Bảo Bối

Chương 84




Chưa từng cảm thấy Mỹ Nhân ca ca thân cận như thế, oa ở trong lòng ngực ca ca, chỉ là nghe tim đập của y, cậu đều cảm thấy cả trái tim tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc được ca ca yêu thương. Là yêu thương bất đồng với các thúc thúc bá bá thẩm thẩm, là yêu thương bất đồng cùng sư phó sư nương, là yêu thương bất đồng cùng nương.

Lam Vô Nguyệt cũng lẳng lặng mà nghe tiếng tim mình nhảy , không hề sắp nhảy ra như vừa rồi, mà là bình tĩnh, bình tĩnh mang theo thản nhiên nào đó. Hô hấp mang theo vui sướng của người trong lòng ngực xuyên thấu qua tươi cười của nhóc truyền tới tâm phế của mình, Lam Vô Nguyệt ở trong bình tĩnh này cũng cảm nhận được vài phần vui sướng. Không có đi tìm tòi nghiên cứu loại tình cảm vui sướng này là sao, y chỉ biết Tiểu Bảo là Tiểu Bảo, là người đời này y cũng không thể buông ra.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Lam Vô Nguyệt buông ra Tiểu Bảo ngồi dậy, người đang buồn ngủ lập tức mở mắt. Lam Vô Nguyệt vừa mặc xiêm y, vừa nói: “Tiểu Bảo, ca ca đi hậu sơn, ngươi ngoan ngoãn ngủ, ta đi tìm A Đột cùng Tiểu Bối đến với ngươi.”

Các ca ca phải đi làm chính sự, Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu, nhắm mắt lại. Cho Tiểu Bảo đắp kĩ chăn, Lam Vô Nguyệt vừa đi ra ngoài. Bởi vì hậu sơn có độc, A Đột cùng Tiểu Bối đều không có đi qua. Làm cho Tiểu Bối cùng hai A Đột ở trong sân chơi đùa vào nhà bồi Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nửa là bất an, nửa là ngượng ngùng mà bỏ tới hậu sơn. Hy vọng đại ca cùng Nhị ca không cần chê cười y.

Tới hậu sơn vừa nhìn thấy Nhị ca, trong lòng Lam Vô Nguyệt lập tức không còn ý niệm gì trong đầu, y cúi người bước nhanh đi vào bên người Nhị ca đang ngồi xổm sau tảng đá lớn, nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, xảy ra chuyện gì?” sắc mặt Nhị ca thật không tốt.

Diệp Địch cau mày nói: “Vừa rồi có ba bốn người đã tới, ở bên ngoài nhìn hơn nửa ngày, còn ở trên mặt đất nhiều lần vẽ tranh.”

“Có thể nhận ra là môn phái nào không?”

“Nhận thức không ra, đều là mặc xiêm y người thường.”

Lam Vô Nguyệt mắt bộc lộ hàn quang: “Bọn họ có hút vào Túy sinh mộng tử ?”

“Bọn họ không có tới gần, có thể cũng là sợ ta hạ độc, bất quá hôm nay sương mù trong rừng nồng đậm, bọn họ hẳn là có hút vào một chút.” Diệp Địch quay đầu: “Mấy người kia nhất định là không có hảo ý.”

Lam Vô Nguyệt ngẫm lại nói: “Nhị ca, chúng ta không thể đợi nữa . Ta ở trong này nhìn, ngươi đi tìm đại ca cùng A Mao, hôm nay chúng ta liền dọn nhà đến nhai cốc đi.”

“Hảo!”

Diệp Địch cong thân thể rất nhanh rời đi. Lam Vô Nguyệt ngồi ở phía sau tảng đá, nhìn chăm chú đường nhỏ lên núi đầy bụi gai, hiện tại đã bị người giẫm lên ra một con đường rõ ràng.

