Bảo Bối

Chương 65




Lam Vô Nguyệt sau khi đuổi theo ra tìm một vòng, mới cách nơi khe núi rất xa tìm được Phàm Cốt, đương nhiên, còn có lão giả Phương Du. Chính là tình huống ngay lúc đó y thật sự không thể tiến lên đem Phàm Cốt tha trở về ── đối phương đang đổ ập xuống đánh Phương Du. Phương Du này võ công theo lý thuyết cũng không yếu, ít nhất có thể đem Lâm Thịnh Chi dọa chạy, thế nhưng lão lại chỉ ngồi trên mặt đất, ôm đầu, mặc Phàm Cốt đánh, miệng càng không ngừng nói: “Ngươi đánh ta đi, đánh ta đi, ta khi đó không phải người, ngươi đánh đi, chỉ cần ngươi nguôi giận.”

Gương mặt già nua của Phàm Cốt trướng đến đỏ bừng, giống như là tức cũng giống như là vì nguyên nhân khác. Hắn lại là đánh lại là đá, nhưng cũng bất quá là chút loạn đánh không hề có kết cấu, đừng nói là dùng tới nội lực, ngay cả quyền pháp bình thường đều chưa nói tới. Phàm Cốt không ra tiếng, chỉ là đánh, trong ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt nhìn qua sắp muốn khóc. (-_-||||||)

Mặc kệ Phương Du có phải đã làm chuyện thực có lỗi với Phàm Cốt hay không, Lam Vô Nguyệt nhìn vẫn là không đành lòng, hơn nữa nói thế nào thì Phương Du cũng là ân nhân cứu mạng của y. Y bước nhanh qua, ra tiếng: “Sư phó, Tiểu Bảo kêu ngài ni.”

Lời này vừa ra, quyền đầu Phàm Cốt vừa muốn nện xuống mạnh mẽ dừng lại, hướng Phương Du rống to: “Đều là ngươi! Hại ta đã quên xem thương cho A Bảo, nếu thương thế của A Bảo nặng hơn, ta liền đem ngươi làm thành dược nhân.” Xoay người liền chạy trở về. Phương Du mặt mũi bầm dập từ trên đất đứng lên đuổi theo, không hề cốt khí nói: “Là ta không tốt, là ta không tốt.”

Lam Vô Nguyệt lắc đầu, tính tình kia của sư phó… Ai, hiểu được Tiêu đại ca, a không, Phương đại ca chịu.

Cực nhanh hướng về khe núi, Phàm Cốt liền nhìn thấy A Mao đang khóc , trên mặt Nhiếp Chính cũng có lệ, tâm lạnh một tầng.”A bảo xảy ra chuyện gì? !”

Hai người đồng thời quay đầu, Nhiếp Chính khàn khàn kêu: “Sư phó, ngươi mau đến xem xem Bảo a!”

Phàm Cốt nháy mắt đi vào bên người Tiểu Bảo, Nhiếp Chính đi qua một bên, làm cho ra vị trí. Không dám lại phân tâm, Phàm Cốt cũng không quản Phương Du ngồi chồm hỗm ở bên người hắn, bắt lên mạch Tiểu Bảo, nghiêm túc kiểm tra.

Phàm Cốt sắc mặt chỉ có thể dùng dữ tợn đến hình dung, trên mặt đầy lông của A Mao tràn đầy lệ, đau lòng đến khí đều suyễn không tới. Nhiếp Chính lại nắm chặt hai quyền, nếu cho người bên ngoài nhìn thấy, ai có thể tin tưởng một thân vết thương của Tiểu Bảo là cha nó, cùng với cái gọi là bằng hữu của cha nó làm ra!

Phàm Cốt đầu tiên là uy Tiểu Bảo ăn một viên “Thiên đan tục mệnh hoàn”, sau đó bôi lên một loại thuốc mỡ đen thui giống bùn ── dược này đối với vết thương trên xương cốt cực có lợi. Tiếp theo, hắn nói với Diệp Địch: “Diệp tiểu tử, ta phải trước xử lý vết thương trên vai A Bảo, ngươi nâng nó dậy, nhẹ một chút, đừng làm đau nó.”

