trung niên, thật sự là hạc giữa bầy gà1

Anh vừa mới cư nhiên không thèm nhìn thẳng cô đến một lần, trong lòng cô không biết là tư vị gì, tuy biết là anh muốn tốt cho mình...

Đi vào phòng Thiên Tuyết, Thiên Tuyết kéo cô ngồi trước cửa sổ, xem đèn màu bên ngoài, đồng thời hỏi cô gần đây thế nào.

Uyển Tình nói: “Vẫn được...Mình ở cùng mẹ cùng làm nem rán, vỏ mềm hơn rồi, nhân cũng ngon nữa.”

“Còn không?” Vừa tới đã nói ăn, Thiên Tuyết bị gợi lên hứng thú, có phần khó chịu.

“Vẫn làm sushi nữa, trong lúc đó còn có chuyện cười, chúng ta làm xong, mới nghĩ đến người Nhật Bản gì đó, là món ăn truyền thống của họ, vì cái quỷ gì mà muốn ăn... Mẹ và mình liền cảm thấy nên xin lỗi tổ tông người Trung Quốc, sau đó tiêu diệt toàn bộ...

“Tiêu diệt sạch? Ăn hết rồi à?”

“Đúng.”

“...”

“Không giống thế, chúng ta là mang theo phẫn hận và trả thù ăn hết, không phải hưởng thụ mỹ thuwcj1”

Thiên Tuyết mặt đầy vạch đen: “Mình từng mơ mộng, cảm giác các người đúng là ngây thơ.”

Uyển Tình cười ha ha: “Mình và mẹ mình ở cùng một chỗ, thường xuyên như thế...”

“Um, thật hâm mộ các cậu. Tuy mẹ mình rất tốt với mình, nhưng chưa bao giờ như vậy, cảm giác các cậu là mẹ con cũng là bạn bè... Chúng mình, mẹ con có quá ít vui vẻ...”

Uyển Tình sửng sốt: “Các cậu như vậy cũng tốt. Chúng mình là tìm niềm vui trong đau khổ, chẳng thế thì không phải vậy, cậu nhìn chuyện của Đinh gia đi, nếu không có chuyện, chắc cũng như nhà cậu...”

Thiên Tuyết cầm tay cô: “Không nói những thứ này, chúng ta đi dưới lầu đốt pháo hoa! A lén lút nhắc cậu nhé, đừng ôm ấp kỳ vọng gì, đêm nay anh ấy không rảnh tâm tư với cậu đâu....”

Uyển Tình sửng sốt, không nhịn được bấm một cái lên vai Thiên Tuyêt.

Thiên Tuyết cười ha ha, lôi kéo cô chạy ra ngoài, mở cửa, đột nhiên va chạm vào người khác, đau đến mức kêu lên. Ngẩng đầu thấy là Mục Thiên Thành, cô cả giận nói: “Anh không ở dưới lầu chào hỏi khách, chạy lên đây làm gì?”

“Anh vội tới chúc tết chị Dâu!” Mục Thiên Thành đúng lý hợp tình.

“Ách...” Uyển Tình sửng sốt, nhìn anh: “Anh muốn tiền lì xì sao?” cô cũng không chuẩn bị, chỉ có thể đưa cái của ông nội cho anh.

Mục Thiên Thành im lặng một lát, đẩy các cô vào trong, xoay người đóng cửa lại: “Chị dâu, em đã làm tảng thịt bò sao?”

“tảng thịt bò, chưa!”

“Bao giờ thì em làm được?”

Uyển Tình nghĩ ngợi, cảm thấy khả thi: “Cùng lúc quay lại trường đi, anh muốn ăn?” Kia cô có thể cho anh ít đồ ăn!

Nghe nói ăn thịt bò này, cũng rấ ái muội nhé! Cô học xong có thể làm cho Thiên Dương ăn, sinh nhật của anh là tháng năm, nên là học được rồi, đến lúc đó, tảng thịt bò và bánh ngọt, tất cả đều là cô tự làm, quà sinh nhật không tôi. Nếu không thì bảo cô mua cái này cái nọ, cô vẫn thật không biết mua gì cho tốt, mà cũng không phải tiền của mình, cảm giác không thành ý...

“Anh muốn làm.” Mục Thiên Thành nói: “Làm vài lần đều hỏng.”

“Anh làm làm gì?” Thiên Tuyết kinh ngạc hỏi: “Anh muốn ăn cơm hàng”

“Anh ăn cơm hàng thì sao?” Mục Thiên Thành hừ vài tiếng, nói với Uyển Tình: “Chúng em không dám, chờ anh học xong, liền bớt thời giờ dậy bọn em.”

“Anh còn muốn học bây giờ.”

“Chúng ta cùng học! Cùng tham khảo, cùng tiến bộ.”

Uyển Tình gật đầu: “Đừng để Thiên Dương biết”

“Đương nhiên!” Bị anh họ biết mình chiếm thời gian của chị dâu, nhất định sẽ giết anh!

Mục Thiên Thành đi rồi, Uyển Tình phát hiện Thiên Tuyết có vẻ đăm chiêu nhìn mình, xấu hổ cười: “Cậu cùng đừng nói cho anh ấy.”

Thiên Tuyết gật đầu: “Mình đây muốn quan sát các cậu làm tảng thịt bò!” Tay nghề của Uyển Tình không sai, làm một hai lần sẽ thành công, có lộc ăn rồi! Thuận tiện còn có thể đả kích Mục Thiên Thành một phen, anh ấy nhất định học chậm hơn Uyển Tình! Khà khà, thật vui vẻ!

Uyển Tình đồng ý, không có gì không tốt! Dù sao, cô không cần lấy vật thí nghiệm đi độc hại dạ dày của Mục Thiên Dương!