Bảo Bối

Chương 104




Hai vị lão nhân gia ở bên hồ thả câu, thỉnh thoảng hướng về người đang ngồi ở trong sân đang cau mày, vẻ mặt sầu muộn nhìn vài lần. Phàm Cốt chọc chọc Phương Du: “A Bảo nhất định là phát giác mấy tiểu tử kia không được bình thường.”

Phương Du gật gật đầu: “Người khác còn có thể che giấu, A Mao cùng Diệp tiểu tử lại che giấu không được. Đừng nhìn A Mao lão đầu, làm việc trầm ổn, vừa gặp phải chuyện tình cảm, vậy khó mà nói .” Tiếp theo, lão mặt không đỏ lặng lẽ cười hai tiếng, thấp giọng nói: “Lại đến phiên Diệp tiểu tử, hắn sẽ không dừng tay, còn cầu a Bảo không ly khai hắn, là ai cũng đều có thể nhận thấy được chỗ khác thường, huống chi a Bảo cũng không dốt nát.”

Giống như không có nghe ra Phương Du đi ngồi xổm góc tường của đồ đệ, Phàm Cốt không xác định hỏi: “Vậy biện pháp ngươi nói còn phải thử không? Nhìn bộ dáng a Bảo sầu mi khổ kiểm, ta cảm thấy rất hấp dẫn.”

Phương Du nghiêng đầu sang chỗ khác: “Đương nhiên phải thử. Đừng nói a Bảo không hiểu chuyện, ta thấy mấy tiểu tử kia cũng hiểu biết không bao nhiêu. Nếu là ta, quản a Bảo có thích hay không, ăn cũng đều đã ăn, còn nghĩ nhiều như vậy làm chi?”

Phàm Cốt trừng mắt, hung hăng chọt Phương Du một cái. Phương Du lập tức bắt lấy tay hắn, ngây ngô cười nói: “Mặc kệ sư huynh có thích ta hay không, ta đời này đều tuyệt không ly khai sư huynh.”

Rút tay ra, mặt Phàm Cốt có chút hồng, hung tợn nói: “Nửa thân thể đều vùi vào trong đất , còn cái gì cả đời. Chạy nhanh, làm chính sự!”

Phương Du bật người thu hồi vẻ không đứng đắn, đè thấp mũ rơm tiếp tục nhìn Tiểu Bảo, nói: “Ta ngày mai ra đi xác định một chút.”

“Đừng quên hỏi thăm tin tức cái cây Chi ma thối kia.”

Phương Du ánh mắt lạnh lùng, nói: “Sao lại quên? Bất quá ta thấy hắn cùng Phan Linh Tước đều vội muốn chết ni, cũng không rảnh tìm đến chúng ta, đi ra ngoài mấy lần cũng chưa nghe được phong thanh gì. Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước muốn hiểu biết ‘Hải phách chân kinh’ phải phí không ít tâm tư.”

Phàm Cốt lạnh nhạt nói: “Chờ hai người bọn họ luyện xong rồi, đám giang hồ ngu xuẩn đó liền biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn .” Không hề nghĩ đến sự kiện kia, Phàm Cốt trầm thanh nói: “Khuê nữ nhà kia không có phiền toái đi?”

“Sẽ không. Nhân phẩm của khuê nữ kia người trên thôn trấn đều là dựng thẳng ngón tay cái. Ta cùng nàng vừa nói, nàng đáp ứng.”

“Sẽ không phá hủy thanh danh người ta đi?”

Phàm Cốt vẫn là không yên lòng. Phương Du quay đầu cười nói: “Khuê nữ kia nha, cũng cần chúng ta hỗ trợ ni.”

“Nga?

Phương Du ở bên tai Phàm Cốt nói nhỏ, Phàm Cốt cười nói: “Ha ha, ngươi và ta có thể đi làm bà mối .”

“Thứ sư huynh muốn là vui vẻ, ta không sao cả nha.”

Hai người ở bờ sông vui vẻ cười to, cũng không quản con cá mắc câu có thể bị hù chạy hay không. Tiểu Bảo hai tay nâng cằm, nghe được tiếng cười liền nhìn về phía sư phó cùng sư thúc, nhìn nhìn, trong lòng phiền não càng nhiều .

Các ca ca gần đây xảy ra chuyện gì? Có phải luyện võ gặp được khó khăn hay không ? Còn có… Các ca ca đã lâu đã lâu chưa cùng cậu chân chính song tu . Chẳng lẽ các ca ca không hề cần dưỡng công của mình? Tiểu Bảo càng nghĩ khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhăn, có nghĩ sao cũng nghĩ không thông các ca ca xảy ra chuyện gì. Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca ở trước mặt cậu tuy rằng vẫn là cười, nhưng cậu chính là cảm thấy Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca có tâm sự. Hảo ca ca cùng Đại ca ca thì thay đổi rõ ràng , Đại ca ca tối hôm qua đều không có cùng cậu song tu, mà là ôm cậu vỗ nhẹ một đêm.