Trong khách điếm lớn nhất Kiến Trữ trấn ngụ đầy giang hồ “Nghĩa sĩ” đến từ các nơi. Một ngày trước, võ lâm minh chủ Lâm Thịnh Chi cùng Tước trang trang chủ Phan Linh Tước đã đến, được mọi người vốn đã bị một đám bạch ong cùng một đống độc vật biến thành chật vật không chịu nổi vô cùng ủng hộ. Lâm Thịnh Chi đương nhiên vẫn là thao thao bất tuyệt, ý tứ không ngoài việc Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt lang tâm cẩu phế mưu hại Nhiếp gia ý đồ cướp lấy Nhiếp gia đao, sau khi sự tình thất bại lại đổ lên trên người hắn, hiện giờ người trong võ lâm phải đồng tâm hiệp lực diệt trừ Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt, vì võ lâm trừ hại. Lâm Thịnh Chi không sợ hãi Nhiếp Chính ra mặt, Nhiếp Chính đã bị hắn tra tấn đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, ai mới tin hắn là Nhiếp Chính? Cho dù có người tin tưởng, hắn cũng sẽ diệt trừ đối phương, không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội lật ngược mình.

“Mọi người trước tiên ở nơi này tạm tu dưỡng, hai ngày sau hỏa long mà Đường môn phái ra sẽ đến. Cử chỉ vì võ lâm trừ hại lần này, mỗi môn phái bao gồm Đường môn ở bên trong đều tận lực tương trợ, Lâm mỗ vô cùng cảm kích. Chỉ cần chúng ta công lên núi, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt cho dù có chắp cánh cũng không thể bay. Mong rằng chư vị không cần bởi vì tổn thương trước đó mà tâm sinh ra sợ hãi, tà không thể áp chính, ta chắc chắn lấy năng lực của võ lâm có thể bắt hai tên đạo chích kia.”

“Đúng vậy đúng vậy, minh chủ nói rất đúng.”

“Minh chủ nói quá đúng! Chúng ta đồng tâm hiệp lực, tại sao phải sợ Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt?”

“Đúng vậy a đúng vậy.”

“Đường môn nguyện ý phái ra hỏa long, thật sự là quá tốt!”

“Có hỏa long của Đường môn, chúng ta cũng không cần sợ đám độc vật này!”

Đưa tay ý bảo mọi người im lặng, Lâm Thịnh Chi đang muốn nói chuyện, liền có người vội vàng lại đây nóng lòng nói: “Minh chủ, người chúng ta buổi sáng phái ra đi thăm dò địa hình đột nhiên té xỉu !”

“Cái gì? !”

Một đám người lập tức chen chúc lên lầu. Trong một gian khách phòng, bốn người buổi sáng đi hậu sơn tra xem đều nằm ở trên giường, ánh mắt nhắm gắt gao, sắc mặt tái nhợt.

Đại phu mà Lâm Thịnh Chi mang theo đến đang vì bốn người chẩn mạch, bất quá sắc mặt đại phu càng ngày càng trầm trọng, một nén nhang sau, đại phu đứng dậy hướng Lâm Thịnh Chi hành lễ nói: “Minh chủ, mấy người kia là trúng độc, nhưng tệ nhân hổ thẹn, lại điều tra không ra bọn họ trúng độc gì.”

Phan Linh Tước ở một bên hai mắt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục chợt lóe lóe, lập tức nói: “Minh chủ, nhất định là Diệp Địch ở nơi đó hạ độc. Hắn là cao thủ dụng độc, trước kia có thể thần không biết quỷ không hay độc chết người khác, hiện tại vì mạng sống, hắn lại không từ thủ đoạn . Đừng quên, Túy sinh mộng tử của hắn là thiên hạ đệ nhất kỳ độc.”

Gã vừa nói xong, đại phu giật mình hiểu ra, vỗ vỗ trán rất nhanh nói: “Minh chủ, độc mà bọn họ trúng rất giống Túy sinh mộng tử a!”

“A! Đúng là Túy sinh mộng tử!” Bốn phía xuyên thủng đến kinh hô, người giang hồ nghe thấy Túy sinh mộng tử thì giống như người Trang gia gặp được lão hổ. Trong lòng Lâm Thịnh Chi hận đến nghiến răng nghiến lợi, Diệp Địch đều điên rồi mà còn có thể phối được Túy sinh mộng tử, lúc trước một bước tính sai lại tìm cho mình đại phiền toái như thế!

Trên mặt vẫn là lo lắng, Lâm Thịnh Chi xoay người trấn an mọi người: “Túy sinh mộng tử đúng là thực sự đáng sợ, nhưng chúng ta cũng không thể thực sự sợ nó. Trên đời có độc liền có giải, ta cùng chư vị cam đoan, nhất định tìm được giải dược của Túy sinh mộng tử.”

Phan Linh Tước nhân cơ hội nói: “Minh chủ, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt rất ác độc ! Tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!”

