Bảo Bối Háo Sắc Làm Bảo Mẫu

Chương 6




Nửa đêm tỉnh lại tưởng uống nước, Alex đi đến phía đằng trước, không chú ý bị sô pha giường dưới chân làm sẫy chân, thiếu chút nữa cả người lại nằm dài trên người cô gái đó. May mắn anh đúng lúc chống tay đỡ chính mình nhưng là chỉ cách hai tấc nữa sẽ đụng tới cô.

(Di Di: sao anh không để té luôn đi! T-T Vẫn ức chế cái nụ hôn hụt ah~)

Nằm ở phía trên cô, anh khẩn trương ngừng thở, cô nghiêng người cuộn mình thành cuộn không có phản ứng gì. Một bàn tay nhỏ bé gác bên mặt, tay kia cầm góc mền đặt trước ngực, hô hấp lâu dài, dáng vẻ ngủ say như thiên thần nhỏ. Xác định cô không tỉnh giấc, anh mới cẩn thận ngồi dậy, chậm rãi chuyển qua phía bên kia giường, ngồi im trên thảm. Cô vẫn ngủ rất say, anh nhẹ nhàng thở ra. Nếu anh mà té trên người cô thật thì xấu hổ không sao chịu xiết. Dùng tay nâng người ngồi dậy, anh đi đến tủ lạnh, rót ly nước uống. Đang uống, cô lại đột nhiên ngồi dậy.

_ Tôi không có bị ế.

Cô nói. Bởi vì quá mức đột nhiên, anh hoảng sợ, lập tức bị sặc nước, ho sặc sụa. Anh vội che miệng ngăn tiếng động, còn chưa hết sặc thì cô đã nằm xuống ngủ tiếp.

_ Cái gì vậy trời?

Anh rút khăn giấy lau nước bên tay cùng miệng, nghi ngờ từ từ đi qua.

_ Oa Oa?

Cô hai mắt nhắm nghiền, cau mày, miệng thốt ra những lời vô nghĩa. Bởi vì quá nhỏ thanh, anh nhịn không được phải khom người cúi xuống lắng nghe.

_ Mẹ, đừng nhăn nhó nữa. Cả ngày nói tới nói lui. Cho dù mẹ có nói như vậy người ta cũng sẽ không trở về mà cưới con đâu…

_ Tiếng Trung?

Xác định cô vẫn đang ngủ chỉ là nói mớ, anh vốn định đứng dậy trở về phòng nhưng cô cứ lẩm bẩm một nội dung khiến anh không nhịn được ngồi lại.

_ Tôi không có bị ế. Thầy bói đầu heo đáng chết…

Cô cắn môi dưới, mũi hồng hồng, thoạt nhìn có chút đau thương. Cô khóe mắt có chút ướt át, anh không tự giác ở bên giường ngồi xuống. Một giọt nước mắt từ trên mi chảy xuống, một cỗ xúc động làm cho đưa tay lau nó đi, dịu dàng khẽ vuốt mặt cô. Cô dụi dụi vào bàn tay của anh, khe khẽ thở dài, sâu kín mở miệng.

_ Anh đang ở đâu?

Anh cả người chấn động, giọng cô mềm nhẹ thở ra trong không khí tịch mịch, tiến vào tâm trí anh. Nơi mà trước đây chưa ai từng chạm vào. Anh biết cô đang hỏi cái gì, rất nhiều đêm bao năm qua, anh cũng từng hỏi mình như thế. Vậy mà vẫn chưa có đáp án. Nhìn vẻ mặt yếu ớt của cô, một cảm giác xúc động nổi lên làm cho anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, dịu dàng áp môi mình lên làn môi cô.

(Di Di: kiss rồi:))

_ Anh ở đây!

Anh dán vào môi của cô, dùng tiếng Trung thuần thục của mình thấp giọng nói. Cô đang ngủ tự nhiên lại lộ ra vẻ mặt vừa thẹn vừa hạnh phúc, anh không tự giác bị cô cuốn hút, khóe môi hơi hơi giơ lên.

_ Đừng đi!

Cô đưa tay nhẹ nắm bàn tay anh, có chút bất an nói.

_ Anh sẽ không đi!

Anh nắm chặt lấy tay cô, lấy ngón cái vỗ về làn môi mềm mại của cô, nhẹ giọng trấn an.

