Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 395: Mong là ai cũng chưa dùng




Năm trước chuyện của Tống Lâm, không hại đến người khác, ngược lại hại chính mình.

Vốn dĩ cô đã được trường học tiến cử đến thực tập tại Mục thị, cô rất đắc ý, lại thêm Quản Hạo Nhiên là nhân viên chính thức của Mục thị, cô còn muốn gần quan được ban lộc, có thể cùng Quản Hạo Nhiên bồi dưỡng tình cả, kết quả vì quá hẹp hòi, đường làm quan rộng mở lại tự bỏ đá xuống giếng, khiến tiền đồ của mình không còn.

Đừng nói tiền đồ không còn, tất cả những sinh viên được cử đi thực tập ở Mục thị, đều bị Mục Thiên Dương từ chối. Về sau là hiệu trưởng tìm anh nói hai lần, anh mới miễn cưỡng bỏ qua hiềm khích trước kia, thế nhưng Tống Lâm ở hệ Anh ngữ, hệ đó một người cũng không được. Mà hiện tại đã là 4 tháng, thực tập vẫn chỉ là thực tập, cũng không nói muốn ký hợp đồng với ai, hiệu trưởng sợ đến tháng 6 cũng không ký, tháng 7 cũng cũng không ký,... giờ đang sứt đầu mẻ trán.

Vốn Tống Lâm cũng là sinh viên giỏi, từ việc lần này, trường học đã có ý kiến với cô, bắt đầu không tiến cử cô vào công việc tốt, hiện tại đến công việc vớ vẩn cũng không có. Tìm hệ làm, tìm nghề, đều không theo ý cô.

Thật ra cũng không trách trường học, tuy chuyện của cô xử lý khiêm tốn, nhưng không khỏi để lộ phong phanh, cũng có thể là Mục Thiên Dương cố ý để lộ tin tức, hiện tại những công ty hơi lớn một chút, cô cũng không thể vào thực tập.

Cô đau đầu, hoặc là về nhà làm nhân viên công vụ, hoặc là đi học nghiên cứu, vẫn còn có thể báo danh trong các trường ở thành phố C, trong tỉnh đều phải châm chước tới, cô sợ Mục Thiên Dương vẫn muốn trả thù.

Trong lòng cô rất hận, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, sợ bạn học chung quanh phát hiện không thể đến Mục thị làm việc là vì cô.

Ngày hôm qua nghe nói Quản Hạo Nhiên bị Mục thị đuổi việc, cô lập tức liền chạy tới hỏi, không biết có phải vì mình không, kết quả cô giống như không được ảnh hưởng lớn như vậy, vừa mừng vừa lo. Lại nghe Thiên Tuyết muốn tới, vẻ mặt của cô liền trở nên đặc sắc: “Các anh và Mục Thiên Tuyết...”

“Đương nhiên được rồi.” Sư huynh nói: “Mẹ Hạo Nhiên và mẹ Uyển Tình quen biết nhau, vẫn còn tính nhận Uyển Tình làm con gái nuôi! Mục sư muội và Uyển Tình sư muội như hình với bòng, nghe nói Hạo Nhiên bị thương, còn qua nhìn một cái!”

Sư huynh nhớ tới lần trước nhờ Thiên Tuyết, hiện tại đã có kết quả? Sợ sau này Quản Hạo Nhiên biết, trách anh nhiều chuyện, anh quyết định thăm dò: “Hạo Nhiên, lát nữa, Mục sư muội tới, mình nói với cô ấy một phen, để cô ấy nói với anh cô ấy!”

Quản Hạo Nhiên vội la lên: “Cậu đừng gây phiền toái! Làm việc cho giỏi đi! Cẩn thận lại làm hết cả việc của mình.”

“Sao có thể? Cậu xấu hổ thì để mình nói!” Dù sao anh cũng đã nói rồi.

Quản Hạo Nhiên thở dài: “Thật sự không cần, mình đã hỏi trưởng phòng, là tổng giám đốc tự mình hạ lệnh, cậu cầu ai cũng không có tác dụng!”

Sư huynh sửng sốt, trừng to mắt, anh đã nhờ sư muội, sao lại thế này?

Thiên Tuyết nghe đến đó, vội vàng hoảng sợ đóng cửa lại.

Người ở bên trong nghe được tiếng, biết Quản Vận Phương trở lại, dừng nói chuyện. Tống Lâm nghĩ muốn lấy lòng Quản Vận Phương, nói với bọn họ: “Dì trở lại, em ra xem.”

Chạy đến, nhìn thấy Uyển Tình và Thiên Tuyết, cô cả kinh, nhìn Quản Vận Phương.

Quản Vận Phương cười nói: “Cháu đến lúc nào? Đi luôn sao?”

Tống Lâm vừa nghe, sắc mặt cực kỳ xấu hổ, theo lời bà nói: “ Đúng ạ... Cháu, trường học còn có việc, không quấy rầy dì nữa.” Nói xong liền vội đi.

Quản Hạo Phương nhìn hoa trên bàn, cầm lên đã muốn ném vào thùng rác, vừa lúc sư huynh đi ra, vội kêu lên: “Dì hạ thủ lưu tình! Một bó hao này phải mấy trăm đồng đó!”

Quản Vận Phương cười lành nói: “Dì mở hàng bán hoa, thứ này mà đáng mấy trăm đồng, mấy đồng là nhiều.

Sư huynh cả kinh: “Không thể thế đi, Tống Lâm sao có thể ngại mấy đồng đó... Mà còn, cháu thấy nó được bó rất đẹp.”

Quản Vận Phương nói: “Dì chưa nói nó là hàng nhái, chỉ là không có ánh mắt, gì đó mà cũng mua!”

“...” Dì đây là dì không đúng, thương nhân quá giảo hoạt, như thế nào có thể trách Tống Lâm? Thế nhưng nghĩ đến bà có cửa hàng bán hoa, anh chỉ có thể sờ mũi, quay đầu nói với Uyển Tình và Thiên Tuyết: “Các sư muội đến lúc nào, sao không bảo anh?”

Thiên Tuyết nói: “Chúng em đến cùng dì, vừa gặp nhau ở dưới lầu.”

Sư huynh thở ra, vỗ ngực mình: “Làm anh sợ nhảy dựng, anh nói, rõ là đã khóa cửa, sao các em có thể đi vào?”

Uyển Tình và Thiên Tuyết cực kỳ không nói gì, hỏi: “Anh Quản thế nào rồi?”

“Anh đẩy anh ta đi xuất viện!”