Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 93: Bữa tiệc hoàng gia (2)




sáng sớm bầu trời trong xanh với những đám mây trắng trôi bềnh bồng theo làn gió nhè nhẹ thổi qua, những con chim nhỏ bay lượn trên bầu trời rồi đậu vào những cành cây cao to hót líu lo...

Bảo Ngọc ngáp ngắn dài hơi hít thở không khí trong lành buổi sáng, bước ra khỏi phòng ngủ, cô tiến về phía đại sảnh phòng khách đã thấy Hàn Phong ngồi bàn luận với những người khác..

Cô bước đến chỗ anh ngồi xuống bên cạnh, Hàn Phong gọi quản gia mang thức ăn sáng cho cô, Tiêu Dật ngả người ra ghế sofa nhìn cô không nhịn được lên tiếng trêu ghẹo:

-” Mặt trời cháy tới người cô lên cô mới chịu dậy phải không, Bảo Ngọc??

Bảo Ngọc trừng mắt với Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng, cô khinh thường không thèm chấp với tên ẻo lả liếc nhìn bản đồ trên máy tính rất giống với địa hình cung điện hoàng gia Anh, cô liền lên tiếng hỏi:

-” sao các anh có được thứ này??

Gia Huy mỉm cười giải thích cho Bảo Ngọc:

- “ chị dâu nhỏ!! chị đã quên Gia Kiệt là hacker máy tính chuyên nghiệp rồi sao ??

Bảo Ngọc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu cười hì hì hai tiếng mở miệng nói:

- Gia Kiệt”!! Lát cậu gửi một bản sao bản đồ cung điện hoàng gia cho tôi!!

Gia Kiệt gật đầu đáp ứng yêu cầu của Bảo Ngọc mà cũng không thắc mắc chuyện cô dùng địa đồ để làm gì??

Nhưng Elen ngồi yên lặng nãy giờ nghe Bảo Ngọc nói muốn lấy bản sao địa đồ cô liền nghi hoặc không biết cô ấy tính làm việc gì bèn cất giọng hỏi:

-” Bảo Ngọc!! cậu cần bản đồ để làm gì vậy?? không lẽ cậu tính trong bữa tiệc tối nay khẽ lẻn đi thăm dò mọi nơi ở trong cung điện hay sao??

Bảo Ngọc mỉm cười nhìn Elen rồi lên tiếng giọng nói pha chút trẻ con:

-” cung điện rất lớn tớ sợ bị lạc lên lấy bản đồ mang theo phòng ngừa thôi”!!

Tiêu Dật vừa uống một ngụm trà nghe Bảo Ngọc nói xong thì không kìm được mà phun trà từ trong miệng ra, cái lý do hết sức buồn cười như thế này thì chỉ có cô gái nhỏ mới nghĩ ra thôi ,

Chứ hoàng cung có lớn đi chăng nữa nếu cô không đi thăm do tự rời khỏi chỗ tổ chức tiệc thì làm sao có khả năng bị lạc được, chắc chắn vì sợ Hàn Phong phản đối lên mới nói viện cớ ,...

Lãnh ngạo hừ lạnh với khăn giấy trên mặt bàn đưa cho Tiêu Dật lau miệng, Bảo Ngọc cắn miếng trứng giòn xốp muốn tan trong miệng, bữa sáng mà người quản gia vừa mang lên cho cô.

Liếc nhìn Tiêu Dật đang loay hoay lau ít nước trà bị dính trên áo, cô liền cất giọng châm chọc:

-” Tiêu dật”!! anh thật không có tiền đồ uống có một ly nước trà mà cũng để bị sặc..

Tiêu dật mặt xám đen lại, là ai khiến hắn bị như vậy mà còn lên tiếng chế nhạo, cơn tức nghẹn trào dâng ở trong lồng ngực, vừa định mở miệng trút giận với Bảo Ngọc thì Hàng Phong đã lên tiếng cắt ngang:

-” bàn về vấn đề chính đi!! Ngọc Nhi hôm qua em thấy được những gì từ chỗ của lão Joe ??”

Bảo Ngọc thu hồi vẻ mặt tinh ngịch, gian xảo mà thay bằng gương mặt nghiêm túc, lạnh nhạt:

- “ Ngoài những hợp đồng phi pháp, tài liệu kinh doanh những mặt hàng cấm ra thì em còn phát hiện một danh mục có biểu tượng là chữ M, em nghi là mật mã của tổ chức sát thủ nào đó mà cũng có khả năng là do ông ta đào tạo ra.

Nhưng là em không thể hack vào bên trong do không có nhiều thời gian với lại hệ thống gắn liền với việc báo động xâm nhập máy tính, chẳng may phá không thành sẽ bị phát hiện lên không làm.

Hàn Phong gật đầu, nhìn Bảo Ngọc cúi đầu ăn hết miếng trứng thì bỏ dao thìa xuống khay, biết cô không muốn ăn nữa liền đưa ly nước cho cô uống.

Xong anh quay đầu nhìn thấy ánh mắt mọi người đều kinh hách thì cũng không tỏ thái độ gì, lạnh lùng trực tiếp mở miệng ra lệnh:

-” Gia Huy, Gia Kiệt hai em sử lí việc tổ chức sát thủ, anh muốn có danh sách những tên trong đó và nơi ông ta đào tạo.

Hai người đồng thời gật đầu đáp ứng, Bảo Ngọc mặc kệ anh phân phó việc cho bọn họ, cô đứng dậy kéo Elen đi ra ngoài bỏ lại một câu xem như cho Hàn Phong yên tâm:

- em đi mua sắm đồ cho dạ tiệc tối nay”!!

Tuy cô biết chỉ cần kêu một tiếng Hàn Phong sẽ sai người mang đầy những bộ lễ phục của các nhà thiết kế nổi tiếng khác nhau cho cô lựa chọn nhưng là cô muốn cùng Elen đi dạo phố chơi một chút sợ sắp tới không còn thời gian thảnh thơi như bây giờ.

Bảo Ngọc và Elen dạo khắp khu Trung Tâm mua sắm Trasnd Ship nổi tiếng, nơi đây có rất nhiều shop đồ thời trang được tuyển chọn từ các nhà thiết kế của nhiều nước Châu Âu..

Giá tiền của từng món đồ cũng khiến cho nhiều người dân thường phải líu lưỡi lên nơi đây đa phần cung cấp cho quý tộc, nhà kinh doanh hay các tiểu thư, con nhà giàu thuộc giới thượng lưu.

Đi khắp một vòng mà Elen và Bảo Ngọc đều không cảm thấy bộ nào vừa mắt, lại gặp phải những tiểu thư kiêu ngạo khiến hai người chẳng còn tâm trạng mà mua sắm nữa, Bảo Ngọc liền đi ra khỏi Trung Tâm đợi Elen đi lấy xe ra về.

Chợt cô nghe thấy tiếng hét giọng của phụ nữ cách đó không xa, Bảo Ngọc tò mò đi về hướng đó thì trong một hẻm nhỏ nằm ngay bên cạnh Trung tâm Shopping có vài tên lưu manh đang tính dở trò với một cô gái trẻ.

Bảo Ngọc tiến lại gần thì thấy cô ấy thật xinh đẹp hình như là con lai, mắt màu nâu, tóc đen, ngũ quan nhỏ nhắn có nét giống người phương đông..

Mắt thấy mấy tên lưu manh kia định mò vào áo của cô gái đó,nhìn nước mắt uất ức của cô ấy Bảo Ngọc làm sao có thể đứng ngoài làm ngơ liền tức giận hét lớn :

-” Dừng tay “!!