_ Ngoan, ngủ đi, anh sẽ luôn ở đây!

Làn môi cô khẽ nhếch, nắm lấy bàn tay anh, mỉm cười. Đồng hồ điện tử trên bàn từng giây từng giây chuyển động. Alex ngồi ở bên giường, nhìn cô mỉm cười nắm bàn tay mình tựa như bàn tay anh là thứ gì rất quý giá lắm.

_ Đồ ngốc…

_ Buồn cười nhìn cô, anh thay cô kéo mền đắp lại cẩn thận. Rồi ngồi đó cho đến khi sắc trời chuyển sáng mới lặng lẽ rút tay về rời khỏi.

(Di Di: lãng mạn chưa kìa:”> Em xin rút lại lời nói và sửa lại:”Anh là ông bố tốt và cũng là một người yêu tuyệt vời >:))

_ Cười cái gì thế?

_ Hửm?

Cô ngậm cây kẹo trong miệng, tâm tình sung sướng nhìn anh, trong mắt có dấu chấm hỏi.

_ Hỏi cô đang cười cái gì?

Cô gái này từ sáng đến giờ, cứ ngây ngô cười. Lúc làm bữa sáng còn hứng chí hát lung tung. Cô cười lắc đầu, tâm tình khoái trá thậm chí không cùng anh so đo, lấy khăn đi lau bàn. Khóe miệng anh cầm cười, ăn luôn miếng thịt hun khói cuối cùng. Sau đó đứng dậy đi đến bên người cô, đem dĩa không để vào chậu rửa, mở miệng nói.

_ Mơ thấy đàn ông sao?

Oa nhi lắp bắp kinh hãi, thiếu chút nữa đem kẹo que nuốt vào họng. Báo hại cô một trận nồng khụ, vội vàng phun kẹo ra. Chờ đến khi cô phục hồi lại, anh đã sớm cười no nê đi ra ngoài nói điện thoại.

_ Chán ghét, anh làm sao mà biết?

Cô đỏ mặt, che miệng theo cửa kính xe nhìn lén anh, chỉ cảm thấy một trận xấu hổ.

_ Oa Oa?

_ Sao?

Cô trở lại, thấy Tyre cùng Knight đứng ở phía sau cô, hốc mắt hồng hồng, vẻ mặt dường như muốn khóc, cô liền ngồi xổm xuống.

_ Hai con sao vậy?

_ Có phải do chúng con không ngoan không?

_ Cho nên cha mới bắt chúng con trở về …

_ Chúng con sẽ ngoan mà…

_ Sẽ không chạy tới gần nước nữa…

_ Đợi chút, đợi chút… Các con chờ cô một chút.

Nhìn hốc mắt rưng rưng của hai đứa nhỏ, mỗi đứa nghèn nghẹn nói một câu, cô liền giơ tay lên ra hiệu dừng lại. Hai đứa trẻ liền im lặng, Oa Oa nhíu mày hỏi.

_ Sao lại thế này? Chậm rão nói rõ từ đầu đến đuôi, không cần gấp. Cha các con đã nói gì?

Cô nhớ rõ buổi sáng lúc rời giường, cô rõ ràng nghe được anh ở trong phòng trấn an hai đứa nhỏ mà.

_ Cha nói, chúng con hôm nay phải trở về nhà!

_ Về nhà?

Oa Oa ngây người một chút.

_ Nhà các con không phải ở Phí thành sao? Hôm nay lại phải trở về.

_ Lập tức.

_ Sao?

Oa Oa nháy mắt mấy cái.

_ Lập tức.

_ Đúng!

Tyre gật gật đầu, nức nở nói.

_ Là vì con không ngoan…… Đúng hay không? Cho nên…… Cho nên cha liền tức giận……

_ Nói hươu nói vượn, ách, không phải! Cô nói không phải thế.

Oa Oa vỗ vỗ đầu hai đứa nhóc, muốn bọn họ an tâm.

_ Ngoan, cha các con không có tức giận. Chờ một chút nha, cô đi hỏi một chút để xem có chuyện gì.

Vội vàng xuống xe, cô đi đến bên người anh, anh còn đang nói điện thoại. Cô đưa tay vẫy vẫy anh vài cái, anh ý bảo cô chờ một chút, sau đó lại tiếp tục nói chuyện điện thoại. Trên xe, hai cái đầu nhỏ len lét chồm ra nhìn lén, cô liền mỉm cười ý bảo chúng an tâm.

