Bảo Bối

Chương 95




Phàm Cốt sống đến từng tuổi này, trừ bỏ đoạn ngày bất đắc dĩ bị Phương Du nhốt ra, hắn ở trên tình trường cũng là vô cùng tinh khiết. Hơn nữa đoạn ngày kia đau đến hắn hận không thể chết, hắn đối với loại chuyện này có thể tránh bao nhiêu xa thì trốn bấy nhiêu xa. Bốn mươi năm sau tái kiến Phương Du, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng người này làm cái loại chuyện này, nhưng hiện tại bị người từ phía sau cầm lấy mệnh căn, Phàm Cốt vốn không thể so với tiểu đồ đệ hơn bao nhiêu, trong óc nháy mắt trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Nên nói Phương Du đúng là bảo đao chưa lão hay là bởi vì bốn mươi năm cấm dục, tóm lại phản ứng hiện tại của lão cũng không giống thận hư như một lão giả tóc trắng xóa nên có, đương nhiên Phàm Cốt thì lại càng không giống . Phương Du thật cẩn thận vuốt ve phân thân đã có nhiều năm tuổi còn có vẻ thanh xuân của sư huynh, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu kích động , lão suy nghĩ suốt bốn mươi năm a. Trong đầu Phàm Cốt trống rỗng còn chưa có phục hồi tinh thần lại đã bị một người hôn lên miệng đem tâm hồn còn lại toàn bộ mang đi .

Trong cái hôn hèn mọn, cẩn thận chính là kiên quyết sau khi thật vất vả có được. Từ lúc Phương Du hiểu được tình yêu trong lòng cũng chỉ có một mình Phàm Cốt, thân mật khát vọng như vậy đã lâu lắm lâu lắm . Đến khi Phàm Cốt không thể hô hấp vì dục vọng cầu sinh mà theo bản năng hung hăng đẩy ra Phương Du, từng ngụm từng ngụm thở.

Thân thể lập tức lại bị đối phương ôm vào lòng, bên tai chính là tiếng người nọ khóc khẽ gọi: “Sư huynh… Sư huynh…”

“Ngươi…” Khóc cái gì? Tim đập đến mức đều không phải của mình. Phàm Cốt chỉ nghĩ tới Phương Du nước mắt ràn rụa , hoàn toàn đã quên cho người này một đấm hoặc là đá người này một cước.

“Sư huynh… Không bao giờ … nữa… Không bao giờ … đi khỏi ngươi nữa.”

“Ngô.”

Mái tóc bạc thuận theo dòng nước phiêu đãng, Phàm Cốt đang trong mê muội hai tay để ở ngực Phương Du có làm sao cũng sử lực không ra. Đầu lưỡi nếm thử chua xót của nước mắt, bên tai là tiếng thở dốc ồ ồ lại mang bi thương của Phương Du, tay Phàm Cốt cúi cùng vẫn là thả xuống dưới. Khi Phương Du đem hắn nhẹ nhàng đặt ở trên tảng đá, tách ra chân hắn, hắn chỉ nói một câu: “Nếu vẫn là đau như vậy, ta liền đánh chết ngươi.” (*há mỏ*)

Nước mắt Phương Du tức thì bừng lên, thân thể đều vì những lời này mà run rẩy. Sư huynh, tha thứ hắn .

…………….

Canh gà trong nồi tản mát ra nồng đậm hương khí, bụng Tiểu Bảo nhịn không được phát ra tiếng thầm thì. Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính nhìn về phía phương hướng sư phó cùng sư thúc ly khai, trong lòng buồn bực hai người làm sao vẫn chưa trở lại.

“Đại ca, muốn đi nhìn một cái hay không?” Lam Vô Nguyệt có chút lo lắng.

Nhiếp Chính trong lòng bối rối, nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Chúng ta mạo muội đi qua chỉ sợ không ổn.” Ái muội giữa sư phó cùng sư thúc, loại thời điểm này bọn họ vẫn là không cần xuất hiện tốt hơn.

