Bảo Bối Sa Gia

Chương 2: Bối bối có anh trai (2)




Đồng Tĩnh Thừa đậu xe ở trước cửa “Nhà hàng hạnh phúc” liền có bảo vệ nhanh chóng chạy lại mở cửa xe, Đồng Tĩnh Thừa đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi một tay ôm Bối Bối một tay đắt Dương Tiểu Phàn đi vào trong.

Dương Tiểu Phàn mới 29 tuổi, bà và Đồng Tĩnh Thừa cũng xem như chồng già vợ trẻ, bà rất xinh đẹp lại vừa biết cách ăn mặc, sợi dây cuốn tóc buông trên bờ vai, áo sơ mi kết hợp với áo len vintage thêu hoa cộng thêm chân váy hoa dài, vừa bước vào nhà hàng bọn họ đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, chỉ có điều những ánh mắt này đều đặt trên người Bối Bối, thầm khen ngợi cô bé này thật giống thiên sứ nhỏ.

Cả nhà định đi tới phòng vip, nhưng chưa đi được mấy bước, ông Đồng lại gặp được bạn học cũ.

“Ông Đồng hả, nghe nói ông được điều tới đây, tôi còn định hai hôm nữa đi gặp ông đó.” Sa Hạo Khang vừa vỗ vai ông Đồng vừa nói “Đây là Bối Bối đúng không, xinh xắn quá, nào có thô kệch giống ông, may mà con bé giống em dâu, ha ha”.

Đôi mắt Bối Bối mở to tò mò nhìn ông chú này, Sa Hạo Khang thấy Bối Bối chăm chú nhìn mình thì trong lòng vui vẻ, ông bế Bối Bối lên. Đồng Tĩnh Thừa gặp bạn học cũ cũng rất xúc động, mọi người đều bận rộn ở những thành phố khác nhau với công việc riêng, mấy năm rồi chưa gặp nhau, nghe nói ông bạn này vừa thăng chức thành phó giám đốc, ông thật lòng mừng cho bạn.

Vì vậy Sa Hạo Khang liền mời mọi người cùng nhau ăn cơm, Sa Hạo Khang đến nhà hàng trước, vợ ông đang gọi món ăn còn ông thì ra ngoài đi vệ sinh, không ngờ lại gặp được bạn học cũ, ông ôm Bối Bối về phòng vip của mình, vừa mở cửa liền la lên “Ngô Thiến, không phải em luôn muốn có một đứa con gái sao, xem này, anh bế về cho em nè”.

Vợ Sa Hạo Khang là Ngô Thiến, vừa tròn bốn mươi tuổi nhưng bà chăm sóc nhan sắc rất tốt, đang xem thực đơn thì bà ngẩng đầu lên, thấy chồng bế một cô bé giống như búp bê trong tay, bà đang định hỏi xem là ai thì thấy vợ chồng Đồng Tĩnh Thừa bước vào, bà liền kéo con trai đứng lên chào đón.

Lúc này Bối Bối mới để ý rằng trong phòng còn có người, cô bé nhìn chằm chằm anh trai kia, bé cảm thấy anh trai này thật là đẹp mắt, mũi đẹp, tóc xoăn tự nhiên, thích thật đấy. Bối Bối không sợ người lạ, bé vươn cánh tay nhỏ bé mũm mĩm kéo tóc anh trai.

Bối Bối vừa bước vào thì Sa Nghị đã trông thấy bé, rất khó để miêu tả cảm giác của anh khi nhìn Bối Bối, anh chỉ cảm thấy sống trên đời này 14 năm cũng chưa gặp qua cô bé nào đáng yêu hơn Bối Bối, cô bé mặc váy satin mỏng đỏ thẫm giống như một con búp bê hạnh phúc. Bối Bối ngồi trong tay ba anh, Sa Nghị đột nhiên có chút ghen tỵ, anh không muốn người khác chạm vào bé con thiên sứ. Thấy bàn tay nhỏ bé của Bối Bối vươn về phía mình, Sa Nghị liền nắm thật chặt rồi chăm chú, dịu dàng nhìn Bối Bối.

Giờ người lớn mới phát hiện động tác mờ ám của hai đứa trẻ, Sa Hạo Khang thấy con mình nhìn chằm chằm Bối Bối liền thẳng thắn cười nói “Nhìn con kìa, bình thường lạnh lùng chẳng thèm quan tâm tới ai, hôm nay xem ra Bối Bối có thể khống chế con được rồi, rồi xem con còn kiêu ngạo không, ha ha”.

Sa Nghị không thèm để ý tới lời chế nhạo của ba, nhưng anh lại quay ra chào ba Bối Bối. Lúc hai nhà ngồi vào bàn, Bối Bối la hét muốn được ngồi cùng anh trai, Dương Tiểu Phàn không yên lòng liền ôm Bối Bối tới ngồi cạnh Sa Nghị nhưng Bối Bối lại không chịu, giãy dụa muốn một mình một ghế cơ.

“Để cho bọn nhỏ ngồi cùng nhau đi, không sao đâu, Sa Nghị sẽ chăm sóc Bối Bối “, Ngô Thiến mở lời giải vây, bà rất thích cô bé hoạt bát đáng yêu này, Sa Nghị nghe mẹ nói như vậy cũng gật đầu thật mạnh, còn đưa tay tiếp lấy Bối Bối từ trên tay mẹ cô bé rồi buộc yếm lên cổ giúp Bối Bối.

Từ trước đến giờ, Bối Bối chưa từng tiếp xúc với anh trai nào lớn tuổi như anh, bình thường ngoài ba mẹ thì cô bé chỉ hay chơi với cô bảo mẫu, sau đó là ông bà nội, cô bé tò mò sờ sờ ngón tay đang giúp mình buộc yếm, lại còn bỏ vào trong miệng cắn một cái, cảm thấy không thể ăn được liền nhè ra, sau đó cho ngón tay của mình vào miệng mút.