_ Có chuyện gì?

Alex tắt điện thoại, nhìn cô hỏi.

_ A, nói xong sao?

Oa Oa quay lại đầu nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến, nói anh không tức giận cũng chỉ tự mình cô nghĩ thôi. Không chừng anh thật sự tức giận hai đứa nhóc không biết nghe lời này. Cô nhíu mày, sau đó nhỏ giọng hỏi.

_ Xin lỗi! Tôi hỏi anh một chút. Anh đang tức giận sao?

_ Sao?

Alex kinh ngạc nhìn cô.

_ Không có! Tôi làm gì mà tức giận?

_ Bởi vì ngày hôm qua Tyre té xuống hồ.

Đôi mày thanh tú của cô chau lại.

_ Anh giận bọn nhỏ sao?

Anh sửng sốt, nhíu mày trả lời.

_ Không có.

Oa nhi nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, đưa tay chỉ chỉ lên xe nói.

_ Tyre cùng Knight nghĩ anh đang tức giận, cho nên mới bắt chúng hôm nay về nhà.

_ Không phải!

Anh quay đầu nhìn xe, hai cái đầu kích động nhanh chóng biến mất nơi cửa sổ, anh nhíu mày vô lực thở dài.

_ Tôi muốn chúng trở về là vì ngày mai là ngày khai giảng rồi. Chúng phải đến trường đăng kí.

_ Thì ra là vậy!

Oa Oa giật mình, sau đó lại nghĩ ra một chuyện.

_ Anh chỉ nói với chúng là phải về nhà, chưa nói nguyên nhân đúng không?

_ Tôi…

Anh cương một chút.

Oa nhi nhìn anh, đột nhiên cảm thấy có chút đồng tình.

_ Đừng nói với tôi là anh mặt lạnh tanh nói với tụi nhỏ: “Dọn dẹp đồ đạc đi ngày mai chúng ta lập tức về nhà” nha?

Anh không có trả lời nhưng vẻ mặt xấu hổ của anh lại chứng thật cô cho dù không đoán trúng mười cũng đoán trúng tám chín phần.

_ Không phải tôi đã nói đừng dùng câu mệnh lệnh rồi sao? Chúng nó không phải những con cún nhỏ.

Oa Oa thở dài, bất đắc dĩ vừa buồn cười kéo anh về phía cửa xe.

_ Quên đi quên đi, muốn anh sửa liền coi ra rất khó. Dù sao hiện tại đi nói cũng còn kịp. Nhanh đi, nhanh đi, lên xe nói rõ ràng với bọn nhỏ đi.

Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã đẩy anh vào xe, đóng cửa lại. Trừng mắt nhìn cửa xe, anh một trận ngây ngốc hẳn ra, sau đó cửa lại đột nhiên mở ra.

_ Đúng rồi, nhớ rõ phải mỉm cười.

Cô cười dịu dàng nói xong, chợt đóng cửa xe lại. Alex nhíu mày, nhìn cửa vào phòng ngủ, cổ họng một trận co rút lại. Anh vẫn luôn hy vọng mình không giống với cha nhưng không tự giác lại dùng một phương thức giống vậy đối mặt với Tyre cùng Knight. Lúc trước, anh còn không nghĩ mình đã dùng câu mệnh lệnh mà nói với con… Không tự giác thở dài, anh hướng về phía sau xe. Vừa vào cửa, anh liền nhớ mình phải mỉm cười. Đứng trước toilet, nhìn mình trong gương thử lộ ra tươi cười. Nhưng nụ cười cứ như đi nhát ma người khác.

Quên đi, có còn hơn không. Thở sâu, anh cứng ngắc mỉm cười, đến phía sau xe tìm con.

{thiendi18.wordpress }

_ Này, mai là ngày khai giảng của chúng nó. Anh đến hôm nay vẫn còn đi chơi là sao?

_ Chúng tôi vốn muốn về từ hôm kia rồi.

_ Hôm kia? Ha ha ha ha, anh nói đùa à?

Oa Oa nhịn không được nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đầu vai anh.

_ Ông chủ hiện giờ chúng ta cách Phí thành rất xa nha!

_ Đúng vậy, nhờ phúc của cô đấy!