A… Các ca ca xảy ra chuyện gì? Vỗ vỗ đầu, Tiểu Bảo đứng lên, quyết định đi xem các ca ca.

“Ai? A Bảo đi rồi.”

Phàm Cốt đang nhìn chăm chú phao nổi lập tức nhìn lại, vuốt vuốt râu nói: “Phương hướng nó đi hẳn là tìm mấy tiểu tử kia.”

“Đi, cùng qua nhìn một cái.”

Hai vị lão nhân gia thản nhiên theo sát phía sau tiểu đồ nhi, không chút nào biết hành động của mình có gì không ổn.

Đi vào trước bia đá mộ phần, Tiểu Bảo chậm rãi đi xuống mật đạo. Hai bên mật đạo bỏ thêm cây đuốc, bên trong sáng rõ, Tiểu Bảo đứng ở cửa mật đạo lại do dự . Muốn đi vào hay không ni? Các ca ca đang luyện công, cậu mạo muội đi vào sẽ quấy rầy đến các ca ca. Sư phó nói qua người luyện võ lúc tu luyện tâm pháp phải đặc biệt chú ý, một cái vô ý sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, đó cũng là nguyên nhân vì sao cậu không tới nơi này.

Do dự nửa ngày, Tiểu Bảo quỳ gục xuống, chậm rãi, nhẹ nhàng, ngừng thở đi hướng vào trong, không phát ra âm thanh gì như vậy sẽ không quấy rầy đến các ca ca . Nếu các ca ca còn đang luyện công thì cậu sẽ đi trở về; nếu các ca ca quả thực gặp phiền toái, cậu có lẽ có thể giúp một chút ni.

“A Bảo đây là muốn làm cái gì a?” Phàm Cốt ở cửa động tham đầu tham não hỏi.

Phương Du nhíu mi: “Cùng vào xem.”

Phàm Cốt lúc này liền nhảy xuống, Phương Du hạ giọng nhắc nhở: “Mấy tiểu tử kia hiện tại thính lực tốt lắm, đừng cho bọn hắn phát hiện .”

“Chúng ta cũng không phải thích khách.” Nói tuy là như thế, bất quá Phàm Cốt vẫn là vận công, đánh tan tiếng bước chân.

Mỗi một ngụm hô hấp đều thật chậm, tận lực không phát ra một tia động tĩnh, Tiểu Bảo cuối cùng thấy được mật thất. Tránh ở sau tường, ló đầu, chỉ thấy bốn vị ca ca ngồi ở trên bồ đoàn xếp chân, nhắm mắt, thoạt nhìn như là đang luyện công. Nhớ tới Hải phách chân kinh phải luyện tâm pháp trước mới luyện quyền pháp, Tiểu Bảo che miệng lại trốn ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Lúc luyện tâm pháp càng không thể quấy rầy đến các ca ca.

Cẩn thận chăm chú nhìn mỗi một vị ca ca, trong mắt Tiểu Bảo tràn đầy lo lắng. Các ca ca gầy, cậu sau này phải làm đồ ăn cho các ca ca nhiều hơn. Ngô, Hảo ca ca sắc mặt thật tiều tụy, Mỹ nhân ca ca mi tâm đều vắt đến cùng nhau , tóc Quỷ ca ca tựa hồ lại trắng một ít, mà Đại ca ca… Tối hôm qua vỗ nhẹ trên lưng tựa hồ vẫn đều không có ngừng, Đại ca ca sẽ không phải là một đêm không ngủ đi?

Lại nhìn trong chốc lát, Tiểu Bảo đỏ hốc mắt, các ca ca luyện võ hảo vất vả, các ca ca tại sao không cùng cậu song tu? Các ca ca vẫn là sẽ hôn cậu, sẽ ôm cậu, cũng không mất đi ý thức sau khi xong chuyện giống như trước. Sư phó nói qua, đó là bởi vì các ca ca hút dưỡng công của mình, đang điều tức. Nhưng cậu đã thật lâu chưa từng thấy qua các ca ca điều tức . Nghĩ tới cái gì, Tiểu Bảo nhăn mặt, chẳng lẽ là bởi vì như vậy sao?

