Bảo Bối

Chương 20




CHƯƠNG 20:

Đến khi Tiểu Bảo dùng hết một tia khí lực cuối cùng đi ra mật đạo, cậu hư thoát quỳ rạp trên mặt đất động cũng không động nổi, ẩn ẩn nghe thấy thanh âm công kê (gà trống) đang kêu. Tiểu Bảo khó khăn buống xuống dây thừng trên vai, xoay người. Hai vai đều bị dây thừng ma sát đến huyết nhục mơ hồ, toàn thân đều đau đến chết lặng nhưng Tiểu Bảo chỉ cảm thấy mệt, cũng không có cảm giác đau .

“Chi chi chi…” Tiểu Bối nãy giờ vẫn hỗ trợ đẩy tấm ván gỗ cũng mệt muốn chết rồi, nằm ở bên người Tiểu Bảo vẫn không nhúc nhích.

“Quỷ, hô hô, Quỷ, ca ca… Đợi, đợi chút…” Hướng bốn phía nhìn thoáng qua, Tiểu Bảo điều chỉnh tốt vị trí cho Quỷ ca ca, trước đi ra gầm giường rồi mới vươn chân trái chống trụ chân giường, hai tay gắt gao nắm lấy dây thừng, thân mình hướng về sau mà ngưỡng, tấm ván gỗ mang Quỷ ca ca lộ ra một chút. Há mồm thở dốc, Tiểu Bảo nghỉ ngơi lấy sức lại rất nhanh nắm chặt dây thừng, chống trụ chân giường mà lui, dùng sức. Tấm ván gỗ mang cả Quỷ ca ca lại lộ ra thêm một chút.

“Chi chi…” Tiểu Bối nhảy đến bên người Tiểu Bảo, bắt lấy dây thừng, cùng cậu dùng sức kéo.

“Hô hô hô… Ngô ──” đến mức mặt đều đỏ, Tiểu Bảo sử xuất ra tất cả khí lực mà kéo, tấm ván gỗ từng chút một bị tha đi ra. Toàn bằng phản ứng của bản năng, Tiểu Bảo đã mệt đến hư thoát chỉ biết là chống trụ chân giường dùng sức, cậu thậm chí nhìn không thấy tấm ván đi ra bao nhiêu.

Khi song chỉ (cửa sổ giấy) lộ ra ánh sáng mỏng manh ngoài phòng, toàn bộ thân mình Tiểu Bảo ngưỡng về sau té lăn quay trên đất, cậu mới phát hiện tấm ván gỗ đã bị cậu toàn bộ lôi ra đến. Lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu, cả người ướt đẫm giống như vừa mới tắm rửa xong, Tiểu Bảo vui mừng cười lên tiếng: “Quỷ ca ca… Chúng ta… hô hô… Đi ra, a.”

Nhiếp Chính không hề có động tĩnh, chính là trong ngực phập phồng nháy mắt rõ ràng chút.

Cứ như vậy nằm trên mặt đất nghỉ ngơi nửa canh giờ, Tiểu Bảo lấy lại tinh thần đi lên. Tha đùi phải cơ hồ đã bị phế bỏ đi vào cạnh cửa, Tiểu Bảo mở cửa ra ngoài thăm dò, trời đã sáng, bất quá trong tiểu viện thực im lặng, ẩn ẩn có tiếng ồn ào, là các thúc thúc bá bá thẩm thẩm đi lên ni. Tiểu Bảo quay đầu nhìn về phía gầm giường, có thể rõ ràng nhìn đến Quỷ ca ca, không được, phải nhanh đưa Quỷ ca ca chuyển qua trong phòng cách vách, nói không chừng chốc lát thẩm sẽ đến đưa cơm cho cậu.

Chân trái vừa đau lại nhuyễn, Tiểu Bảo khó khăn đi đến bên cạnh giếng, cầm lấy thủy dũng uống một bụng nước lạnh. Nhập vào nước giếng lạnh lẽo của một đêm, Tiểu Bảo đánh cái rùng mình, bất quá đầu lập tức thanh tỉnh không ít. Kỳ thật đã mệt đến mức không xuất ra khí lực, nhưng bây giờ còn không phải ng thời điểm nghỉ ngơi. Vực dậy tinh thần, Tiểu Bảo na trở về gian phòng, lấy tay nâng tấm ván gỗ đang chở Quỷ ca ca kéo ra bên ngoài. Bả vai đều là huyết, Tiểu Bảo đau nhẫn nhịn không nổi nên chỉ có thể dùng tay. Lòng bàn tay cũng tràn đầy vết phồng, tiểu Bối khí lực hữu hạn, cho dù hỗ trợ cũng không giúp được nhiều lắm.