Anh vừa cho xe vào bãi giữ của sân bay, vừa liếc mắt nhìn cô một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói. Oa nhi xấu hổ cười lùi tay về.

_ Haha! Xin lỗi, ngại quá! Nhưng, tôi thấy mọi người chơi cũng vui lắm mà!

Cái đó đúng là thật. Không thể phủ nhận, cô gái này tuy rằng kéo mọi người dạo đông dạo tây. Trên đường lại tăng thêm rất nhiều niềm vui. Bằng không sẽ giống như anh tưởng tượng đợt đi chơi này sẽ buồn chán.

_ A! Tới rồi sao? Tyre, Knight, đến rồi, chúng ta xuống xe.

Thấy anh ngừng xe xong, Oa Oa đeo túi xách của mình, nắm tay hai đứa nhóc đi xuống xe. Alex xuống xe đi theo phía sau bọn họ, Oa Oa thấy anh cái gì cũng chưa lấy, nhịn không được hỏi.

_ Hành lý của đâu? Còn có của Tyre, Knight nữa? A, đúng rồi, chúng ta đáp máy bay trở về. Vậy xe kia thì sao? Cứ để nó thế à?

_ Đúng!

Anh nói. Oa nhi ngây người ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng. Đột nhiên có người ngoại quốc ăn mặc chỉnh tề tới tiếp đón.

_ Bart tiên sinh.

_ Giúp tôi dọn hành lí đem về.

_ Vâng!

_ Máy bay đâu?

_ Đã chuẩn bị xong. Sẽ cất cánh bất cứ lúc nào!

Alex đem cái chìa khóa giao ột người trong đó. Sau đó đi về phía trước đi, Oa Oa đeo balo, cùng hai đứa nhóc vội vàng đuổi theo. Nghe Alex cùng những người đó đối thoại, cô vốn hiểu rõ tình huống hiện tại cho lắm, đợi đến khi cô thấy chữ “Bart” to đùng trên đuôi máy bay mới lĩnh ngộ được anh quả thật là người giàu có. Nhưng lại là giàu có trăm phần trăm, độ tinh khiết cao tới mức như kim cương chín mươi chín phần trăm.

_ Cô có thể ngậm miệng lại không?

Cô dừng lại, trợn mắt há hốc mồm đứng ở đường băng, anh đành phải quay lại, buồn cười nhắc nhở cô. Oa nhi nghe lời ngậm miệng lại, thật vất vả mới có biện pháp đem tầm mắt kéo trở về, nho nhỏ thanh hỏi anh.

_ Nhà anh mở công ty vận chuyển sao?

_ Không phải.

Alex dẫn hai đứa nhỏ lên máy bay, cười trả lời.

_ Máy bay này của anh sao?

Oa Oa đeo túi xách, đuổi theo.

_ Không phải.

Anh mỉm cười, đứng ở cầu thang, xác định Tyre cùng Knight đều đã đi vào, quay người vươn tay đón cô. Oa nhi nhìn anh vươn tay, hồ nghi lẩm bẩm nói.

_ Anh tính thu tiền vé máy bay của tôi sao?

Không phải.

Anh bật cười ra tiếng, chỉ chỉ túi xách của cô.

_ Hành lí của cô!

_ Hả? À!

Khuôn mặt nhỏ của cô nhanh chóng đỏ bừng, ngoan ngoãn đem đưa túi xách giao cho anh. Đi theo anh vào máy bay, thấy anh còn đang cười, cô nhịn không được cãi lại nói. Này, anh nói máy bay không phải của anh. Nhà anh cũng không phải công ty hàng không, tôi hiểu lầm là phải rồi.

_ Máy bay không phải của tôi, là của cha tôi.

Anh đem túi xách của cô đặt vào một góc.

_ Nha.

Cô bừng tỉnh.

_ Oa Oa, cho cô nè!.

Tyre theo phía sau cabin chạy lại, cầm một cây kem đưa cho cô.

_ Cám ơn.

Oa Oa tiếp nhận kem, mỉm cười nói cảm ơn cậu. Đang còn thắc mắc sao cậu lại biến ra được kem, liền nhìn thấy cậu lại chạy ra phía sau, cùng Knight chen chúc trước tủ lạnh. Oa, tủ lạnh nha. Oa, tivi nha. Oa, quầy bar nha. Oa, ghế da thật nha!