Sa Nghị cảm giác khi ngón tay mình bị đầu lưỡi nhỏ nhắn của Bối Bối liếm quanh một vòng thì trái tim cũng muốn tan ra, sợ Bối Bối cắn ngón tay mất vệ sinh sẽ ngã bệnh, anh chàng vội vàng nói: “Bối bối đừng cắn ngón tay sẽ đau bụng đó ”.

Đồng Tĩnh Thừa gặp lại bạn cũ sau nhiều năm không liên lạc đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói, thoải mái vừa ăn uống vừa tán gẫu, Dương Tiểu Phàn ngồi cạnh Ngô Thiến, hai người phụ nữ cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu gặp là trước khi sinh Bối Bối.

Bối Bối nhìn ngón tay toàn nước bọt của mình rồi nhân lúc mọi người không chú ý đưa vào miệng Sa Nghị, còn cười ha hả “Cho anh ăn nè, như thế Bối Bối sẽ không bị đau”.

Sa Nghị buồn cười cầm giấy ăn lau sạch sẽ bàn tay nhỏ bé của Bối Bối, rồi đưa lên miệng hôn hai cái “Bối Bối đi nhà trẻ chưa” Sa Nghị hỏi

“Em không thích nhà trẻ” vừa nhắc tới đi nhà trẻ thì Bối Bối liền cau mày, cô bé không thích các bạn ở nhà trẻ lúc nào cũng nhéo mặt mình, lại còn làm bẩn quần áo của mình nữa, ai không giữ gìn sạch sẽ thì không phải là đứa bé ngoan.

Ở thành phố H, Bối Bối thường được bà nội trông. Bà nội không nỡ để đứa trẻ còn nhỏ như vậy đi nhà trẻ, bà sợ Bối Bối không thích ứng được, sợ con bé bị ăn hiếp, bình thường rất hay xảy ra tình trạng, bà vừa tiễn Bối Bối vào nhà trẻ thì lập tức liền đón Bối Bối ra. Về sau người nhà thống nhất, Bối Bối còn bé, hơn nữa ông nội cũng là giáo sư đại học có thể dạy vỡ lòng cho Bối Bối tại gia, thế là không bắt Bối Bối phải đi nhà trẻ nữa.

“Vậy Bối Bối nói cho anh nghe xem bình thường Bối Bối thích làm gì?” Bối Bối vừa thấy có người bằng lòng nghe bé kể chuyện thì lập tức tràn đầy sức sống, vội vàng vịn ghế, muốn đứng trên đùi Sa Nghị, Sa Nghị liền ôm Bối Bối đặt lên đùi mình.

Hai người mặt đối mặt, Bối Bối vừa nghịch nút áo sơ mi của Sa Nghị vừa nói “Bối Bối thích Teddy, anh có biết Teddy không, chính là bé gấu đó. Đại Hoàng nhà em màu vàng nhé, nó là cùa chú út tặng em, nó to như vậy nè”.

Bối Bối còn vui sướng khoa tay múa chân “Bối bối còn thích chó con nữa, chỉ chó con thôi chứ không thích chó lớn vì chó lớn biết cắn người. Em nói cho anh nè, cái ông ở dưới nhà em nuôi một con chó to lắm, hễ thấy Bối Bối là nó lại nhào vào, ông nói nó thích em nên mới nhào vào người em nhưng em lại không thích nó, anh thích nó không?”

Sa Nghị nhìn Bối Bối bĩu môi thật đáng yêu, thấy Bối Bối hỏi anh liền đáp “Nó làm Bối Bối ngã, anh cũng không thích nó”.

“Hì hì, anh cũng thích chó con à. Nhà dì Hai có một con chó con rất đáng yêu, nó còn biết làm nũng với Bối Bối, nhưng mà mẹ lại không cho em nuôi.” Nói xong, Bối Bối bĩu môi, lại còn nghiêng đầu kéo váy mẹ “Mẹ, về nhà mẹ cho con xem ‘Chú hổ khéo léo’ nhá”. Bối Bối rất thích xem “Chú hổ khéo léo”, nhất là mấy cô bé thỏ, ông bà Đồng cũng thấy nội dung của chương trình hoạt hình này không tệ, có thể bồi dưỡng cho Bối Bối những thói quen tốt, vì thế liền mua cho con trọn bộ “ Chú hổ khéo léo”.

Dương Tiểu Phàn đang nói chuyện vui vẻ với Ngô Thiến, Ngô Thiến đối với thành phố S rất quen thuộc, còn Dương Tiểu Phàn đang muốn mở chi nhánh ở đây, nên bà đã đưa ra rất nhiều đề xuất, còn hứa cùng đi với Dương Tiểu Phàn. Ngô Thiến là giáo viên ngữ văn cấp 2 nên khá rảnh rỗi.

Dương Tiểu Phàn nghe thấy con gái hỏi thì đáp vài câu, rồi lấy một chiếc bình sữa từ trong túi ra, sau đó hỏi Bối Bối “Con khát nước không, mẹ lấy nước trái cây cho con uống nhé?”

Bối Bối nói khá nhiều nên đã khô cả miệng, bé bèn giục mẹ mau lấy nước trái cây cho mình, Sa Nghị đang chuẩn bị ra ngoài phòng tìm nhân viên phục vụ nên gọi bà Đồng “Dì ơi, để con đi cho”.

Bối Bối thấy Sa Nghị định ra ngoài nên cũng muốn đi theo “Mẹ, con cũng đi nữa “