Gã vừa nói, lập tức quần tình trào dâng, Lâm Thịnh Chi liếc mắt nhìn Phan Linh Tước một cái, hai kẻ lang bái vi gian (cấu kết với nhau làm việc xấu) đang ở trong lòng cao hứng. Lũ ngu xuẩn này liền để cho bọn họ đi chịu chết đi.

Lâm Thịnh Chi sở dĩ nói hắn sẽ đi tìm giải dược, một là làm cho mọi người xem; thứ hai, hắn dám nói như thế là bởi vì trên tay hắn có giải dược của Túy sinh mộng tử. Làm bộ nóng vội mà phái người chung quanh tìm giải dược, Lâm Thịnh Chi đem giải dược mang trước khi xuất môn để lên, bây giờ còn chưa phải thời điểm dùng. Lúc ấy hắn từng cùng Diệp Địch đòi qua giải dược của Túy sinh mộng tử, sau đó khi đã diệt trừ Nhiếp gia, hắn lại nhân cơ hội đem dược phòng của Diệp Địch càn quét không còn, đương nhiên cũng chính là giải dược của Túy sinh mộng tử. Cho nên nhắc tới trên đời ai có thể giải độc Túy sinh mộng tử, trừ bỏ bản thân Diệp Địch ra thì chính là Lâm Thịnh Chi . Đương nhiên, việc này không có ai biết, dù là Phan Linh Tước cũng chỉ được Lâm Thịnh Chi đưa thứ mà hắn đòi Diệp Địch.

Do Hảo ca ca ôm, trên mặt Tiểu Bảo tràn đầy bất an, có phải người xấu muốn đi vào cốc hay không? Bằng không các ca ca sao lại muốn dọn nhà đến nhai cốc? Diệp Địch trấn an: “Cục cưng không sợ, chúng ta dọn nhà đến nhai cốc phòng vạn nhất. Ngươi an an toàn toàn ở nhai cốc, ca ca có thể buông tay ra chân, không sợ dọa ngươi.”

Một tay ôm chặt Hảo ca ca, Tiểu Bảo quay mặt chôn ở hõm vai hắn, trong lòng rất khổ sở. Vẫn muốn đả thương bọn họ không phải người khác, mà là thân sinh phụ thân của cậu. Không, người kia không phải phụ thân, là Diêm la vương.

Vỗ nhẹ thân thể hơi hơi phát run của Tiểu Bảo, Diệp Địch dỗ: “Cục cưng không sợ, bọn họ vào không được.”

“Ân.” Buổi tối nhất định phải cùng các ca ca song tu. (=..=||||)

Trong một sơn động thực sự bí ẩn ở nhai cốc, Nhiếp Chính cùng A Mao đã thu dọn không sai biệt lắm . Trên mặt đất trải cỏ khô, còn phủ thêm da thú, cây đuốc cùng đống lửa đem trong động ủ rất ấm áp. Sách của Phàm Cốt chỉnh tề chất đống ở bên tường, dược liệu đặt ở trong sơn động liền nhau với người kia. Đem Tiểu Bảo đặt ở trên nguyễn đệm chuyên môn vì nhóc chuẩn bị, Diệp Địch đắp kĩ chăn, sờ sờ cậu: “Cục cưng ngoan, ở trong này ngủ, ca ca đi hậu sơn.”

“Ân.” Tiểu Bảo thật biết điều mà nhắm mắt lại.

Nhiếp Chính đi đứng không tiện, A Mao không cho hắn chạy qua lại, làm cho hắn chăm sóc Tiểu Bảo, sau đó liền cùng Diệp Địch đi ra . Lặng lẽ mở to mắt, chỉ thấy Quỷ ca ca đang nhìn mình, Tiểu Bảo bị nắm thóp hô nhỏ một tiếng, nhanh nhắm mắt lại ngủ.

“Bảo.”

Ánh mắt mở ra một cái khe.

“Sao đột nhiên sợ Quỷ ca ca rồi?”

Nhiếp Chính ở bên người Tiểu Bảo ngồi xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn. Tiểu Bảo hoàn toàn mở to mắt, má lúm đồng tiền xuất hiện: “Không có. Ta ngủ, ngoan.”

“A, ngủ không được thì không cần miễn cưỡng. Ca ca chỉ là không muốn ngươi mệt.”

“Không mệt, không mệt.”

