Bảo Bối

Chương 88




Khi bọn Nhiếp Chính tích cực chuẩn bị phòng thủ, Lâm Thịnh Chi bên này cũng không nhàn. Vờ làm ra một bộ tư thái nóng vội mà phái người chung quanh tìm giải dược, sau khi Đường môn mang hỏa long của bọn họ đến, thuộc hạ Lâm Thịnh Chi cũng vừa mới tìm được giải dược, thật sự là mọi sự đều được trù bị, chỉ là đợi cho hỏa long xuất ra.

Bốn người kia trúng độc cũng không sâu, chỉ là hút vào một chút, cho nên giải dược trên tay Lâm Thịnh Chi vẫn là nổi lên tác dụng, sau khi ăn vào dược, những người đó cùng ngày liền tỉnh lại. Tiếp theo Lâm Thịnh Chi đem giải dược còn lại nghiền nát trong nước trà, cho mỗi người uống xong. Người trong võ lâm lúc trước đối với Túy sinh mộng tử tâm còn tồn khủng hoảng ngay sau khi ăn vào giải dược lập tức tăng lên lá gan, hiện tại lại có hỏa long Đường môn tương trợ, bọn họ có thể nói là không chỗ nào e ngại, chỉ chờ Lâm Thịnh Chi ra lệnh một tiếng .

Cùng phương trượng Thiếu Lâm tự, chưởng môn phái Nga Mi cùng mấy vị Bắc đẩu võ lâm thương lượng qua đi, Lâm Thịnh Chi quyết định đêm tập kích, thừa dịp lúc bọn Nhiếp Chính mỏi mệt nhất đánh bọn họ trở tay không kịp. Thời gian cũng rất nhanh định xuống, ngay giờ Tí canh ba ngày hôm sau, lấy ba tiếng dạ oanh làm ám hiệu. Đến lúc đó, hỏa long của Đường môn phát uy trước, sau khi thiêu cháy đám độc vật, bọn họ liền đánh vào Phàm cốc, bắt hai ác đồ Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt, nếu bọn họ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, lập tức giết chết bất luận tội.

Cùng đám người bàn bạc xong, Lâm Thịnh Chi trở lại gian phòng của mình cùng Phan Linh Tước mưu đồ bí mật. Nhiếp Chính vẫn không có lộ diện, lá gan của Lâm Thịnh Chi cũng càng lớn. Hắn dặn dò Phan Linh Tước, đêm mai vừa công lên núi, Phan Linh Tước lợi dụng tước điểu tìm được Nhiếp Chính, không tiếc hết thảy bắt Nhiếp Chính mang đi. Lúc này, hắn sẽ không lại mềm lòng, hơn nữa có Phan Linh Tước, Nhiếp Chính cũng đấu không qua thủ đoạn của hai người bọn hắn. Chỉ cần ép hỏi ra tung tích Nhiếp gia đao, ngày sau võ lâm ai còn dám đối với bọn hắn nói một chữ không.

Trong nhai cốc, Diệp Địch vừa tỉnh lại đã khôi phục ý thức, căn bản nhớ không nổi trước đó mình phát bệnh, chỉ nhớ rõ sư phó hình như giận bọn họ cùng Tiểu Bảo song tu. Bất quá khi tỉnh lại thấy Tiểu Bảo ở trong khuỷu tay hắn ngủ, đại ca lại nói với hắn sư phó đã đem Tiểu Bảo giao cho bọn hắn , Diệp Địch bật người thả tâm, nhẹ nhàng ôm Tiểu Bảo vui mừng thẳng gọi Cục cưng. Nhìn bộ dáng Nhị đệ, Nhiếp Chính trong lòng chua xót.

“Nhiếp tiểu tử, Diệp tiểu tử cùng a Bảo tỉnh chưa?”

Diệp Địch giúp đại ca cùng nhau đan dây leo lập tức nói: “Sư phó, ta tỉnh.”

Phàm Cốt đi đến, vừa thấy sắc mặt Diệp Địch, chỉ biết hắn khôi phục ý thức , không có nhiều lời, thậm chí không có nói sự kiện trước đó, liếc mắt một cái Tiểu Bảo còn đang ngủ, Phàm Cốt hạ giọng nói: “Sư thúc các ngươi vừa rồi đi trấn trên dò xét phong thanh, người của Đường môn đã đến. Đêm nay các ngươi cùng a Bảo xuất cốc trước, ta và sư thúc các ngươi cùng các ngươi hội hợp sau. Ta đã phân phó Vô Nguyệt ở nơi đó chờ chúng ta, việc này không nên chậm trễ, hiện tại bước đi.”

