Bảo Bối

Chương 45




Nín thở ngưng thần tránh ở phía sau cây, Lam Vô Nguyệt nhìn chằm chằm cửa sau Lâm phủ. Căn cứ hơn nửa tháng nay y quan sát, Lâm Thịnh Chi sẽ thỉnh thoảng lại một mình đi lên núi cách nơi này hai dặm lén luyện võ, nhiều nhất không vượt qua ba ngày. Hai ngày trước Lâm Thịnh Chi đều không có ra phủ, đêm nay hắn nhất định sẽ đi, đúng là cơ hội tốt cho y xuống tay. Kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu, cửa sau bị người nhẹ nhàng mở ra, Lam Vô Nguyệt kéo lên mạn che mặt. Người đi ra quả nhiên là Lâm Thịnh Chi, hắn dắt ngựa từ sau cửa lén đi ra, mọi nơi xem xét một phen xong, hắn đóng cửa lại, lên ngựa rời đi. Lam Vô Nguyệt đợi sau khi Lâm Thịnh Chi đi xa mới từ sau cây dò ra, lặng lẽ theo đuôi .

Mùa đông trong rừng cây đầy đất tàn diệp, trên thân cây trụi lủi. Khi Lam Vô Nguyệt theo tới, Lâm Thịnh Chi đã ở nơi hắn quen thuộc bắt đầu khởi công. Lam Vô Nguyệt không có lập tức tiến lên mà là núp ở sau cây, chờ Lâm Thịnh Chi điều tức sau khi luyện công xong hãy lại ra tay, ở thời điểm đó tâm cảnh giác của người sẽ rơi chậm lại rất nhiều.

Trong rừng tàn diệp cuộn bay, tay Lam Vô Nguyệt đặt ở trên chuôi kiếm nhịn không được theo đối phương phóng xuất ra công lực mà phát run. Không phải sợ hãi, là kinh hãi. Kinh hãi công lực Lâm Thịnh Chi hơn năm năm này thế nhưng trở nên thâm hậu như thế, hơn nữa võ công đối phương hiện tại sử xuất là Bát thập nhị dịch tâm kinh của Thiếu Lâm tự! Đây là độc môn tuyệt học Thiếu Lâm tự. Nghĩ đến lúc trước ở trong thư phòng Lâm Thịnh Chi nhìn thấy nội công tâm pháp các môn các phái, đáy lòng Lam Vô Nguyệt nảy lên khôn cùng hận ý.

Liền như vậy ở trong gió lạnh thủ một canh giờ, trong rừng cuồng phong dần dần bình ổn, Lâm Thịnh Chi ngồi xếp bằng điều tức, Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng tháo xuống kiếm trên lưng, chờ thời cơ.

Lâm Thịnh Chi trong điều tức cũng không có thả lỏng cảnh giác, vừa rồi hắn cũng đã nhận thấy được phụ cận này có người, hắn vẫn án binh bất động chính là chờ đối phương xuất hiện. Âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Thịnh Chi ở mặt ngoài thả lỏng, tựa hồ đang bình tĩnh đắm chìm trong điều tức.

Chính là hiện tại! Lam Vô Nguyệt từ sau cây cực nhanh chạy ra ngoài, kiếm quang hiện lên. Lâm Thịnh Chi hai mắt mạnh mẽ mở ra, không nhúc nhích hướng thẳng đến người tới tung ra một chưởng. Lam Vô Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau khi lắc mình né qua lại cắn răng vọt tới, nhất định phải giết Lâm Thịnh Chi!

Gió trong rừng lại nổi lên, tàn diệp mang theo chưởng phong sắc bén lao thẳng tới chính diện Lam Vô Nguyệt. Y chỉ có một bàn tay linh hoạt tránh né chưởng phong của Lâm Thịnh Chi, tìm kiếm thời cơ xuống tay, này có lẽ là cơ hội duy nhất ám sát Lâm Thịnh Chi. Lúc Lâm Thịnh Chi vẫn là thượng khách của Nhiếp gia, Lam Vô Nguyệt từng cùng hắn luận bàn qua, Lam Vô Nguyệt muốn võ công càng sâu một bậc. Nhưng lúc này, mấy chiêu qua đi, Lam Vô Nguyệt liền rõ ràng bị vây ở hạ phong. Nội công Lâm Thịnh Chi quỷ dị khó lường, vài lần Lam Vô Nguyệt mắt thấy mũi kiếm sẽ đâm vào thân thể hắn , lại bị cái gì chặn lại, lệch đến một bên.