Lam Vô Nguyệt nhìn Tiểu Bảo, nói khẽ với đại ca: “Tiểu Bảo đói bụng.”

Nhiếp Chính ngồi dưới đất xoay người, cười nói: “Bảo a, sư phó cùng sư thúc có thể còn phải chốc lát mới có thể trở về, ngươi ăn trước. Quỷ ca ca múc canh gà cho ngươi. A, hôm nay canh gà cũng thật thơm.”

Tiểu Bảo lập tức lắc đầu: “Không ăn, không đói bụng, chờ sư phó, sư thúc.”

Nhiếp Chính niết niết cái mũi Tiểu Bảo: “Bụng cũng gọi rồi.”

Mặt Tiểu Bảo nháy mắt liền đỏ.

Diệp Địch chuẩn bị xong rau dại đứng lên nói: “Đại ca, ta đi tìm sư phó cùng sư thúc.”

Lam Vô Nguyệt ngăn lại hắn: “Đừng đi, sư phó cùng sư thúc nhất định là có việc trì hoãn , làm cho A Đột đi tìm đi.”

Diệp Địch khó hiểu, Lam Vô Nguyệt lại không tiện cùng hắn giải thích, trực tiếp gọi tới một con A Đột, làm cho hắn đi tìm sư phó cùng sư thúc. A Đột cầm trong tay trái cây mà Tiểu Bối tìm tới, lại mang một con A Đột rời đi.

A Mao múc canh gà cho Tiểu Bảo, dưới kiên trì của các ca ca, Tiểu Bảo hé miệng, ngoan ngoãn uống canh gà Đại ca ca uy vào miệng, má trái đỏ bừng, nhìn mà bốn vị ca ca hận không thể có thể cắn lên một ngụm.

Trong suối nước phát ra từng trận tiếng vang không bình tĩnh, A Đột gặm trái cây đứng xa xa nhìn thấy hai người dây dưa cùng một chỗ trong nước, chung quanh không có tung tích người xấu, hắn tiếp đón đồng bạn lại xoay người ly khai, không có tiến lên quấy rầy hai người. Song tu, hắn cũng hiểu biết. Thuận tay hái được hai đóa độc hoa nhét vào miệng, hai A Đột trở lại chỗ bọn Nhiếp Chính, chỉa chỉa suối nước, ý bảo hai người bọn họ còn đang ngâm nước ni.

Sư phó cùng sư thúc bên kia không có chuyện gì, bốn người cũng không lo lắng . A Mao đem canh gà phân ra một phần ở trên bếp hâm nóng, mấy người ăn trước. Phàm Cốt không có quy củ gì, cũng sẽ không vì chúng đồ đệ không đợi hắn ăn cơm mà không vui. Lấp đầy bụng, Diệp Địch đi giặt đồ, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao đi sửa sang lại nơi ăn ngủ đêm nay, Nhiếp Chính chải đầu cho Tiểu Bảo.

Tóc Tiểu Bảo bởi vì lúc trước ăn uống không tốt, lại bị trọng thương, không chỉ khô khô vàng vàng mà còn rối. Phàm Cốt ngay sau khi đón nhóc quay về cốc liền đơn giản đem đầu tóc cậu cắt hơn phân nửa, hiện tại tóc thật dài , tuy rằng vẫn có chút vàng, nhưng tốt xấu ôn ôn mềm mại thật là dễ sờ. Nhiếp Chính ngồi ở phía sau Tiểu Bảo nhẹ nhàng chải vuốt sợi tóc ẩm ướt, trong lòng lại ẩn ẩn đau nhức, nhịn không được từ phía sau ôm lấy Tiểu Bảo. Hai tay dán sát vào cánh tay bên hông Quỷ ca ca ôm mình, Tiểu Bảo nghiêng đầu, cái hôn nóng lập tức dán lại, lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu.

“Bảo.”

“Ân.”