Diệp Địch không hỏi nhiều, đứng dậy đi thu dọn đồ đạc, Phàm Cốt phân phó: “Đem những thứ không mang đi toàn bộ thiêu hủy.” Diệp Địch không nói hai lời, cầm lấy một cây đuốc liền đi ra ngoài.

Nhiếp Chính lo lắng hỏi: “Sư phó, ngài cùng sư thúc không theo chúng ta đi sao? Này quá nguy hiểm .”

Phàm Cốt nói: “Cánh rừng này sư phó dù nháy mắt cũng biết đi thế nào. Các ngươi lưu lại ngược lại sẽ vướng chân ta. Hết thảy đều dựa theo lúc ban đầu chúng ta thương lượng trước mà làm việc. Dây leo đan thế nào rồi?”

Nhiếp Chính trả lời: ” Đều đan không sai biệt lắm.”

“Ân. Chờ sau khi Vô Nguyệt cùng A Mao trở về đem dây leo cột chắc thì các ngươi liền bước đi. Trong chốc lát sư thúc các ngươi sẽ đem các ngươi đưa lên, nơi đó có chiếc xe ngựa, thừa dịp lúc này thối điểu đều nhìn chăm chú hậu sơn, các ngươi suốt đêm ra khỏi thành.”

“Sư phó…” Nhiếp Chính còn muốn khuyên bảo sư phó theo chân bọn họ cùng đi, bị Phàm Cốt đưa tay đánh gãy. Phàm Cốt nói: “Ta và sư thúc ngươi sẽ không tất lo lắng , chúng ta khẳng định sẽ cùng các ngươi hội hợp. Không nói cái cây Chi ma cùng con chim sẻ kia đối với bốn người các ngươi làm cái gì, chỉ riêng chuyện bọn họ làm với a Bảo, ta làm sư phó đã không thể tha bọn họ. Không cần khuyên nữa, đem dây leo mở ra, ta muốn buộc dưới vách núi hậu sơn, thời gian cấp bách.”

Biết nhiều lời vô ích, Nhiếp Chính đem dây leo đã đan xong dắt rời sơn động, toàn bộ mở ra. Lúc này, Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Phương Du đều đã trở lại. Phương Du khinh công rất cao, lợi dụng dây leo rũ xuống, hắn trước đem mấy thứ muốn dẫn đi từng kiện từng kiện đưa lên. Sau đó đem Diệp Địch thân thể xương cốt tốt nhất trong bốn người đưa lên. Tiểu Bối cùng nhóm A Đột thân thủ linh hoạt, trực tiếp thuận theo dây leo đi lên.

Diệp Địch đứng ở bên huyền nhai, tay cầm một sợi dây leo thực sự thô, người phía dưới đem một chỗ khác của dây cột vào ngang hông mình, Diệp Địch, Phương Du còn có tiểu Bối, các A Đột ở trên cùng nhau dùng sức, đem người kéo lên. Người thứ hai đi lên chính là Lam Vô Nguyệt, tiếp theo là Nhiếp Chính, cuối cùng là A Mao thể trạng lớn nhất.

Tiểu Bảo nhẹ nhất, Phương Du trực tiếp cõng cậu mang lên. Tiểu Bảo đang ngủ mơ mơ màng màng, cũng không có ai gây ồn ào cậu. Đem cậu từ trên lưng sư thúc ôm lại, Diệp Địch lại dỗ cậu nhóc ngủ. Thứ phải mang theo đó cũng không nhiều, Phàm Cốt chỉ làm cho bọn họ mang theo mười ba quyển sách mà Tiểu Bảo còn chưa có học xong, còn có dược hắn đã làm cùng với dược liệu trân quý trong cốc. Vài người các hai thân xiêm y, đựng xong mấy thứ này, hai chiếc xe ngựa còn có thể nhét vào không ít.

Bạch phong đúng là hảo bằng hữu của các A Đột, bọn họ đem cả tổ Bạch phong từ trên cây gở xuống đặt ở trong hai rương lớn có thể thông khí, đặt ở sau đầu xe ngựa. Đám Bạch ong được A Đột mệnh lệnh, nghe lời mà tránh ở trong rương không loạn bay. Kiểm tra lại một lần, thứ nên mang đều đã mang, Nhiếp Chính, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch luyến tiếc tạm thời cáo biệt sư phó cùng sư thúc, hướng đến nơi sư phó phân phó suốt đêm tiến đến.

Phàm Cốt đều dịch dung cho bọn hắn, Lam Vô Nguyệt cùng các A Đột dễ dàng bị nhận ra nhất thì trốn ở trong xe ngựa. Lam Vô Nguyệt một tay ôm Tiểu Bảo, làm cho nhóc ở trong ngực mình ngủ, trong lòng hận ý lại nảy lên. Thù này, cuộc đời này y tất báo!