Lại là kéo, lại là tha, lại là đẩy, Tiểu Bảo cuối cùng đem Quỷ ca ca chuyển qua trong phòng nhỏ, bất quá lại không có khí lực đem Quỷ ca ca từ trên tấm ván gỗ chuyển xuống dưới. Uy chút nước cho Quỷ ca ca, lại vì Quỷ ca ca thượng dược, băng bó một lần nữa. Tiểu Bảo cuối cùng bước đi, lê lại phòng mình. Tiểu Bối đã đem mật đạo khẩu đóng lại, phía trên thật nhiều vết máu, đại bộ phận là từ trên vai Tiểu Bảo chảy xuống. Trong lòng biết không thể để như vậy, nhưng Tiểu Bảo mệt mỏi vẫn là dựa vào ván cửa mơ mơ màng màng ngủ .

Không biết ngủ bao lâu, Tiểu Bảo bị phơi nắng đến tỉnh. Mở to mắt, lại lập tức khép lại, ánh mắt thực chói. Một lát sau, Tiểu Bảo đã thích ứng ánh mặt trời bỗng trợn to hai mắt, lúc này mới phát hiện chính mình cứ như vậy mà ngủ , mồ hôi lạnh nhất thời toát ra. Các thúc thúc thẩm thẩm bá bá chưa có ai tới đi?! Trong viện rõ ràng có dấu vết tấm ván gỗ xẹt qua, còn có vết máu rõ ràng, nhìn nhìn lại trên người, vừa là đất lại là huyết, Tiểu Bảo sợ hãi. Ngay khi cậu bối rối không thôi, cậu lại rất nhanh bình tĩnh xuống, nếu các thúc thúc bá bá thẩm thẩm đã tới sao có khả năng không gọi cậu a. Vỗ vỗ cái mặt đã không còn tiêu thũng của mình, Tiểu Bảo nói cho chính mình không phải sợ, mặc dù các thúc thúc thẩm thẩm bá bá đã biết cũng sẽ không trách cậu , nhiều nhất chính là mang đến cho bọn họ phiền toái.

Bỏ mặc cái bụng đói khát, Tiểu Bảo chạy nhanh đi thu thập. Bàn tay vỡ đầy huyết phao, căn bản lấy không được đồ vật, cũng không thể chạm vào nước. Tiểu Bảo cắn răng nhẫn đau toàn tâm đem mặt trên quét tước sạch sẽ trước, nhất là trong phòng đầy đất, rồi mới lại gánh tới nước giếng lau đi vết máu. Làm xong hết thảy thái dương đã từ đỉnh đầu đi qua, bàn tay Tiểu Bảo đầy rộp vô cùng thê thảm. Không để ý tới vết thương trên người, Tiểu Bảo lại chạy nhanh tẩy sạch chính mình, thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, đem thân xiêm y đầy huyết kia ném tới gầm giường.

Lúc thay xiêm y, nước mắt Tiểu Bảo nhịn đã lâu thiếu chút nữa lại rơi xuống. Y phục cùng miệng vết thương trên vai dính vào cùng nhau, lúc thoát y tựa như ngay cả da cũng cởi ra, Tiểu Bảo cúi đầu khóc trong chốc lát, không hoàn toàn là vì miệng vết thương đau, mà là nghĩ tới Quỷ ca ca. Quỷ ca ca tối hôm qua không biết đau bao nhiêu lần so với cậu.

Nhìn một cái, không có chỗ nào không ổn, Tiểu Bảo đóng cửa lại, đi cách vách nhìn nhìn Quỷ ca ca, trên người Quỷ ca ca thực nóng, môi thanh bạch khô nứt. Lại uy chút nước, uy dược cho Quỷ ca ca, Tiểu Bảo khóa cửa mang tiểu Bối đi trù phòng, trong lòng luôn buồn bực, các thúc thúc bá bá thẩm thẩm sao còn chưa có tới? Trước kia nếu cậu qua canh giờ còn chưa có đi trù phòng thì nhất định sẽ có người tới hỏi .