_ Cứ ngồi chỗ nào cô thích! Nhớ thắt dây an toàn.

_ Oa, kẻ có tiền nha –

_ Cô làm sao vậy?

Cô gái này tự nhiên chăm chú nhìn anh, đột nhiên trở nên kỳ dị, hai mắt mở to rất giống chưa thấy qua anh bao giờ.

_ Ha ha ha ha…… Không có.

Biết mình rất giống ăn mày vào biệt thự, cô đỏ mặt nhanh chóng tìm đến một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, sau đó ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

_ Tyre, Knight, bay lên rồi! Ngồi xuống nhanh!

_ Dạ!

Hai đứa nhóc vừa nghe anh gọi, liền ngoan ngoãn đóng tủ lạnh, chạy ngồi đối diện với cô. Thay hai đứa con thắt dây an toàn xong, Alex ngồi xuống ghế bên cạnh cô. Oa nhi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tâm tình không khỏi khoái trá mà hát nhỏ. Thật tốt thật tốt, đầu tiên là có xe dã ngoại, hiện tại lại có thể ngồi máy bay, cô bắt đầu chờ mong đến nhà của anh.

{thiendi18.wordpress }

Ở máy bay không cẩn thận ngủ quên, vừa cảm giác tỉnh lại, Kha Xảo Oa phát hiện mình đang nằm trên giường lớn xa hoa, lộng lẫy nhưng lại rất xa lạ. Giường rất lớn, phòng lớn hơn nữa, nhưng lại có vài cánh cửa. Cô đoán trong đó một gian là toilet. Còn buồn ngủ bò xuống giường, cô đi theo bàn tròn đến bên phải cánh cửa, mở nó ra. Phía sau cửa là hành lang, cô đóng nó lại, sau đó đi đến một cửa khác, lại mở ra. Là phòng thay quần áo, ngoại trừ quần áo cái gì cũng không có. Gãi gãi đầu, cô đóng cửa lại, sau đó thử mở cánh cửa thứ ba. Đúng rồi, có bồn cầu. Buồn ngủ nhanh chóng đi vào, cô cởi quần lót, ngồi trên bồn cầu. Cố suy nghĩ mình làm sao xuống được máy bay. Cô rốt cuộc làm thế nào mà nằm trên giường? Cẩn thận suy nghĩ, hình như là đến phòng… khi đó quá mệt mỏi, cho nên cô chỉ cởi quần bò, ngay cả áo ngủ cũng chưa đổi, mặc T-shirt lên giường.

Ai, lâu lắm không ngủ trên giường thoải mái như thế. Chờ một chút oa trở về, tiếp tục nủ thêm mới được. Gãi gãi đầu, ách xì 1 cái, cô ngồi trên bồn cầu lười biếng xia thắt lưng.

_ Hi.

Vốn không muốn quấy nhiễu nhưng nghĩ đến việc cô sẽ nhìn thấy mình, Alex ngồi ở bồn tắm lớn, đành phải bất đắc dĩ vừa buồn cười vừa giơ tay lên chào cô.

_ Ách, hi.

Cô trấn định lùi tay về giữa không trung, ngồi ở trên bồn, mỉm cười mở miệng.

_ OK! Hiện tại tôi đang nằm mơ cho nên mới nhìn thấy anh không mặc quần áo nằm ở trong bồn tắm đúng không?

_ Cứ cho là thế đi!

Miệng anh cầm cười, cánh tay rắn chắc gác trên thành bồn tắm, mái tóc ướt sũng còn đang rơi nước, ánh mắt màu café hứng thú dạt dào chăm chú nhìn cô.

_ Khụ khụ!

Oa Oa khục khục yết hầu, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng ửng đỏ nói. Tu rằng là mơ nhưng… anh có thể xoay mặt di chỗ khác không?

_ Vì sao?

Anh nhíu mày.

_ Như vậy tôi mới có thể đứng lên mặc…… Quần lót.

Bị anh nhìn thế cô dĩ nhiên là có cảm giác không tự nhiên, cô ngồi ở trên bồn cầu, bắt đầu đưa mắt nhìn xuống dưới, nhịn không được xấu hổ kéo T-shirt xuống, che khuất đùi cùng mông của mình. Hai chữ cuối cùng mới có thể thoát ra khỏi cửa miệng. Nhìn dáng vẻ cô thẹn thùng xấu hổ, anh nhịn không được lại muốn chọc cô.