A Mao ngồi ở bên đầu Tiểu Bảo, một cái bàn tay vói vào phía dưới đầu Tiểu Bảo, hơi hơi nâng lên nhóc, Diệp Địch hai tay thuận thế đỡ lấy ngực Tiểu Bảo. A Mao xê dịch, làm cho Tiểu Bảo tựa vào trên người hắn, Diệp Địch nhìn qua. Lam Vô Nguyệt lúc này mở miệng: “Nhị ca, đây là A Mao đại ca, là Đại ca ca của Tiểu Bảo.”

A Mao thân mật hướng Diệp Địch gật gật đầu, Diệp Địch nhanh chóng nói: “Ngươi, xin chào, ta là, Diệp Địch, cục cưng thích bảo ta, Hảo ca ca.”

Trong lòng hai vị ca ca đồng thời chua xót tê rần, có một loại kích động giữa “Đồng loại”, cũng có một loại tự trách không có bảo vệ tốt Tiểu Bảo. Bốn vị ca ca đều ở bên người cậu, Tiểu Bảo tựa hồ đã biết, mặc kệ sư phó chữa thương hay là uy mình dược đắng, cậu đều không có hừ qua một tiếng.

Phàm Cốt dùng suốt hai canh giờ, đem một thân vết thương của Tiểu Bảo từ trên xuống dưới tỉ mỉ rửa sạch sẽ, bôi thuốc băng bó. Trong lúc này, hắn một lần rửa sạch mỗi một đạo vết thương của Tiểu Bảo, đôi mắt của bọn Nhiếp Chính liền hồng một vòng. Nhất là xương tay cùng xương đùi, khi Phàm Cốt, Nhiếp Chính cùng A Mao vừa nghe Tiểu Bảo vì cứu Lam Vô Nguyệt mà làm xương cốt trật vị, Phàm Cốt đương trường lại mắng lên. Hắn mắng rất độc, trực tiếp đem Tiểu Bảo sợ tới mức không khống chế.

“A Bảo? !”

Phàm Cốt sửng sốt.

Lam Vô Nguyệt giải thích: “Sư phó, Tiểu Bảo sau khi bị thương liền không thể khống chế .”

“Không thể khống chế?!” Phàm Cốt há to miệng suyễn khí, không thể khống chế cũng không phải là chuyện tốt!

Diệp Địch bổ sung: “Sư phó, sau khi ta nhặt được cục cưng, cục cưng cũng là như thế này, sau đến cục cưng tốt hơn một chút, kết quả lần này bị Lâm Thịnh Chi đả thương lại nghiêm trọng .”

Phàm Cốt hai hàng lông mi bởi vì mi tâm nhíu chặt mà kết lại cùng nhau, hắn cắn răng nói: “Không được! Mang A Bảo hồi cốc đi. Thân mình này của nó đã hoàn toàn suy sụp, tiếp tục như thế dưỡng công cũng cứu không được nó.” Nói xong, hắn quay đầu, hung hăng trừng hướng Phương Du, Phương Du đánh một cái giật mình, không đợi hắn mở miệng lập tức nói: “Ta đi mua một chiếc xe ngựa to, lại mua đồ dùng trên đường.”

“Không cần!” Phàm Cốt một phen nắm cổ áo lão, “Không cho ngươi theo ta! Ta sau này không muốn tái kiến ngươi!”

“Sư huynh…” Phương Du sắc mặt trắng bệch.

Lam Vô Nguyệt đúng lúc ra tiếng: “Sư phó, nếu không phải Phương đại ca, ta cùng nhị ca còn có Tiểu Bảo đã bị Lâm Thịnh Chi giết chết. Phương đại ca tìm ngài hơn ba mươi năm, ngài cho hắn theo chúng ta cùng nhau đi thôi. Bằng không hắn một mình ở khe núi này, rất cô đơn .”

Diệp Địch cũng nhanh khuyên nhủ: “Sư phó, trước khi ngài đến cũng là Phương đại ca trị thương cho cục cưng.”

Trang Đông Dương bồi tiếp: “Sư phó, người của Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước thực có khả năng ngay ở bên ngoài chờ chúng ta, có Phương đại ca ở đây, dọc theo đường đi cũng có thể an toàn không ít.”

Phàm Cốt cả giận nói: “Hắn cho các ngươi ưu việt gì? Các ngươi đều vì hắn nói chuyện như thế!”

“Sư phó, chúng ta không phải vì Phương đại ca nói chuyện, mà là ăn ngay nói thật.” Lam Vô Nguyệt kéo kéo đại ca, Nhiếp Chính cũng nói: “Sư phó, bọn họ nói đều có đạo lý, ngài cho Pphương đại ca cùng đi đi.”