Đi một chút rồi ngừng ngừng, Tiểu Bảo rốt cục đi tới trù phòng, vẻ mặt kinh ngạc đứng ở trước cửa sân, xảy ra chuyện gì sao? Lúc này, một vị thúc thúc thấy được cậu, lập tức đón Tiểu Bảo lại đây, thuận tiện giải thích: “Tiểu Bảo a, tối hôm qua cháy , thư phòng lão gia bị thiêu, lại là lúc nửa đêm nên phát hiện chậm, vừa vặn sau nửa đêm lại nổi lên gió, tiền viện cơ hồ bị thiêu hơn phân nửa, vừa mới đem hỏa dập tắt , còn chưa kịp nấu cơm đâu.”

Miệng Tiểu Bảo trương thật to , sau một lúc lâu nói không ra lời, một vị thẩm thẩm khác đem Tiểu Bảo ấn xuống nơi cậu thường ngồi, nói: “May mắn chúng ta đều ở hậu viện, không bị lan đến, cũng may mắn là lão thiên gia có mắt, không có người bị thiêu , chính là thư phòng lão gia bị hủy, lão gia sau khi trở về chắc chắn đại nộ. Tiểu Bảo a, ” thẩm ngồi xổm xuống, sờ sờ gương mặt mang thương của Tiểu Bảo, đỏ mắt, “Thời gian này các thẩm đều phải giúp phu nhân thu thập, thừa dịp lão gia còn chưa có trở về, ngươi nhanh chóng đi thôi.”

Vừa dứt lời vị thúc thúc ban nãy đi tới nói: “Tiểu Bảo a, trận hỏa này rất tà môn, chờ sau khi lão gia trở về trong nhà khẳng định không thể sống yên ổn. Vừa rồi các thúc đã bàn bạc, trước khi lão gia trở về ngươi đi đi.” Vạn nhất lão gia lấy Tiểu Bảo ra làm nơi trút giận thì thật không tốt.

Miệng Tiểu Bảo khép lại, cảm thấy yên tâm, Nhị nương bọn họ không có việc gì thật sự là quá tốt! Gật gật đầu, cậu cúi đầu nói: “Qua hai ngày, bước đi.” Cho dù thúc thúc thẩm thẩm không nói, cậu cũng phải đi .

Thẩm sờ sờ đầu Tiểu Bảo nói: “Trước khi đi nói một tiếng, thẩm đi tiễn ngươi.”

“Ân.” Tiểu Bảo hàm hồ lên tiếng.

Lúc này, một vị đại thẩm ở trù phòng đi ra , trên tay bưng bát: “Tiểu Bảo, uống trước chút cháo lót lót bụng, lát nữa thẩm nấu cơm cho ngươi.” Nói xong liền để bát lên thạch trác (bàn đá).

“Đủ.” Tiểu Bảo không hề động, hai tay cậu đều phồng rộp, bị các thẩm nhìn thấy sẽ không tốt lắm. Đại thẩm cho tiểu Bối một cái bánh bao tối hôm qua còn lại. Tiếp theo mọi người liền tản ra làm việc, trên mặt mỗi người đều nhìn ra được một đêm mỏi mệt. Không ai chú ý tới cậu, Tiểu Bảo lúc này mới im lặng rất nhanh ăn cháo, cũng may ăn cháo dùng thìa là được, tay cũng sẽ không quá đau.

Ăn xong cháo rồi, Tiểu Bảo hướng tới các thẩm cường điệu là cậu đã ăn no , không cần lại đưa cơm cho cậu nữa . Đại thẩm lo lắng lại nấu cho Tiểu Bảo hai khỏa kê đản, Tiểu Bảo dùng tay áo ôm lấy liền mang tiểu Bối đi trở về. Dặn dò tiểu Bối ở trong sân canh chửng, lúc có người đến phải chạy nhanh nói cho cậu, Tiểu Bảo trực tiếp vào phòng Quỷ ca ca.