_ Nếu là mơ thì coi như tôi không tồn tại đi!

Anh không tồn tại, làm sao có thể a? Cô thậm chí có thể nhìn đến bọt nước ở ngực anh lòe lòe tỏa sáng đang chảy xuống. Cô dám thề, cô chỉ cần đứng đứng lên là có thể thấy những bộ phận khác ở dưới làn nước của anh. Oa nhi quẫn bách đỏ mặt trừng anh.

_ Tôi nghĩ anh là quân tử.

Anh nhếch miệng cười, lộ ra răng manh trắng noãn.

_ Cái kia chính là sự thật mà thế giới phải công nhận.

_ Này…… Vô lại!

Oa nhi cắn môi dưới, vẻ mặt đỏ bừng hỏi.

_ Anh rốt cuộc có xoay mặt sang chỗ khác không?

_ Ok,ok!

Anh cười quay đầu đi, đối mặt bên kia.

_ Đừng nhìn lén.

Cô lo lắng nói.

_ Rồi, biết rồi!

Oa nhi thấy thế, liền dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy, mặc quần lót vào sau đó hướng bồn cầu.

_ Được chưa?

Anh cười mở miệng hỏi.

_ Còn chưa, chờ một chút.

Vội vàng rửa tay, cô liên tiếp nhìn về phía anh, xác định anh vẫn nhìn về phía khác, vội vàng xoay người chạy ra cửa. Lúc này mới phát hiện toilet này lại có hai cánh cửa.

_ Đáng giận, rốt cuộc là bên nào?

_ Bên phải.

Như là biết chần chờ của cô, anh mở miệng giải thích. Người đàn ông này có mắt sau lưng sao? Hoảng hốt liếc mắt nhìn mái tóc màu café của anh, cô nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài. Sau đó bay tuốt lên giường, tiếng cười của anh vẫn còn theo cô vào phòng, chui vào ổ chăn.

_ Trời ạ, quá mất mặt, siêu mất mặt, mất mặt tới cực điểm……

Cô làm sao mà có thể trước mặt anh cởi quần đi toilet được chứ! Trời ạ…… Rõ ràng giết cô còn có vẻ tốt hơn. Oa nhi nằm ở trên giường, trốn kín vào ổ chăn vừa thẹn lại xấu hổ = kêu ra tiếng. Quả thực không thể tin được chuyện này lại có thể xảy ra. Trời ạ! Trời ạ!

_ Khấu khấu khấu –

Ngay tại lúc cô vẫn còn xấu hổ, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, cô cả người cứng đờ, chợt nghe thấy tiếng anh cười hỏi ở sau cánh cửa?

_ Này, cô có ổn không? Hình như tôi mới nghe một tiếng thét.

_ Tôi đang ngủ!

Cô phút chốc ngồi dậy, đỏ mặt lớn tiếng nói. Tiếng cười xấu xa lại lần nữa truyền đến, Oa Oa mới phát hiện chính mình nói cái gì. Cô vừa xấu hổ ngã xuống giường, lại lần nữa kéo chăn, buồn bực chui trong chăn mà mắng. Nhưng trong đầu hiện tại đều là dáng vẻ gợi cảm mỉm cười của anh khi đang lỏa ngực nằm trong bồn tắm khiến ặt cô đỏ lên, rất lâu sau mới có thể bình tâm lại.

Di Di: khả năng chống chọi của chị vs zai đẹp thiệt là kém quá đi:))

Bởi vì tên kia lỏa ngực cứ ở trong đầu cô lắc lư cho nên cô mãi cho đến khi sắp sáng mới ngủ. Tỉnh lại đã đến giữa trưa. Sau khi cô rời giường liền vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ. Chuyện thứ nhất, chính là xoay người kiếm một cách cửa khác để mở ra. Ai ngờ vừa mở ra, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng ở trong phòng nhưng không phải Alex.

_ A, xin lỗi! Xin chào! Tôi là…

_ Kha tiểu thư, tôi biết, chúng ta tối hôm qua đã gặp.

_ À, xin lỗi, tối hôm qua tôi mệt mỏi cho nên không nhớ rõ.

