Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 405: Người đàn ông họ Bạch




Viện trưởng nói xong, lệ nóng chảy dài: “Viện trưởng Thẩm lúc còn sống, liền nói, những người đó lúc sạch sẽ, con của chúng ta có thể lên trung học tất cả, thi đại học, giống như hiện tại? Những người đó tâm đen tối, đứa trẻ không cha không mẹ đã đủ thương cảm, bọ họ cũng cần phải lừa gạt...”

Từ Khả Vi suy nghĩ cũng là cái lý này, viện phúc lợi chủ yếu là cơ cấu của chính phủ, muốn quyên góp cho viện phúc lợi cũng không thể trực tiếp, vẫn phải theo trình tự...

“Được, được, không nói những chuyện này nữa.” Viện trưởng lau nước mắt, đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi con trai của Viện trưởng Thẩm: “Tôi nhớ rõ hai năm trước có người đến tìm, có phải là tìm tiểu Từ không?”

Con trai Thẩm Viện trưởng vừa nghe cũng nghĩ tới: “Hình như thế!”

Từ Khả Vi kinh ngạc hỏi: “Tìm tôi sao?”

“Đợi một chút, hình như tôi có ghi lại, để tôi đi tìm xem.” Viện trưởng nói xong bắt đầu lục tìm ngăn kéo, tìm hai quyển sổ ghi chép, lật chuyển một lúc mới nói: “Sao không có, là năm kia...?”

Con dâu Thẩm Viện trưởng nói: “Nếu là tìm bà ấy, sợ là năm sáu năm thôi, hai năm trước tới, không gioongs1”

“Đôi vợ chồng hai năm trước đều 70 tuổi, tôi cảm thấy rất giống.” Chồng bà nói.

Bà lắc đầu: “Kia đúng là không phải, đứa bé năm đó bị bỏ rơi rất béo, năm tuổi Khả Vi đã đến đây, cũng không béo. Trước có đôi vợ chồng, không khác tuổi Khả Vi là bao, có lớn hơn vài tuổi, tôi cảm thấy người phụ nữ có vẻ giống Khả Vi!”

Từ Khả Vi nghe xong, trong lòng bắt đầu kích động.

Viện trưởng vỗ đùi nói: “Đúng, tôi nhớ rồi, đôi vợ chồng đó xem ra cũng không phải người bình thường, tôi tìm tiếp...”

Từ Khả Vi thấy ông tìm kiếm, cũng không quấy rầy, xoay người hỏi vợ chồng Thẩm gia: “Bọn họ nói những gì?”

Hai người lắc đầu: “Không nhớ rõ rồi, CHÚNG ta cũng không nói chuyện nhiều với bọn họ, là mẹ tôi và viện trưởng tiếp đãi.”

Viện trưởng tìm một lúc, rốt cuộc cũng lật được đến nơi: “Tìm thấy rồi, là năm năm trước rồi...” Nói xong đưa cho Từ Khả Vi xem: “Người đàn ông họ Bạch, nữ họ Kim, lại vẫn để lại số điện thoại. Người phụ nữ nói bà ấy tên là Uyển Uyển, nói là đến tìm em gái, suy đoán có thể là cô gái nhỏ họ Từ, ước chừng năm bị đưa tới. Chúng ta đối chiếu, liền thấy có vẻ giống cháu, lúc ấy vẫn liên hệ với cháu nhưng không gọi được...”

Từ Khả Vi hiểu ra, sau khi bà rời khỏi Đinh gia, tiết Lệ Na liền thay đổi điện thoại của Đinh gia, chính chỗ ở của bà ta, hai năm điện thoại, về sau vì phí tỉnh điện thoại cũng quay xong, tự nhiên không liên hệ được.

“Nếu không cháu thử liên hệ xem?” Viện trưởng hỏi: “Bọn họ lúc ấy rất gấp gáp, cố ý đưa lại số điện thoại, là muốn để cháu liên hệ với bọn họ.

Từ Khả Vi gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bấm số gọi đi.

Tâm tình của bà có chút phức tạp, đã là cô nhi nhiều năm như vậy, không khỏi muốn nghĩ vì sao cha mẹ lại không cần bà, có đôi khi cũng oán hận. Nhưng thực sự lúc nghe nói có thể tìm được người thân, trong lòng vẫn không nhịn được thấy kích động.

Điện thoại vang vài tiếng, trong điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc: “Thực xin lỗi, số máy bạn gọi không....”

Từ Khả Vi vừa mới thấy khẩn trương, nghe âm thanh như thế, tâm lập tức ngã xuống đáy cốc. Bà than nhẹ một tiếng, để điện thoại xuống, lại gọi, còn bất to âm thanh lên. Để cho mọi người sau khi nghe được, bà cúp điện thoại: “Có vẻ không có duyên rồi...”