Dường như mèo vờn chuột, lấy vị thích khách này thử thân thủ của chính mình, Lâm Thịnh Chi cực kì vừa lòng, cũng thu hồi tâm tư đùa bỡn. Cuồng phong nháy mắt mãnh liệt, tàn diệp mang theo bùn đất bay lên. Lam Vô Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau, nheo lại ánh mắt. Thân ảnh Lâm Thịnh Chi ngay khi tàn lá bay lên liền đột nhiên không có tung tích, Lam Vô Nguyệt định ra tiếng lòng, nắm chặt kiếm trong tay. Y đã nhận thấy được tâm tư Lâm Thịnh Chi, không có thời gian ảo não chính mình lỗ mãng, Lam Vô Nguyệt bình tĩnh tìm kiếm cơ hội thoát thân.

Một người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Lam Vô Nguyệt, song mâu Lam Vô Nguyệt khẽ co rút, xoay tay về phía sau đâm một kiếm, nhưng đã không còn kịp. Song chưởng mang theo nội lực hùng hậu chuẩn xác đánh ở trên lưng Lam Vô Nguyệt. Trong chớp mắt chính mình bị đánh trúng, kiếm trong tay Lam Vô Nguyệt rất nhanh rút về, giơ lên hướng về phía sau lại là một kiếm, y nghe được phía sau kêu rên.

Nuốt xuống miệng đầy huyết tinh, Lam Vô Nguyệt đề khí bay về phía trước mấy thước, vòng qua cây cổ thụ trăm năm y trước đó đã ẩn núp, nương theo bóng đêm che giấu hướng về chỗ sâu trong cánh rừng chạy đi, tuyệt đối không thể rơi vào tay Lâm Thịnh Chi!

“Muốn chạy trốn?” Điểm huyệt đạo trên cánh tay cầm máu, Lâm Thịnh Chi đuổi theo. Nhìn mạt thân ảnh thích khách chỉ có một cánh tay, hắn nhíu chặt mi, là y sao?

Máu loãng tích rơi, Lam Vô Nguyệt lại nuốt xuống một ngụm huyết sắp nảy lên, tay chân táy máy từ trong lòng lấy ra dược mà sư phó cho y. Chân khí trong cơ thể bởi vì vừa mới bị một chưởng kia mà bốc lên, y sắp áp chế không được . Tiếng bước chân đuổi theo phía sau càng ngày càng gần, Lam Vô Nguyệt đem lọ dược toàn bộ rót vào miệng, phi thân nhảy lên một tảng đá, y xoay người đánh vào khoảng không. Gió thổi rối loạn mái tóc, gương mặt bị che vẫn là tinh tường rơi vào trong song mâu đối phương.

“A!” Lâm Thịnh Chi đại kinh, cước bộ mạnh mẽ bị kiềm hãm.

Này chính là cơ hội khó có được, thân ảnh Lam Vô Nguyệt nháy mắt bay ra khoảng xa, tiếp theo liền không có tung tích. Kinh ngạc đứng ở nơi đó, trong mắt Lâm Thịnh Chi cảm xúc dao động, khuôn mặt kia hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai!

Hồi lâu sau, trong rừng truyền đến tiếng cười to của Lâm Thịnh Chi: “Ha ha, ha ha ha, Lam Vô Nguyệt, ngươi quả thực không chết, ha ha ha, ha ha ha ha…”

Từ trên đất nhặt lên cái lọ kia, Lâm Thịnh Chi ngửi ngửi, là dược. Nói như vậy nếu Lam Vô Nguyệt không phải có bệnh thì chính là độc trong cơ thể vẫn chưa giải hết, hắn cười nhẹ vài tiếng, xoay người rời đi. Có cái lọ này sẽ không sợ người của Tước trang tìm không thấy y! Như vậy Phan Linh Tước sẽ càng nguyện ý cùng hắn hợp tác.

…………

Nằm ở trên tháp hưởng thụ nam sủng hầu hạ, Phan Linh Tước nghe được tiếng bước chân, mở mắt ra. Vừa thấy người đến, gã lập tức hỏi: “Hỏi ra được cái gì ?”

Người nọ quì một gối nói: “Thuộc hạ vô năng.”

Phan Linh Tước nheo lại ánh mắt: “Thứ đó không chịu nói?!” Nhìn không ra miệng còn rất cứng rắn ni.