Bởi vì hồi lâu không có người trụ qua, trong phòng cũng không nóng, ngược lại có điểm âm trầm. Tiểu Bảo đem kê đản nóng hổi phóng tới một bên, tham lên trán Quỷ ca ca, vẫn là nóng. Ngủ được giấc lại vừa ăn cơm, Tiểu Bảo đã có chút khí lực, đem dây cởi bỏ, mang Quỷ ca ca chuyển qua “Giường”, lại đem xiêm y đã sớm nhìn không ra sắc ban đầu trên người Quỷ ca ca cởi ra, đến khi Tiểu Bảo lần đầu tiên thấy rõ ràng vết thương trên người Quỷ ca ca, cậu khóc.

……………

Trong phủ bị hỏa thiêu, việc của các thúc thúc bá bá thẩm thẩm cũng không ít hơn Tiểu Bảo , Tiểu Bảo im lặng lau thân mình Quỷ ca ca, cẩn thận thượng dược, thay đổi xiêm y sạch sẽ. Sau đó nấu nước ấm, đem lòng đỏ trứng hòa tan vào nước uy Quỷ ca ca ăn, lòng trắng trứng liền cho tiểu Bối. Quỷ ca ca bị thương rất nặng, cũng ăn không được gì, ở trên trán Quỷ ca ca đắp một khối bố lạnh lẽo ẩm ướt, Tiểu Bảo hôn lên gương mặt đã sạch sẽ của hắn, đi ra ngoài. Khóa kỹ cửa, đem Quỷ ca ca giấu hảo, Tiểu Bảo trở về ốc của mình. Mật đạo còn chưa có thu thập, tiểu Bối đã giúp đóng lại tấm ván gỗ, Tiểu Bảo mệt mỏi run run tứ chi bò lên giường. Cơ hồ là đầu vừa ngã lên gối, Tiểu Bảo đã ngủ như chết.

Cứu ra Quỷ ca ca, tâm Tiểu Bảo thoải mái một nửa, hơn nữa quá mệt mỏi, Tiểu Bảo ngủ nên hoàn toàn không nghe được động tĩnh bên ngoài. Tiểu Bối cũng ngủ như chết, nằm ngửa ở bên người Tiểu Bảo cũng không xoay thân qua. Đến khi trời tối, thẩm thẩm ở trù phòng mang cơm lại đây , nhìn thấy Tiểu Bảo cùng tiểu Bối đều đang ngủ, nàng không có đánh nhiễu, đem cơm phóng tới trên bàn lấy trúc đấu (***g bàn) đậy lên, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi. Trong tiểu viện có lô hỏa, Tiểu Bảo thức dậy chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.

Ngủ đến say sưa vô mộng, khi Tiểu Bảo tỉnh lại thì ánh trăng đều đã chuyển qua một đầu khác. Vươn người nâng cái thắt lưng lười, Tiểu Bảo nhăn mày, bả vai đau quá, bất quá ngay sau đó cậu liền nở nụ cười, cậu mang Quỷ ca ca đi ra , ha ha.

“Chi chi chi chi…” Tiểu Bối cũng tỉnh ngủ, đang nhu nhu bụng, nó đói. Tiểu Bảo cũng đói bụng, trong phòng hắc đăng hạt hỏa (cảnh tối lửa tắt đèn), cũng không biết là canh giờ nào . Tiểu Bảo sờ soạng xuống giường, tìm được hỏa chiếc liềm điểm lên ngọn đèn, liếc mắt một cái liền thấy được trúc đấu. Cầm lấy trúc đấu, lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu, thẩm đã tới .

Trong bát là sáu cái bánh có nhân, Tiểu Bảo cầm lấy cắn một ngụm, nhân cải trắng trứng gà, ăn ngon thật. Một người một hầu phân nhau ăn bánh, Tiểu Bảo rửa tay cho chính mình cùng tiểu Bối, xuất ra sa oa và gạo nấu cháo, sắc dược cho Quỷ ca ca. Đêm dài nhân tĩnh, đúng là thời điểm mỗi người say giấc, Tiểu Bảo lại làm chuyện bí mật nhất của cậu ── chiếu cố Quỷ ca ca.