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, cấp đủ mặt mũi cùng bậc thang cho Phàm Cốt, Phàm Cốt cuối cùng không cam lòng nói: “Muốn hắn đi cùng cũng có thể, nhưng các ngươi không được gọi hắn ‘Đại ca’, hắn già như thế, gọi hắn gia gia!” (m= =m)

Mọi người nghẹn cười, Phương Du liên tục gật đầu: “Bảo ta cái gì đều được.”

“Hừ!”

Không hề để ý tới Phương Du, Phàm Cốt dặn dò Trang Đông Dương đi mua chút đồ, đương nhiên, người đi mua là Phương Du. Phàm Cốt cũng không nhàn , chung quanh còn có một đống thương hoạn, mặc kệ là Lam Vô Nguyệt hay là Trang Đông Dương, chính là hai A Đột cùng bọn họ một chỗ cũng bị thương. Phàm Cốt không hổ là thiên hạ đệ nhất thần y, Lam Vô Nguyệt ăn dược hắn cho trong chốc lát cỗ cảm giác ứ nghẹn trong ngực liền tiêu thất hơn phân nửa.

Xử lý xong vết thương của mọi người, bên ngoài sớm đã tối đen một mảnh. Đám người Diệp Địch cùng Trang Đông Dương đi ra ngoài thu thập củi lửa, Phương Du cũng đã trở lại. Vừa tiến đến, lão đã nói: “Sư huynh, con chim vẫn theo bọn Lam tiểu tử còn ở đây.”

Phàm Cốt nhíu mi: “Chẳng lẽ không có biện pháp bắt nó xuống?”

Vừa thấy sư huynh nguyện ý quan tâm mình, Phương Du nhanh chóng thấu về phía trước, nói: “Con chim này rất có linh tính, ta còn chưa tiếp cận nó nó liền bay lên, nó bay lại cao, rất khó bắt nó xuống.”

“Sư phó, có con chim kia ở đây, Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi có thể tìm được chúng ta.” Lam Vô Nguyệt rất bực mình, bọn họ thế nhưng bị một súc sinh bức đến hoàn cảnh như thế.

Phương Du nhìn người chung quanh, có lời gì đó muốn nói cũng bị lão nhịn trở về. Những người khác không nhìn ra, Phàm Cốt lại hiểu, hắn nói: “Ta ra xem, các ngươi ở trong này.” Nói xong hắn bước đi , Phương Du chạy nhanh đuổi kịp. Nhìn sư phó cùng Phương Du rời đi, Lam Vô Nguyệt đi đến bên người đại ca ngồi xuống, trên mặt lộ ra vài phần vui sướng: “Đại ca, chân của ngươi tốt hơn rất nhiều.”

“Đúng vậy, toàn nhờ Bảo.” Nhiếp Chính xoa xoa chân mình, sau đó vươn tay tiến vào chăn ủ ấm bàn chân lạnh lẽo của Tiểu Bảo.

“Đại ca, thực xin lỗi.” Diệp Địch ở trước người Nhiếp Chính quỳ xuống, nặng nề dập đầu lạy ba cái.

Nhiếp Chính nhanh vươn một tay nâng dậy hắn: “Muốn nói xin lỗi nên là đại ca, nếu không phải đại ca dễ tin Lâm Thịnh Chi, Nhiếp gia cũng sẽ không chịu khổ họa diệt môn, ngươi cùng Vô Nguyệt cũng sẽ không…” lời nói ngạnh ở trong yết hầu.

Diệp Địch khóc nói: “Là độc của ta hại đại ca cùng tam đệ, hại cha nương…”

Nhiếp Chính lau đi nước mắt Diệp Địch nói: “Hại Nhiếp gia không phải độc của ngươi, mà là nhân tâm. Cho dù không có độc của ngươi, Lâm Thịnh Chi cũng sẽ dùng độc của người khác đến hại chúng ta.”

Lam Vô Nguyệt cúi thấp đầu, sáu năm sau, ba huynh đệ ở trong này gặp nhau, các loại tư vị đều để trong lòng.

Nhiếp Chính một tay ôm lấy vai Lam Vô Nguyệt, một tay ấn lên vai Diệp Địch: “Quân tử báo thù mười năm không muộn. Ba huynh đệ Cchúng ta còn sống so với cái gì cũng đều cường hơn.”