Nhìn người đàn ông trong tay cầm chổi lông gà, quần áo cẩn thận tỉ mỉ, đứng ở bên cạnh bàn, cô ngượng ngùng cười cười.

_ Chú cứ gọi cháu là Oa Oa. Chú là Lý Tư đúng không?

Ông vuốt cằm.

_ Đúng vậy, Oa Oa tiểu thư.

_ Ách, không cần thêm chữ tiểu thư.

Nhìn kỹ, tóc chú đã có chút điểm bạc, để ột chú lớn tuổi gọi mình là tiểu thư, cảm giác rất kì lạ, cô có chút xấu hổ sờ sờ mặt.

_ Xin hỏi một chút, cái kia….

_ Thiếu gia đã đi làm.

_ A, nha.

Cô gật gật đầu, sau đó đỏ mặt nói.

_ Nhưng cháu muốn hỏi có gì ăn không ạ?

Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Lý Tư gật đầu nói.

_ Ở dưới lầu. Mời theo tôi!

Cô đi theo ông xuống lầu, một đường xuyên qua phòng khách cùng phòng khách, đi vào nhà ăn, cô vừa mới ngồi xong, ông liền đem cơm đi hâm nóng lại. Hiệu suất làm việc rất cao làm cô bội phục không thôi. Nhưng ông cứ đứng như thế bên cạnh, thật sự làm cho cô ăn không được.

_ Ách, Lý Tư, chú ăn cơm chưa?

_ Vẫn chưa!

_ Cháu không quen ăn cơm một mình.

Cô hướng về phía ông mỉm cười mở miệng.

_ Chắc vẫn còn thức ăn chứ? Chú ngồi xuống cùng ăn với cháu đi!

Trong mắt ông hiện lên một tia kinh ngạc, thoáng chần chờ một chút.

_ Làm ơn!

Cô hai tay tạo thành chữ thập, bày ra vẻ mặt đáng thương.

_ Một mình ăn cơm rất buồn.

_ Được! Nếu tiểu thư không ngại.

_ Cháu không ngại!

Cô thẳng thân mình, chính sắc nói, sau đó bật cười.

_ Còn nữa, chú đừng thêm chữ tiểu thư. Cháu thật sự không quen được.

Lúc này đây, cô xác định miệng ông khẽ cong lên. Kia hẳn là một nụ cười, cô cười nghĩ thế.

_ Cho nên phòng này được một trăm năm rồi sao?

_ Đúng vậy!

Lý tư gật gật đầu.

_ Một trăm hai mươi lăm năm.

_ Oa, thật lợi hại. Phòng này thật khá, không giống như đã cũ.

Oa Oa thay Lý Tư cầm lấy cái ly không trước mặt, rót rượu, tiếp tục tán gẫu nói.

_ Chú làm quản gia bao nhiêu lâu rồi?

_ Đã hai mươi ba năm.

Lý Tư uống một hớp rượu, híp mắt, có chút cảm thán nói.

_ Cha tôi là quản gia của lão Bart, tôi cùng Chad từ nhỏ đã sống ở Bart gia. Sau khi cha mất, chúng tôi liền kế nghiệp.

_ Chad?

Oa Oa nâng quai hàm, tò mò hỏi.

_ Là anh trai tôi, sống ở bên cạnh Bart lão gia hiện là Bart gia đại tổng quản.

Ông lại uống một ngụm, sau đó nhìn cô hỏi.

_ Cô trên đường được thiếu gia nhặt được sao?

_ Đúng vậy, cháu muốn đi New York tìm chú. Ai ngờ nửa đường xe lại bị hư, vừa vặn anh ấy lái xe qua, bóp tiền của cháu lại bị mất.

Cô vừa uống rượu vừa nói.

_ Anh ấy nói nếu cháu đồng ý trên đường chăm sóc hai đứa nhóc thì anh ấy sẽ đưa cháu đến New York.

_ Nha.

Ông gật gật đầu, vẻ mặt đã có chút tiếc nuối.

_ Làm sao vậy?

Lý tư cười cười.

_ Không có gì, tôi chỉ nghĩ cô là bạn gái thiếu gia.

_ Haha, làm sao có thể, anh ấy lúc trước còn đá cháu bay xuống xe.