Cọ cọ tay Quỷ ca ca, Tiểu Bảo chưa quên một sự kiện: “Quỷ ca ca… Song tu.”

Tay Nhiếp Chính rõ ràng thoáng cương, tiếp theo cười ra tiếng, đau lòng nói: “Đến buổi tối, Quỷ ca ca liền cùng Bảo song tu, ngươi nghỉ ngơi trước.”

“Ân!” Quỷ ca ca không chút do dự đáp ứng, Tiểu Bảo miễn bàn cao hứng biết bao nhiêu . Cọ cọ tay Quỷ ca ca, Tiểu Bảo nhắm mắt lại cố gắng ngủ, cậu muốn đem dưỡng công trong cơ thể dưỡng đến sung túc.

Vỗ nhẹ Tiểu Bảo, hai mắt từng tràn đầy vết huyết đông của Nhiếp Chính giờ phút này trong trẻo mà chăm chú nhìn Tiểu Bảo. Tổn thương trên người đã khỏi bảy tám phần, còn lại chính là chậm rãi điều dưỡng, gấp không được. Vừa nghĩ tới Tiểu Bảo tâm tâm niệm niệm mà cùng với các ca ca song tu, chữa bệnh cho các ca ca, Nhiếp Chính thản nhiên nở nụ cười. Có Tiểu Bảo, tổn thương của hắn sẽ hoàn toàn tốt. Tính tính ngày, sư phó cùng sư thúc hai ngày trước đã nên trở lại, có phải trên đường gặp chuyện gì hay không? A Đột truyền tin cùng đưa thuốc cho sư phó sư thúc cũng chưa trở về, không biết bọn họ tìm được sư phó cùng sư thúc chưa.

Trong lòng nghĩ chuyện, tay Nhiếp Chính vô ý thức mà vỗ nhẹ Tiểu Bảo, chờ đến khi hắn hoàn hồn, Tiểu Bảo không ngờ đã ngủ , khóe miệng còn rớt xuống một hàng nước miếng. Nhiếp Chính cười vì nhóc lau đi, lấy qua hai gậy đi đến động khẩu. Ngoài động là dây leo không có cuối, Nhiếp Chính ngửa đầu nhìn lại, trên không sương mù mênh mông, nếu sự tình quả nhiên đi tới kết quả tệ nhất mà thiết tưởng, bọn họ phải nghĩ biện pháp đi lên mới được a. Nhưng làm sao m đi lên ni?

Buổi tối lúc ăn cơm, Nhiếp Chính đối với mặt với ba người khác nói ra lo lắng của bản thân. Mọi người nghĩ nghĩ cũng không có hảo biện pháp. Đường đi vào cốc chỉ có hai cái này, hậu sơn bây giờ là không được, cho dù những người đó đã rút lui , nhưng con điểu kia của Tước trang còn ở trên trời nhìn chăm chú bọn họ ni. Mà con đường này cũng không có bại lộ, an toàn nhất cũng chỉ có thể từ nơi này đi khỏi Phàm cốc. Nhưng mà hắc nhai cao như vậy, làm sao đi lên? Mấy người bọn họ kẻ tàn người phế, tên lại yếu.

Lam Vô Nguyệt nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta trước bảo vệ tốt hậu sơn, chờ sư phụ cùng sư thúc trở về sẽ hợp kế, nói không chừng còn có con đường thứ ba ni. Dược cùng sách thuốc của Sư phụ đều là bảo vật, cho dù đi khỏi, cũng không thể đem mấy thứ này ở chỗ này.”

Ba người gật gật đầu, Tiểu Bảo bị Quỷ ca ca ôm vào trong ngực nhìn nhìn các ca ca đều là vẻ mặt ngưng trọng, cậu cúi đầu gọi: “Ca ca.”

Bốn người đồng thời nhìn lại, sắc mặt Lam Vô Nguyệt hoãn lại, hỏi: “Muốn đi ngoài?”

Tiểu Bảo lắc đầu, nói: “Ca ca, ta đem sách, học thuộc. Chúng ta, cũng không cần, mang sách .” Nhiều sách như vậy, muốn mang đi quá khó khăn.

Bốn người đều sửng sốt, Lam Vô Nguyệt thực sự kinh ngạc nói: “Tiểu Bảo, đây cũng không phải là một quyển hai quyển, mà là mấy trăm quyển sách a, ngươi phải học nhiều năm, thậm chí vài chục năm ni.”