Có thể là tâm tình bất đồng, ngày hôm sau Nhiếp Chính liền tỉnh lại. Khi hắn ý thức được chính mình là thật đi ra , huyết lệ lúc này chảy xuống, khóe miệng cũng có ý cười. Tay Tiểu Bảo vô cùng đau đớn quát (cạo) râu cho Quỷ ca ca, đến khi cằm Quỷ ca ca sạch sẽ, Tiểu Bảo sửng sốt, Quỷ ca ca dễ nhìn lắm ni.

Trên người là y phục nhu nhuyễn, chóp mũi là hơi thở sạch sẽ, chuyện bất quá là cơ bản nhất này đối với Nhiếp Chính mà nói lại dường như đã có mấy đời. Cũng quả thật là cách một thế hệ , chết qua không biết bao nhiêu lần hắn đã sớm không còn là Nhiếp Chính của trước kia. Miệng vết thương trên thân được người thật cẩn thận rửa sạch, sát dược, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một người bởi vì đau lòng mà phát ra tiếng khóc, Nhiếp Chính hé miệng: “Bảo…” Ta tựa hồ, có thể tin tưởng ngươi.

“Quỷ ca ca, đau?” Tiểu Bảo hấp hấp cái mũi.

Nhiếp Chính lắc đầu, lại gọi một tiếng: “Bảo.”

“Ca ca.” Cái hôn mềm mại dừng ở trên mặt Nhiếp Chính, đã không có thật dày huyết ô, hắn càng cảm nhận được rõ ràng hơi thở sạch sẽ của Tiểu Bảo.

Dùng bố khăn ẩm ướt lau khóe mắt không ngừng chảy ra dịch thủy đạm hoàng sắc (vàng nhạt) cho ca ca, Tiểu Bảo đau lòng nói: “Quỷ ca ca, chúng ta đi, Phàm cốc, tìm Cốt.”

Nhiếp Chính cảm thấy kinh hãi, Tiểu Bảo làm sao biết Phàm Cốt!

Tiểu Bảo đương nhiên không rõ cảm xúc dao động ở giờ khắc này của Quỷ ca ca, tiếp tục nói: “Sư phó có, cho ta bản đồ, chúng ta đi, tìm Cốt, tìm hắn vì, Quỷ ca ca, trị thương.” Sờ sờ mái tóc rối cùng một chỗ của Quỷ ca ca, Tiểu Bảo nhỏ giọng hỏi: “Quỷ ca ca, ba ngày sau đi, được không?”

Đi? Đi tìm Phàm Cốt? Trong lòng Nhiếp Chính tràn đầy nghi hoặc, Tiểu Bảo, đến tột cùng là người nào? Sư phó của nhóc vì sao sẽ cho nhóc bản đồ Phàm cốc?

Nghĩ rằng Quỷ ca ca là lo lắng Phàm Cốt không muốn trị thương cho hắn, Tiểu Bảo trấn an nói: “Không sợ, ta sẽ cầu, Cốt, vẫn vẫn, cầu, làm cho hắn vì, Quỷ ca ca, trị thương.”

Ngón tay Nhiếp Chính động động, Tiểu Bảo lập tức bắt tay hôn qua, hư hư đặt ở lòng bàn tay Quỷ ca ca: “Ca ca, sẽ hảo.” Nhất định sẽ hảo.

Nhiếp Chính sờ soạng tay Tiểu Bảo, đang muốn nói chuyện, hắn liền nghe được tiếng hô đau của Tiểu Bảo, lòng bàn tay nhỏ bé run rẩy. Tuy rằng tiếng hô đau rất nhanh bị đối phương áp chế , nhưng Nhiếp Chính vẫn là ý thức được cái gì. Đầu ngón tay cảm giác được lòng bàn tay vốn là mềm mại giờ phút này lại gồ ghề, hơn nữa bởi vì hắn đụng vào mà tay Tiểu Bảo lại run lên, nhưng không có lại phát ra âm thanh, nhưng Nhiếp Chính biết Tiểu Bảo đang nhẫn .

Thật lâu sau, Nhiếp Chính nhẹ nhàng cầm cổ tay Tiểu Bảo, thoáng dùng sức, hắn cũng không xuất ra được khí lực gì, chỉ là muốn cho Tiểu Bảo lại đây. Tiểu Bảo lê qua, ghé vào bên người Quỷ ca ca.