Người nọ nói: “Hồi trang chủ, hài tử kia nói Mao nhân đó là ca ca nó, hỏi chuyện khác cũng chỉ là một cái lắc đầu, thuộc hạ dùng rất nhiều biện pháp nó trừ bỏ khóc vẫn là khóc, sau khi hôn mê vài lần hiện tại ngay cả dội nước đều vẫn chưa tỉnh lại. Theo thuộc hạ thấy, có lẽ cũng không có nội tình gì. Mao nhân kia trụ ở trong núi, bình thường độc lai độc vãng, hai người có thể là trên đường gặp được, liền cùng một chỗ .”

Phan Linh Tước vẻ mặt không cam lòng, chẳng lẽ là gã đã đoán sai?”Người còn sống không?”

“Còn có một hơi.”

Phan Linh Tước xuống tháp: “Ta đi qua nhìn một cái.”

Người nọ dẫn Phan Linh Tước đi đến một gian phòng, đi vào, Phan Linh Tước liền bưng kín mũi. Trên tường hiện rõ một hài tử máu chảy đầm đìa, dưới chân của nó huyết thủy văng khắp nơi, đũng quần ẩm ướt , vừa thấy liền biết là không khống chế . Phan Linh Tước tránh đi bẩn ô trên đất đi đến trước mặt hài tử kia, nâng lên đầu của nó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hai mắt nhắm chặt tràn đầy lệ, khóe miệng còn đang đổ máu, môi cũng nứt . Lấy tay ra, nhìn cái đầu hài tử kia mềm nhũn cúi xuống, Phan Linh Tước nói một câu mất hứng liền xoay người rời đi, xem ra là hỏi không ra cái gì . Hài tử này vừa thấy thì biết chính là người không ăn được khổ, như vậy không hỏi ra hẳn là không có nội tình.

“Tìm nơi bí ẩn ném đi, người của Lâm Thịnh Chi nếu có thể tìm được cũng là tạo hóa con của hắn.” Bỏ lại một câu, Phan Linh Tước ra khỏi phòng phân phó: “Chuẩn bị xe, ngày mai ta muốn chạy về Tước trang.”

“Vâng!”

“Trang chủ, Lâm minh chủ có tin tức lại đây.” Lúc này, một người tay nắm một con bồ câu đi tới, Phan Linh Tước lấy qua bồ câu, từ trên chân nó tháo xuống tín, mở ra.

Trong mắt Phan Linh Tước mãnh liệt phụt ra kinh hỉ sáng rọi, gã kích động nhìn chằm chằm phong mật tín kia hô to: “Chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe! Ta muốn chạy về Lâm phủ! Lập tức chuẩn bị xe! Ha ha ha, ha ha ha ha, đến không uổng công phu, đến không uổng công phu!”

Thủ hạ lập tức hỏi: “Trang chủ, vậy hài tử kia…”

Phan Linh Tước trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Để cho Lâm Thịnh Chi biết ta đối đãi con của hắn như vậy, ngươi cảm thấy thích hợp sao?”

Người nọ đánh cái giật mình, lập tức nói: “Thuộc hạ hiểu được .”

Phan Linh Tước kéo miên bào sát người, nhìn nhìn trời sắp hạ tuyết, nói: “Quăng đến thâm sơn uy sói đi, đừng bị người Lâm phủ tìm được.”

“Vâng!”

Hai người đem hài tử kia hạ xuống bỏ vào bao, sau đó nâng ra phủ quăng lên một chiếc mã xa hư cũ. Trong đó một người lên xe, xe ngựa vội vàng rời đi. Một con hầu tử ngay khi tên còn lại quay trở vào liền theo nóc nhà đuổi theo xe ngựa, khi xe ngựa đi được tới ngã tư, con hầu tử kia lủi xuống nóc nhà nhảy tới sau xe.

Xe ngựa ở lúc trời tối đi vào trong thâm sơn ngoài Hành Dương trấn liền ngừng lại, đem bao trong xe tha ra bỏ lại, xe ngựa liền rất nhanh ly khai. Một con hầu tử nhảy đến bao một bên khóc một bên dùng hai tiểu móng vuốt của nó liều mạng kéo ra bao. Bao không có buộc miệng, một khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu lập tức lộ ra.

“Chi chi chi!!” Hầu tử ghé lên thân người nọ khóc kêu to, “Chi chi chi! Chi chi chi!!”