Tiểu Bảo thẹn thùng nở nụ cười, còn có chút không hảo ý tứ nói: “Ta còn có, mười lăm quyển, chưa có, học thuộc.”

Bốn người nháy mắt trừng lớn mắt, mười lăm quyển? Bọn họ nghe là mười lăm quyển? A Mao ngay cả miệng đều mở ra , sách của sư phó tổng cộng có ba trăm lẻ bảy quyển, A Bảo nói nhóc chỉ còn mười lăm quyển chưa có học thuộc?

Bị các ca ca nhìn chăm chú như thế, tâm can Tiểu Bảo đập bịch bịch, lui lui cổ, cậu mềm mại nói: “Ta xem , liền, nhớ kỹ.” Sau khi được sư phó nhận thức đồ đệ, cậu liền bắt đầu đọc sách . Bởi vì trí nhớ tốt, cậu có thói quen trước đem sách xem xong rồi sẽ chậm rãi cân nhắc. Kết quả nhìn nhìn, liền đem sách của sư phó nhìn gần hết. Nếu không phải bị người kia bắt đi , cậu sớm đã xem xong rồi. (hãn = =|||||)

Lam Vô Nguyệt chớp chớp mắt, phản ứng một lát y mới hiểu được . Ha ha cười vài tiếng, y nhìn về phía những người khác: “Ai ô, ngươi nói bốn chúng ta là làm sao làm ca ca Tiểu Bảo? Ngay cả loại bản lĩnh đã gặp qua là không quên được của Tiểu Bảo cũng không biết.”

Kinh ngạc nhất không ngoài Nhiếp Chính, thời gian mà hắn cùng Tiểu Bảo ở một chỗ là lâu nhất. Hắn nâng lên đầu Tiểu Bảo, làm cho cậu nhóc nhìn mình, hỏi: “Bảo, ngươi là nói sách mà ngươi xem qua một lần là có thể nhớ kỹ?”

Tiểu Bảo nhẹ nhàng gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn được Mỹ nhân ca ca khen đỏ rực.

Diệp Địch trực tiếp nhất, ôm qua Tiểu Bảo đi ra ngoài: “Cục cưng, là mười lăm quyển nào? Hảo ca ca mang ngươi đi tìm.”

Mặt Tiểu Bảo miễn bàn có bao nhiêu đỏ, cậu không có thói quen được người khen . Chỉ là vừa rồi các ca ca nói sách sư phó không tiện mang đi, cậu đã muốn nói cậu sẽ đem sách đều học thuộc, đợi sau khi tìm được nơi an toàn, cậu sẽ chép lại xuống, như vậy là có thể tạm thời không mang theo sách .

Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao đương nhiên sẽ không để cho Diệp Địch một mình đi giúp Tiểu Bảo tìm sách. Lam Vô Nguyệt dìu đại ca, ba người đi qua đám dây leo mềm mại đi vào trong sơn động liền nhau. Nhìn thấy sách xếp chồng chồng, ánh mắt ba người nhìn Tiểu Bảo phút chốc thay đổi. Tiểu Bảo của bọn họ quả nhiên là bảo bối nha!

Có các ca ca hỗ trợ, Tiểu Bảo rất nhanh đem mười lăm quyển mà cậu còn chưa kịp xem tìm đến, lập tức bắt đầu xem. Cho dù là A Mao được Phàm Cốt nhận nuôi lớn lên cũng không dám nói hắn có thể đem tất cả sách của sư phó đều học thuộc. Xem nhất định là xem qua, nhưng phải nhớ kỹ thuộc lòng thì đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.

Lại phát hiện một chỗ bảo bối trên người Tiểu Bảo, bốn vị ca ca tạm thời đem phiền toái ở hậu sơn quăng đến sau đầu, ngồi ở bên người Tiểu Bảo bồi nhóc cùng nhau đọc sách. Tại thời khắc nguy hiểm vờn quanh này, mấy người cùng hưởng thụ sự yên lặng cùng bình yên khó có được.