“Đại ca.” Diệp Địch ôm lấy đại ca, khóc đến tựa như một hài tử. Lam Vô Nguyệt cũng khóc, y một tay ôm lấy đại ca, ở trong lòng đại ca cùng nhị ca đem nhiều năm đau lòng cùng ủy khuất của mình toàn bộ khóc ra. Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn (lệ nam nhi không dễ rơi), chỉ là chưa đến chỗ thương tâm mà thôi. Bi tình giữa ba người bọn họ làm những người khác nhìn mà mắt cũng phiếm hồng, Trang Đông Dương giả vờ chiếu cố A Đột bị thương, tránh đi một màn này.

Nhìn ba huynh đệ gặp lại, đáy lòng A Mao cũng cao hứng vì bọn họ. Cái đầu nhỏ dưới bàn tay lúc này nhẹ nhàng giật giật, trong lòng A Mao [!] Một tiếng, nhanh chóng cúi đầu nhìn lại.

“Phanh phanh phanh! Phanh phanh phanh!”

A Mao cảm thấy tim của mình muốn nhảy ra ngoài. Lấy khỏi tay, hắn cúi thắt lưng, dùng gương mặt lông xù của mình nhẹ cọ mặt Tiểu Bảo, không tiếng động gọi cậu.

Đôi mắt nhắm kia khẽ động vài cái, tựa hồ là muốn tránh ra. A Mao lại cọ cọ nhóc, trong lòng dị thường lo lắng, hắn rất khát vọng người này mở mắt nhìn một cái. Ánh mắt kia từ chối hồi lâu, cuối cùng mở ra một cái khe, nước mắt A Mao từng giọt rơi xuống dưới, hắn vẫn tiếp tục cọ cọ. Ba huynh đệ đang ôm đầu khóc rống không có phát hiện bên này khác thường, A Mao cái gì cũng đều nghe không được, trong mắt chỉ có Tiểu Bảo.

Cố gắng, lại cố gắng, Tiểu Bảo ẩn ẩn cảm giác được bên người mình đã xảy ra biến hóa lớn cố gắng mở to mắt. Trước mắt, là một mảnh hắc ám mông lung, chớp mấy cái, có ánh sáng thấu vào, lại chớp mấy cái, ánh sáng ám lại rồi.

A Bảo, A Bảo… A Mao luôn luôn đang kêu, lần đầu tiên thống hận chính mình không thể nói chuyện.

Có khí nóng nóng phun ở trên mặt mình, còn có nước mưa ấm áp dừng ở khóe miệng, Tiểu Bảo tiếp tục nháy mắt, trước mắt vẫn là tối đen, bất quá có thể thoáng thấy rõ .

A Bảo… A Bảo…

Cậu giống như nghe được có người đang gọi mình, thanh âm này rất giống Đại ca ca . Đại ca ca? Đại ca ca! Tiểu Bảo muốn dụi dụi mắt, tay mới vừa từ chăn vươn đến đã bị một cái tay lông xù nhẹ cầm lấy.

A Bảo… A Bảo…

Lại chớp chớp mắt, Tiểu Bảo cuối cùng thấy rõ thứ phía trên mớ tối đen là cái gì. Cậu choáng váng, nghĩ rằng chính mình bởi vì quá mức tưởng niệm ca ca mà hiện ra ảo giác.

A Bảo… A Bảo… A Bảo… Mau nhìn nhìn Đại ca ca, nhìn nhìn Đại ca ca…

Ngây ngốc nhìn mớ tối đen kia, mặt đầy mao nhung nhung, ánh mắt Tiểu Bảo dần dần mơ hồ, chớp rơi nước mắt, lại si ngốc nhìn. Bên tai càng không ngừng vang lên tiếng gọi của Đại ca ca, nước mắt trong mắt Tiểu Bảo càng ngày càng nhiều. Lão thiên gia gia có phải nghe được khát cầu của mình hay không? Cho nên mới vì cậu tìm đến Đại ca ca?