Phàm Cốt tránh ở chỗ quẹo vào nhìn lén Tiểu Bảo, chọc chọc Phương Du, chỉa chỉa mặt trên, Phương Du gật gật đầu, hai người lặng lẽ đi khỏi. Đi ra mật đạo, Phàm Cốt mở miệng: “Ta sao lại cảm thấy chúng ta đang tự tìm phiền não? Ngươi nhìn ánh mắt a Bảo xem mấy tiểu tử kia, rõ ràng là có tình thôi.”

Phương Du cầm tay Phàm Cốt đi trở về, nói: “A Bảo luôn không trưởng thành, khó tránh khỏi khiến cho người xem nhẹ tuổi của nó. Ngươi và ta còn không phải vì vậy mới luôn lo lắng?”

“Ta hiện tại không lo lắng .” Phàm Cốt vuốt vuốt râu, trong mắt hiện lên ánh sáng, “A Du, lại thêm chút kịch.”

“Ngươi nói.” trong mắt Phương Du cũng hiện lên ánh sáng. Hai vị lão nhân gia lại ở chỗ kia thầm thì to nhỏ.

Quay lại chỗ này, Tiểu Bảo còn đang rình coi, khụ khụ, nhìn lén bốn vị ca ca. Mà bốn người đang tu luyện nội công tâm pháp trên mặt tuy rằng không có gì biến hóa, nhưng lỗ tai lại hơi hơi di chuyển. Phụ cận có người. Trên đường tu luyện không thể dừng lại, mà hơi thở không hề có uy hiếp gì kia làm cho bọn họ rất nhanh liền ý thức được người đến là ai . Tâm không khỏi một trận mềm mại, bốn người ngược lại càng thêm chuyên tâm mà vận công điều tức. Tiểu Bảo ở bên cạnh nhìn ni, bọn họ cũng không thể nhàn hạ.

Hảo muốn…Hảo muốn… nhìn các ca ca, trong lòng nảy lên một cỗ tình cảm không hiểu. Tiểu Bảo không đi suy nghĩ sâu xa đó là cái gì, cậu chỉ cảm thấy mình hảo muốn đi qua ôm các ca ca một cái, hôn hôn các ca ca, muốn cùng các ca ca song tu. Mặt đỏ bừng, lại chỉ là có chút thẹn thùng. Cậu nhẹ nhàng đi vào các ca ca sẽ không phát hiện đi? Không nên không nên, vạn nhất quấy rầy đến các ca ca làm xuất ra tai họa thì không xong .

Mạnh lắc đầu, Tiểu Bảo đem ý niệm trong đầu hất ra, ôm chặt hai chân rất muốn đi qua, oa ở cửa thăm dò nhìn các ca ca. Một khắc (15’) trôi qua, Tiểu Bảo buông ra hai chân đang run khẽ dụi dụi mắt; hai khắc trôi qua, Tiểu Bảo che miệng lại nhẹ nhàng đánh hai cái ngáp, thân thể mềm nhũn tựa vào trên tường; ba khắc trôi qua, Tiểu Bảo nhìn mệt gõ gõ đầu, không thể ngủ; một canh giờ trôi qua, góc tường phát ra tiếng hô hô ngủ say của người nào đó.

Người thứ nhất mở to mắt chính là A Mao, hắn mới vừa đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đồng thời mở mắt, động tác của hai người thực sự nhất trí, đứng dậy hướng ra ngoài. Còn chưa đến bên ngoài, nhìn thấy đôi chân vươn ở cửa, ba người đều không khỏi nở nụ cười.

“Hư…” Nhiếp Chính ý bảo hai người không cần lên tiếng. Lam Vô Nguyệt ngồi xổm xuống, đưa tay lau đi nước miếng bên miệng Tiểu Bảo, trái tim từng trận mềm nhũn, trong mắt là nồng đậm yêu thương.

A Mao khom người, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bảo, Nhiếp Chính cởi xiêm y phủ trên người cậu nhóc, trong mắt là đau lòng lẫn trách cứ. Đứa nhỏ này, trên mặt đất lạnh, cảm làm sao bây giờ?

“Cục cưng!”

Diệp Địch cũng điều tức xong rồi. Nhiếp Chính lập tức quay đầu làm động tác chớ có lên tiếng, Diệp Địch che miệng hai bước tháo chạy lại, vừa nhìn, Cục cưng đang ngủ , hắn bật người ngừng thở. Thấy Cục cưng không có ý tỉnh lại, hắn lúc này mới thoáng phun khí.

A Mao nhấc chân bước đi, ba người đi theo phía sau hắn. Ra mật đạo, dương quang ấm áp chiếu vào trên người Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ân một tiếng, muốn tỉnh.