Đống lửa lách tách vang, trong sơn động im ắng, thường thường sẽ vang lên thanh âm trang sách lật qua. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đối với dược lý y thuật hoàn toàn ngoại đạo, thế nên nhìn nhìn một hồi ánh mắt liền bay tới trên người Tiểu Bảo. Cánh môi hơi hơi nhếch lên vẫn là không quá hồng nhuận, tựa hồ trong trí nhớ đôi môi này sẽ không có hồng nhuận qua. Trên cái mũi khéo léo mạo xuất mồ hôi, hai người đồng thời đi lau, tay đụng tới, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt ngẩng đầu, nhìn nhau cười ── đây là ăn ý giữa huynh đệ, cũng là minh chứng yêu thương cùng một người.

Theo sau đó, dần dần ánh mắt Diệp Địch cũng từ trên sách chuyển dời đến trên người Tiểu Bảo, ôn nhu cùng sủng nịch trong mắt nếu kêu Tiểu Bảo nhìn, khuôn mặt tuyệt đối sẽ biến thành táo hồng. Chỉ cần nhìn Tiểu Bảo, tim của hắn liền đúng chỗ. Hắn không rõ tại sao sẽ như vậy, cũng không muốn đi miệt mài theo đuổi. Hắn không cần phải cùng có được Tiểu Bảo với người khác hay không, hắn chỉ biết mình không ly khai Tiểu Bảo. Có Tiểu Bảo ở bên người, hắn chính là Diệp Địch, là Hảo ca ca, không phải nghiệt súc mà đám người kia đuổi giết.

Ở thời điểm Tiểu Bảo liếm môi, một chén nước vừa lúc uy tới cái miệng cậu, Tiểu Bảo lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn lại, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu. Há to miệng đem nước uống sạch, mềm mại ra tiếng: “Cám ơn, Đại ca ca.”

Không cám ơn không cám ơn. A Mao lắc đầu, cánh tay buông bát không lướt qua Lam Vô Nguyệt ở bên cạnh sờ sờ đầu Tiểu Bảo, làm cho nhóc tiếp tục xem. Lúc này mới phát hiện các ca ca đều nhìn mình, mặt Tiểu Bảo cùng với ngọn lửa đang bốc cháy như đồng dạng . Trong lòng tràn đầy hạnh phúc, tràn đầy vui sướng, Tiểu Bảo cúi đầu đọc sách, tiểu tâm can chẳng biết tại sao phanh phanh phanh nhảy nhanh rất nhiều. A Mao hướng đống lửa bỏ thêm chút củi đốt, sau đó xoay quay đầu lại tiếp tục nhìn Tiểu Bảo, khóe miệng cười ngây ngô.

Ở động khẩu, A Đột và Tiểu Bối cùng bọn họ dọn nhà tới đang oa trên mặt đất ngủ, thuận tiện cảnh giới. Trong động nhất phái tường an, ai có thể biết thế giới ngoài cốc lại tràn ngập nham hiểm cùng tham lam?

Tiểu Bảo không chỉ có trí nhớ tốt, đọc sách còn rất nhanh, gần như là đọc như gió. Lão thiên gia không cho cậu một đôi chân khỏe mạnh, không cho cậu một thanh tuyến lưu loát, không cho cậu một gương mặt không hề tỳ vết, lại cho cậu đầu óc thông minh cùng tính tình so với rất nhiều người đều cực kỳ khiến người yêu thích. Cho nên nói, ông trời đối với mỗi người đều là công bằng. Lâm Thịnh Chi nắm trong tay võ lâm, gieo mối họa cho người khác, một ngày nào đó báo ứng sẽ trở về, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.

Nửa canh giờ còn chưa tới, Tiểu Bảo bay qua một tờ cuối cùng trên tay. Đem sách buông, cậu nhìn về phía Hảo ca ca. Diệp Địch nghĩ rằng cậu còn muốn xem, lập tức cầm lấy một quyển sách đưa tới, nào biết Tiểu Bảo có chút thẹn thùng mà nhìn về phía Quỷ ca ca, cúi đầu mềm mại nói: “Ca ca, song tu.” Cậu nhớ rõ ni.

“…”

Không khí trong động phút chốc thay đổi, Lam Vô Nguyệt khụ hai tiếng đứng lên nói với A Mao: “A Mao, hai ta đi hậu sơn nhìn xem?”