Trong bụi cỏ khô, một đôi mắt hắc hắc trừng thật to. Chớp vài cái, người nọ đẩy ra bụi cỏ, vươn đầu tìm hiểu, ở nơi chung quanh không có một con sâu để ăn lại không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy người, còn nhìn thấy một con hầu tử. Hầu tử đang khóc kêu bỗng ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn lại.

“Chi!” Hét lên một tiếng, hầu tử phóng qua bao, vươn ra móng tay tinh tế của nó, bảo hộ người phía sau.

“Hì hì, hầu tử hầu tử.” Người nọ chui ra bụi cỏ, trong mắt là kinh hỉ khi nhìn thấy hầu tử, “Thịt, thịt, đói a, đói a.” Hấp một ngụm nước miếng, tựa hồ thấy được thịt hầu tử thơm ngào ngạt, người nọ chà xát chà xát bàn tay tràn đầy bùn bẩn, hướng về phía hầu tử xông đến.

“Chi chi chi chi!!” Hầu tử dũng cảm nhảy lên, chém ra tiểu trảo.

“A!” Che mặt, người nọ té ngã trên đất, “Ô ô ô, đau đau, đau đau, ô ô ô, đại ca, hầu tử khi dễ ta, ô ô ô…” Người bị hầu tử cào bị thương mặt ngồi dưới đất khóc rống lên. Hầu tử liếm liếm tiểu trảo mang huyết, bảo vệ người phía sau, khẩn trương trừng mắt cái tên cả người bẩn hề hề kia.

“Ô ô, đói, đói nha.” Bụng thầm thì kêu, tay người nọ ô ở trên mặt chậm rãi mở ra năm ngón tay, xuyên thấu qua khe hở, vừa thấy hầu tử còn ở đây, hắn xê dịch về phía sau, rất là sợ hãi. Lúc này, hắn mới phát hiện phía sau hầu tử có một cái bao, hắn ngây ngốc nhìn nhìn, sau khi chớp mắt vài lần đột nhiên quát to một tiếng xông đến.

“Chi chi chi!”

Tiểu móng vuốt sắc bén huy lại, người nọ một tay che mặt, một tay phủ xuống dễ dàng bắt lấy hầu tử. Mặt tạm thời an toàn , người nọ buông tay che mặt, tiến đến trước cái bao.

“A!” Hút một ngụm lãnh khí, người nọ đem bao kéo kéo xuống, kêu sợ hãi liên tục.

“Chi chi chi!” Hầu tử bị ấn trên mặt đất liều mạng giãy dụa, trong mắt có lệ.

Trong hai mắt hỗn độn trong chốc lát thanh minh, trong chốc lát sương mù, vẫy vẫy đầu, người nọ vỗ vỗ đầu, sau đó tham lên hơi thở của hài tử trong bao, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chính mình tựa hồ còn có thể làm chút gì đó, ánh mắt người nọ lại lần lượt thay đổi giữa thanh minh cùng hồ đồ.

“Nga!” Thật mạnh vỗ xuống đầu, hắn hướng tới hầu tử cào bị thương mình nói: “Nghe lời nghe lời.” Sau đó liền buông lỏng tay ra.

“Chi chi chi!” Hầu tử nhảy đến trước mặt hắn ngăn lại, không cho hắn chạm vào người trong bao.

“Nghe lời nha.” Sờ sờ đầu hầu tử, người nọ đem tay hài tử từ trong bao rút ra, tham lên mạch của nhóc. Hầu tử nhìn nhìn người nọ, nhìn nhìn lại bàn tay bẩn hề hề của người nọ, không xác định chính mình có nên cào hắn thêm mấy móng vuốt hay không.

“Ngô…” Mi tâm dần dần nhíu chặt, trong mắt người nọ vừa là hồ đồ lại là ngưng trọng. Gió lạnh thổi qua, người nọ đánh cái rùng mình, đầu óc lại tựa hồ bị đông lạnh thanh tỉnh vài phần. Liếc mắt nhìn sắc mặt hài tử đã phát xanh , người nọ vội vàng cởi xuống xiêm y rách nát trên người phủ ở trên người hài tử, sau đó ôm lấy nhóc hướng đến chỗ sâu trong đại sơn.

“Chi chi chi chi! !” Hầu tử nhảy qua theo.

“Đói, đói nha.” Chép miệng liếc mắt nhìn hầu tử một cái, người nọ cúi đầu kêu to, lại vẫy vẫy đầu, con hầu tử này dường như không muốn cho hắn ăn. (= =||||)