Nhiếp Chính đẩy đẩy A Mao, chỉa chỉa mấy tảng đá lớn cách đó không xa, A Mao bước đi qua, ở trên một tảng đá ngồi xuống. Bốn người vây quanh Tiểu Bảo, chờ cậu nhóc tỉnh lại. Đang trong chờ đợi, tâm bốn người đều là một trận chua xót, bọn họ còn có thể nhìn như vậy bao lâu?

“Ngô… Ca ca…” Lẩm bẩm một tiếng, mí mắt Tiểu Bảo giật giật, chậm rãi mở. Diệp Địch lập tức đưa tay che trụ phía trên ánh mắt cậu, ngăn trở ánh sáng.

Trợn mắt, nhất thời không biết mình ở nơi nào. Dưới thân không phải sàn nhà cứng rắn, chóp mũi cũng không phải hương vị đặc hữu trong mật đạo, ánh mắt Tiểu Bảo dần dần cong lên, đưa tay cầm lấy cánh tay đang đặt trên ánh mắt, mềm mại gọi: “Ca ca.”

“Cục cưng.”

Tiểu Bảo đầu tiên thấy được mặt Hảo ca ca, tiếp đó thấy được Đại ca ca, Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca. Vươn hai tay, muốn ôm.

“Ha hả.”

Nhiếp Chính gắt gao bế xuống Tiểu Bảo, tiếp theo Lam Vô Nguyệt một tay ôm chầm Tiểu Bảo hôn hôn ánh mắt cậu nhóc, Diệp Địch theo sau đem Tiểu Bảo ôm đến trong ngực của mình, ở trên mặt nhóc cọ cọ: “Cục cưng, Cục cưng.” Thương cảm hề hề.

Các ca ca đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tiểu Bảo đem tay các ca ca nắm đến cùng nhau: “Song tu.”

Hiện tại? Mấy người sắc mặt khẽ biến. Lam Vô Nguyệt vốn hôm nay đến phiên, thoáng áp chế dục hỏa đột nhiên tháo chạy lên niết niết hai mũi Tiểu Bảo: “Được, buổi tối Mỹ nhân ca ca cùng ngươi song tu.”

Không cần. Tiểu Bảo lắc đầu: “Song tu.”

Hiện tại? ! Diệp Địch khàn giọng : “Cục cưng…”

Tiểu Bảo khẩn cầu: “Song tu, dưỡng công.” Phải làm đến cuối cùng, phải chân chính song tu.

Bốn người nghe ra ý tứ của cậu, trái tim đồng thời thình thịch, bụng dưới lại một trận nóng rực. Ánh mắt Tiểu Bảo có hơi nước, cúi đầu nói: “Muốn song tu, muốn cuối cùng.”

“Bảo…”

Nhiếp Chính đem Tiểu Bảo ôm lấy, hết thảy lời nói cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

“Ca ca… Ca ca…”Cảm giác được các ca ca muốn buông tay , Tiểu Bảo ngửa đầu bối rối gọi, “Song tu, song tu. Ca ca… Song tu, Quỷ ca ca, Hảo, ca ca, Mỹ nhân, ca ca, Đại ca ca, song tu. Cùng nhau, cùng nhau.”

“Bảo, ngươi và các ca ca cùng nhau song tu sẽ mệt chết.”

Tiểu Bảo vẫn là lắc đầu: “Không mệt, không mệt.”

Lam Vô Nguyệt từ sau ôm Tiểu Bảo, hôn lên cổ nhóc, khàn khàn nói: “Các ca ca thích cùng Tiểu Bảo song tu, nhưng các ca ca không thể cùng nhau. Ngươi còn nhỏ, chờ ngươi trưởng thành liền hiểu được vì sao không thể . Mỹ nhân ca ca đáp ứng ngươi, đêm nay nhất định cùng ngươi song tu đến cuối cùng.”

Tại sao các ca ca không thể cùng nhau? Tiểu Bảo không rõ. Hai mắt nhìn qua từng ca ca, tâm Tiểu Bảo rất đau rất đau, các ca ca có phải không muốn cậu hay không?

Dưới chỗ râm, hai lão nhân gia giấu ở sau đại thụ, một người vuốt vuốt râu: “Bốn người cùng nhau? A Bảo a a Bảo, ngươi thực khiến sư thúc nhìn với cặp mắt khác xưa a.” (=]]]])

“Nói cái gì đó!” Đá Phương Du một cước, Phàm Cốt nói: “A Bảo cái này gọi là đơn thuần.”

“Đúng vậy đúng vậy. ”

Phàm Cốt cũng vuốt vuốt râu, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, qua một lát, hắn ở bên tai Phương Du nói nhỏ. Phương Du trừng to mắt, nét mặt có chút hồng, theo sau gật gật đầu.