A Mao tay chân cứng ngắc mà đứng lên, nếu không phải trên mặt hắn có mao, mặt của hắn tuyệt đối so với Tiểu Bảo còn hồng hơn, hiện tại hắn vừa nghe song tu liền đỏ mặt. Khó nhất chính là Diệp Địch cùng Nhiếp Chính, Tiểu Bảo muốn cùng bọn họ song tu, nhưng cũng không thể hai người cùng đi đi, bọn họ là tuyệt đối làm không được loại sự tình này. Nhưng mà ai tới trước a? Lam Vô Nguyệt thực sự quá đáng mà đem nan đề ném cho đại ca cùng Nhị ca, kêu A Mao cùng đi , còn thuận tiện mang đi A Đột cùng Tiểu Bối.

“Nhị đệ…”

“Đại ca…”

Huynh đệ hai người đồng thời mở miệng, vô cùng xấu hổ. Tiểu Bảo không rõ, nghĩ rằng Quỷ ca ca và Hảo ca ca đều ở lại, vậy là đều nguyện ý cùng cậu song tu , khuôn mặt tươi cười nhất thời sáng rỡ.

“Ca ca, song tu.” Nhắc lại một lần.

Nhiếp Chính cùng Diệp Địch chỉ cảm thấy trong động nóng quá, Nhiếp Chính rất nhanh nói: “Nhị đệ, ngươi tới đi.”

“Đại ca!” Đè lại thân thể đại ca, Diệp Địch mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ta, ta đi, ta cũng đi, hậu sơn nhìn xem, ngươi tới, ngươi tới.”

Cầm tay Diệp Địch, Nhiếp Chính mỉm cười nói: “Nhị đệ, huynh đệ chúng ta còn khách khí cái gì? Ba người chúng ta đều là chân chính theo Bảo song tu qua, trừ ngươi ra . Ngươi khi đó ý thức không rõ, Bảo lại bị thương nặng. Ngươi tới đi, số lần ta cùng Bảo song tu nhiều nhất. Ngươi đừng cùng đại ca khách khí .”

Nói xong, hắn đem người trong lòng ngực ôm xuống dưới, lấy qua nạng đứng lên.

“Đại, đại, đại ca…” Diệp Địch cũng kích động đứng lên, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào.

Thấy Quỷ ca ca muốn đi, Tiểu Bảo đưa tay bắt lấy: “Quỷ ca ca, song tu.”

Nhiếp Chính khom người hôn miệng Tiểu Bảo, khàn khàn nói: “Quỷ ca ca không có quên, bất quá Bảo, song tu chỉ có thể hai người, ngươi trước cùng Hảo ca ca song tu, cuối cùng sẽ cùng Quỷ ca ca song tu được không?”

“Quỷ ca ca, đi đâu?”

Nhiếp Chính đứng thẳng thân thể: “Chờ ngươi cùng Hảo ca ca song tu xong rồi, Quỷ ca ca sẽ trở lại .”

Tiểu Bảo vừa nghe Quỷ ca ca vẫn là muốn cùng mình song tu, yên tâm nới lỏng tay. Vỗ vỗ bả vai Nhị đệ, Nhiếp Chính nói: “A Mao đem dược của Tiểu Bảo thu trong hòm thuốc của sư phó, ngươi theo ta qua lấy.”

“A.”

Diệp Địch hoảng đến mức chỉ biết gật đầu , nhưng trong lòng cũng là vui sướng vạn phần, không phải bởi vì có được Cục cưng , mà là bởi vì Cục cưng “Nguyện ý” cùng hắn song tu, Cục cưng muốn ca ca này. Dìu đại ca, đần độn mà đem đại ca đưa đến sơn động để dược liệu, lại tìm ra dược Tiểu Bảo, tay Diệp Địch đều run rẩy.

Nhiếp Chính thừa dịp lúc Tiểu Bảo không ở đó dặn dò: “Sư phó công đạo qua Bảo còn nhỏ, không thể xuất tinh quá sớm, ngươi đừng quên.”

“Ân.” Diệp Địch thật mạnh gật đầu, nắm chặt hai viên dược trong tay.

Nhiếp Chính đẩy g hẩyn: “Mau đi đi, đừng làm cho Bảo chờ sốt ruột.”

“Đại ca…” Diệp Địch có chút sợ, hắn sợ tự mình làm không tốt. Lần trước hắn đều không nhớ rõ mình là làm sao cùng Tiểu Bảo song tu.

“Đi thôi. Nhìn thấy Tiểu Bảo ngươi liền biết nên làm sao.”

Nhiếp Chính thực sự yên tâm mà đem Diệp Địch đẩy ra ngoài, hạ phúc cũng là ẩn ẩn nóng lên.

>>Hết