Oa Oa nhếch môi xem thường, trong đầu nháy mắt hiện hình ảnh anh lỏa ngực, khuôn mặt nhỏ hơi hơi đỏ đỏ lên, cô liền chụp lấy ly rượu che mặt.

_ Tôi cũng nghĩ thế.

Lý Tư thở dài.

_ A đúng rồi. Chú cũng không hiểu vì sao anh ấy không muốn kết hôn phải không? Tyre cùng Knight còn nhỏ như vậy, cũng khó trách cha anh ấy lại đưa phụ nữ đến tận cửa. Cháu thật sự không hiểu nổi sao lại có con người vừa ngoan cố vừa thiếu suy nghĩ lại vô lại thế chứ…

_ Vô lại?

Thiếu gia vô lại sao? Theo ông biết, các anh em của Bart gia chỉ có Hawke thiếu gia là có vẻ vô lại thôi mà.

_ A, không có, không có, cháu nói lộn rồi.

Oa Oa xấu hổ cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác.

_ Đúng rồi, Lý Tư, ông có hiểu vì sao anh ấy không chịu kết hôn không?

Nhìn cô, trong lòng Lý Tư liền biết được. Đứa nhỏ này ông rất thích. Không kiểu cách lại biết tôn trọng trên dưới so với các yêu nữ bên cạnh mà lão gia đưa đến xem ra tốt hơn rất nhiều. Chạng vạng ngày hôm qua, lúc bọn họ về nhà, lần đầu tiên ông thấy thiếu gia ôm một cô gái say ngủ vào phòng. Sau khi đến trong phòng, cô từng tỉnh lại, tuy rằng buồn ngủ dày đặc nhưng vẫn cố gắng cúi đầu nói cảm ơn với ông. Vừa tắt đèn, cô cũng bắt đầu thoát quần, sau đó thì thào nói ngủ ngon, trèo lên giường trùm chăn ngủ khò. Ông nhìn thấy há hốc mồm, thiếu gia lại nở nụ cười, hại ông càng thêm ngốc ra. Đã bao nhiêu năm ông chưa từng thấy thiếu gia cười thoải mái đến thế.

_ Thấy anh lâm vào trầm tư, Oa Oa ngượng ngùng nhỏ giọng nói.

_ À, nếu không tiện thì thôi quên đi, cháu chỉ là tò mò mà thôi.

Lý Tư mỉm cười, sầu não nói.

_ Kì thật có một gia đình hạnh phúc chi chính mình là mơ ước từ nhỏ của thiếu gia. Cho nên dù bị lão gia phản đối, cậu ấy vẫn nhất quyết kết hôn từ rất sớm…

A, nguyên nhân thật sự là bởi vì anh không thể quên người vợ cũ của anh… Không biết vì sao, trong lòng cô hiện lên một chút chua xót. Anh nguyện vì cô ấy cả đời sống thế sao? Cặp song sinh kia chẳng phải cả đời cũng chẳng có mẹ? Kỳ thật người khác không nói gì, hai đứa nhóc cũng rất ngoan. Nếu có thêm một nữ chủ nhân chẳng phải rất hạnh phúc sao? Nhìn chai rượu không còn một giọt trên tay, cô sâu kín thở dài, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, hưng phấn nói.

_ A, cháu đã biết, Lý Tư, Lý Tư, ông chăm sóc anh ấy từ nhỏ đúng không? Anh ấy thích kiểu người thế nào ông cũng biết đúng không?

_ Hẳn là vậy…

Lý Tư gật gật đầu.

_ Vậy đi! Chúng ta giúp anh ấy liệt kê các điều kiện.

_ Liệt kê điều kiện?

Ông ngây người ngẩn ngơ.

_ Đúng vậy, liệt kê những điều kiện một người phụ nữ là anh ấy thích. Sau đó đưa cho cha anh ấy biết là anh ấy muốn tìm người phụ nữ thế này đó.

_ Gì?

Lý Tư càng thêm dại ra. Cô ấy bảo giúp thiếu gia liệt kê các điều kiện, ông đang nghe lầm sao? Ông nghĩ cô đang thích thiếu gia mới đúng chứ?

_ Đúng! Chính là như vậy, chú có giấy bút không? Mau mau mau, thừa dịp tinh thần còn hăng hái chúng ta làm luôn đi.

Cô cao hứng nói.

_ Nào, chúng ta giúp anh ấy tìm một nửa khác thôi!