“Bảo.” Buông ra cổ tay Tiểu Bảo, thanh âm Nhiếp Chính càng thêm khàn khàn , “Đến, ôm, ôm.”

Tiểu Bảo triển khai song chưởng, nhẹ nhàng khoát lên trên người Quỷ ca ca, tránh đi miệng vết thương của hắn: “Ca ca, Tiểu Bảo, đau (yêu thương).” Cậu sẽ đau Quỷ ca ca.

Nhiếp Chính nghe ra ý tứ của Tiểu Bảo, hầu kết của hắn cao thấp giật giật, không có gì nữa, chỉ là tìm được mặt Tiểu Bảo, hôn một cái. Bảo, không cần gạt ta, không cần, gạt ta.

Đêm nay, ở lúc Quỷ ca ca đang ngủ, Tiểu Bảo lại quay trở về hình phòng. Hết thảy vẫn là quang cảnh lúc cậu đi, xem ra Ách Ba Đà chưa có ghé qua. Đem dấu vết trên mặt toàn bộ dùng nước tẩy trôi, Tiểu Bảo chui về mật đạo, đem tấm ván gỗ gắt gao khép lại, rồi mới dùng bùn đất phong bế lên. Cậu không biết Diêm La vương có thể phát hiện nơi này có mật đạo hay không, chỉ cần Diêm La vương phát hiện mật đạo, cũng sẽ biết là ai mang đi Quỷ ca ca. Cậu phải tận khả năng kéo dài thời gian bị Diêm La vương phát hiện, làm cho cậu có đủ thời gian tìm được Phàm cốc, tìm được Phàm Cốt.

Đem gạch dưới ván giường cũng dùng bùn lầy phong kín, Tiểu Bảo rửa tay, thượng dược cho chính mình. Cậu phải nhanh hảo lên, cậu còn phải chiếu cố Quỷ ca ca.

Ôm chăn đi qua phòng Quỷ ca ca, Tiểu Bảo hạnh phúc ở bên người Quỷ ca ca nằm xuống. Nhiếp Chính nguyên bản là đang ngủ lại xoay đầu qua, Tiểu Bảo cười đầy mắt, ở trên mặt Quỷ ca ca hôn một cái, cậu oa ở bên người Quỷ ca ca nhắm hai mắt lại. Lão thiên gia, xin ngươi phù hộ Quỷ ca ca, phù hộ Quỷ ca ca có thể hoàn toàn hảo lên. Trong lòng cầu nguyện , Tiểu Bảo rất nhanh trầm ngủ .

Ngửi thấy hơi thở sạch sẽ trên người Tiểu Bảo, trong lòng Nhiếp Chính tuy rằng vẫn là kích động, nhưng lại tràn đầy sầu khổ. Bị phế đi công phu hắn cho dù trị khỏi thương cũng là một phế nhân, càng đừng nói là báo thù . Nếu Tiểu Bảo không phải gạt hắn, vậy Tiểu Bảo vẫn là hài tử sau khi đem hắn ra ngoài lại làm sao sinh tồn a? Thật nhiều vấn đề ở trong đầu Nhiếp Chính trào ra, đối với tương lai, Nhiếp Chính liền như ở trong một mảnh bóng đêm. Hắn không biết chính mình có nên đem hy vọng đều đặt ở trên người Tiểu Bảo hay không, nhưng trước mắt, hắn chỉ có thể dựa vào Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo, ngươi đến tột cùng là bộ dáng gì a? Ngươi là như thế nào phát hiện ta? Ta lại quên hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi. Thật muốn nhìn ngươi một cái, nếu ta có thể nhìn thấy ngươi, ta nhất định có thể nhìn ra ngươi có phải đang gạt ta hay không. Tiểu Bảo, không nên hỏi ta chuyện gì có liên quan đến Nhiếp gia đao, ngươi hỏi, ta liền biết ngươi kỳ thật là đang dối gạt ta, ngươi cùng Lâm Thịnh Chi giống nhau, làm ra hết thảy cũng bất quá là vì Nhiếp gia đao. Tiểu Bảo, không cần gạt ta, đừng cho một chút khát vọng cuối cùng đối với nhân tình trong lòng ta cũng biến mất.