Cọ cọ cổ Tiểu Bảo, Nhiếp Chính ngửi vị đạo hài tử ngọt ngào trên người nhóc, nỗi lòng yên lặng. Kéo qua tay Quỷ ca ca, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trong lòng bàn tay, Tiểu Bảo cúi đầu hôn một cái, đôi mắt đỏ. Mặc kệ xem bao nhiêu lần, cậu vẫn là đau lòng, sẽ nghĩ tới khoản thời gian đáng sợ lúc Diêm la vương làm nhục Quỷ ca ca.

“Bảo, Quỷ ca ca không đau .”

“Đau.”

Sao có thể không đau?

“A, thật sự không đau .”

Xoay người, ôm chặt lấy Quỷ ca ca, Tiểu Bảo ngửa đầu: “Ôm một cái.”

Nhiếp Chính hai tay vòng qua nhóc: “Được.” Không đợi đối phương yêu cầu hôn nhẹ, Nhiếp Chính liền cúi đầu, hôn lên hai mắt ướt át của Tiểu Bảo, ngốc Bảo của hắn.

A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch ở cách đó không xa nhìn hai người, ai cũng không có đi qua quấy rầy. Trong bốn người bọn họ, ý nghĩa của Tiểu Bảo đối với Nhiếp Chính càng bất đồng. Chỉ là nhìn như thế, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch cũng không ngăn được mũi lên men. Nếu đại ca không có gặp được Tiểu Bảo, như vậy kết quả bọn họ cũng không dám đi nghĩ.

Ngón tay sáp nhập giữa mái tóc ẩm ướt của Tiểu Bảo, một tay kia ôm chặt vai nhóc, Nhiếp Chính cảm nhận sự mềm mại của Tiểu Bảo ở trong lòng ngực hắn, trong óc cái gì cũng đều không nghĩ, cái gì cũng không muốn nói, cứ như vậy ôm Bảo còn hơn hết thảy. Tiểu Bảo tựa hồ cũng hiểu được tâm tư Quỷ ca ca, cậu dán lên lồng ngực Quỷ ca ca, nghe tiếng tim đập hữu lực, hai mắt ánh lên ánh sáng của đống lửa cháy không khỏi khép lại. Cằm Nhiếp Chính nhẹ nhàng để ở trên đỉnh đầu Tiểu Bảo, cũng không chịu nhắm hai mắt lại. Hai người gắn bó cùng một chỗ, hạnh phúc quanh quẩn. Lam Vô Nguyệt kéo lại nhị ca, chỉa chỉa phía sau, hai người xoay người lặng lẽ đi khỏi, A Mao cũng khẽ cước bộ ly khai, đem nơi này lưu cho Nhiếp Chính.

Người trong lòng ngực hô hấp dần dần vững vàng, Nhiếp Chính mở hai mắt cúi đầu nhìn lên, thản nhiên nở nụ cười, Bảo đang ngủ . Kéo xuống bàn tay còn ôm hai tay của mình, động tác thong thả mà giúp nhóc điều chỉnh tư thế ngủ, Nhiếp Chính dựa vào càng xe, cánh tay trái làm gối đầu cho Tiểu Bảo, tay phải vỗ nhẹ làm cho nhóc dễ ngủ. Phát hiện mình thật lâu không có nhìn kỹ qua Tiểu Bảo , Nhiếp Chính chăm chú nhìn thụy nhan cậu nhóc, càng xem trong lòng càng thích, cũng không biết nửa khuôn mặt đen của Tiểu Bảo có cái gì khó coi.

Lá cây bị người giẫm lên vang vang, Nhiếp Chính ngẩng đầu nhìn lại, đối phương ở bên cạnh hắn ngồi xổm xuống nhỏ giọng hỏi: “Cục cưng đang ngủ ?”

“Ân. Một đường này luôn nghiêng ngả, cậu nhóc ngủ không an ổn, đêm nay làm cho nó hảo hảo ngủ một giấc.”

Diệp Địch nhẹ giọng lấy qua chăn mỏng đắp lên cho Tiểu Bảo, thấp giọng nói: “Vô Nguyệt cùng A Mao đi trong rừng tìm chút món ăn, thức ăn mà chúng ta mang không nhiều lắm . Ta trở về chờ sư phó cùng sư thúc.” Kỳ thật chính là ba người ở xa xa nhìn thấy Tiểu Bảo ngủ, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt cho Diệp Địch quay vềtới chiếu cố.