A Bảo… A Bảo… Là Đại ca ca, Đại ca ca đến đây…

Nước mắt như châu xuyến càng không ngừng ngã nhào, khóe miệng Tiểu Bảo phiết lại phiết, cuối cùng không có nhịn xuống thấp kêu: “Đại, ca ca… Ô… Ôm một cái…”

Ngay sau đó, cậu bị một thân mình ấm áp rộng lớn nhẹ nhàng ôm lấy, Tiểu Bảo khóc lên tiếng: “Thân, thân…” Hảo chân thật, hảo chân thật a. (hoàn cảnh này ta dùng thân thân thay cho hôn hôn, nghe đáng yêu hơn)

Nhanh tiếp theo, một cái hôn môi dẫn theo vài phần thẹn thùng cùng đau lòng dừng ở trên mặt cậu.

“Ô…” Lão thiên gia gia, cho Đại ca ca theo bồi ta lâu hơn, không cần dẫn hắn đi quá nhanh.”Thân, thân…”

Ngốc hôn liên tục hạ xuống hai cái, tiếng khóc của Tiểu Bảo làm ba huynh đệ đang ôm cùng một chỗ bên kia thu tiếng.

“Ôm, ôm…”

Không dám dùng sức, sợ làm đau Tiểu Bảo, A Mao tận lực đem cả người Tiểu Bảo ủng ở trong lòng mình.

“Ô… Đại, ca ca… Đau…”

Cái hôn mang nước mắt lại hạ xuống.

“Bảo?”

Quỷ ca ca? Ô ô, Quỷ ca ca… Lão thiên gia gia, Tiểu Bảo sau này sẽ nghe lời, sẽ cung phụng cho ngài nhiều đồ hơn, ta muốn Quỷ ca ca…

“Bảo? !”

Đại ca ca đang ôm lấy cậu bỗng ly khai, trước mắt xuất hiện mặt Quỷ ca ca. Nước mắt Tiểu Bảo dính ướt mặt mình, một đôi tay thô ráp ôn nhu phủng trụ mặt cậu, vì cậu lau đi nước mắt. Người nọ kích động nhìn Tiểu Bảo, mái tóc hoa râm so với trong trí nhớ còn trắng không ít.

“Bảo…”

“Ô ô… Quỷ, ca ca…” Tiểu Bảo bị quá nhiều hạnh phúc bao phủ, cậu ho khan vài tiếng, khóc yêu cầu, “Ôm, ôm…”

“Ôm, Quỷ ca ca ôm, Bảo muốn Quỷ ca ca ôm bao lâu, Quỷ ca ca liền ôm bấy lâu.” Nhiếp Chính nằm ở phía trên Tiểu Bảo, tựa như A Mao vừa rồi, đem cả người Tiểu Bảo ủng ở trong lòng mình.

“Thân…”

Cái hôn đau lòng vội vàng hạ xuống, dừng ở trên trán, dừng ở chóp mũi, dừng ở trên mặt mang theo vết thương của Tiểu Bảo, lại thuận tiện hôn tới nước mắt của cậu.

Ô ô… Lão thiên gia gia, van cầu ngài, cho các ca ca đều ở bên người Tiểu Bảo, cho các ca ca vĩnh viễn đều thương Tiểu Bảo.

“Đại, ca ca… Hảo ca ca… Mỹ nhân, ca ca…”

Nhiếp Chính thẳng đứng dậy, Tiểu Bảo thấy được Đại ca ca, thấy được Mỹ nhân ca ca, thấy được Hảo ca ca, cậu khóc đến mức khiếm bốn vị ca ca tâm như đao cắt.

“Ôm một cái…”

Bốn vị ca ca dùng thân thể bọn họ đem Tiểu Bảo bao lên.

“Thân…”

“Cục cưng, không đau, không đau.”

“Bảo, không cần lại cùng Quỷ ca ca tách ra.”

“Tiểu Bảo, không sợ , không sợ .”

“…” A Bảo, A Bảo.

“Ôm…”

“Ca ca ôm, ca ca không bao giờ buông xuống nữa.”

Bị thật lớn hạnh phúc bao phủ, Tiểu Bảo lại hôn mê, nước mắt vẫn là không thể dừng lại, nhưng lúm đồng tiền nơi khóe miệng hồi lâu không có xuất hiện qua cuối cùng cũng xuất hiện .

Nhiếp Chính, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch cũng vừa khóc vừa cười, khóc là vì đau lòng, cười là vì Tiểu Bảo tỉnh. Bốn người liếc mắt nhìn lẫn nhau, trong mắt là kiên định, không bao giờ làm cho “Bảo bối” của bọn họ chịu khổ chịu ủy khuất nữa.