Nhiếp Chính sao lại không rõ, một tay vỗ vỗ bả vai Diệp Địch, cảm kích đều ở trong đó. Nhị đệ gầy, đều là vì chiếu cố bọn họ. Ấn lên tay đại ca, Diệp Địch cười cười. Hắn không biết mệt, chỉ cần mọi người có thể cùng một chỗ, hắn một chút đều không biết mệt.

Lại có âm thanh lá cây bị giẫm lên truyền đến, Nhiếp Chính cùng Diệp Địch đồng thời nhìn lại, Diệp Địch đứng lên: “Sư phó, sư thúc.” Nhiếp Chính hé miệng nhịn cười, lại vờ bình tĩnh kêu: “Sư phó, sư thúc.”

“Ân.” Lạnh mặt đi tới, Phàm Cốt liếc mắt nhìn người trong lòng ngực Nhiếp Chính một cái, hỏi: “A Bảo ngủ?”

“A, mới vừa ngủ.”

“Trong rừng muỗi nhiều, đừng để nó bị cắn .”

Diệp Địch lập tức nói: “Ta đi lấy chút cỏ đuổi muỗi.”

“Ân.” Không để ý tới người phía sau theo sát hắn, cũng không quan tâm Nhiếp Chính cùng Diệp Địch, Phàm Cốt một đầu chui vào trong xe, lúc lên xe còn phát ra một tiếng kêu đau đớn. Phương Du muốn đi dìu hắn, bị Phàm Cốt một cước đạp đến một bên, bất quá lúc đạp người hắn lại rên lên một tiếng. Tiếng đầu tiên Nhiếp Chính không có nghe thấy, tiếng thứ hai này hắn lại nghe được rành mạch. Phương Du một lòng đều ở trên người Phàm Cốt, sau khi Phàm Cốt tiến vào trong xe, lão đầu đầy mồ hôi cũng chui vào, hạ xuống liêm xe.

“Đi ra ngoài!”

“Sư huynh…”

“Đi ra ngoài!”

“Sư huynh…”

Nhiếp Chính thương tình sư thúc lúc này ra tiếng: “Sư phó, A Mao để lại đồ ăn cho ngài cùng sư thúc, còn có canh gà ni.”

Có người từ trong xe đi ra , đúng là Phương Du, khóe miệng có một mảnh xanh tím.

“Có canh gà?”

“Ân. Ở trên bếp lửa hâm nóng.”

Diệp Địch đốt cỏ xong lập tức đem nồi bưng tới, còn có hai cái bát. Phương Du nhìn Tiểu Bảo đang ngủ say, lại nhìn về phía Nhiếp Chính, Nhiếp Chính hiểu ý nói: “Ta mang a Bảo đi lên xe ngủ.”

Hướng tới Nhiếp Chính lộ ra tươi cười cảm kích, Phương Du bưng nồi lại chui vào trong xe.

Làm cho Diệp Địch đem Tiểu Bảo ôm vào một chiếc xe ngựa khác, Nhiếp Chính trụ hai gậy cũng đứng dậy chui vào trong xe, cũng ý bảo Diệp Địch không cần đi ra ngoài.

“Đại ca, sư phó cùng sư thúc không có việc gì đi?” Diệp Địch cũng thực sự thương cảm cho tình cảnh của Phương Du.

Nhiếp Chính cười nói: “Không có việc gì. Sư thúc thích dỗ sư phó, sư phó cũng thích khó xử sư thúc, sau này gặp ngươi coi như không thấy là được. Hai người bọn họ phân không ra.”

“Nga.” Diệp Địch cái hiểu cái không gật gật đầu.

Đem canh nóng bưng đến trước mặt Phàm Cốt, Phương Du múc một muỗng uy đến bên miệng đối phương, miệng càng không ngừng bồi tội: “Sư huynh, thực xin lỗi, ta quá ngu ngốc, làm đau ngươi .”

“Câm miệng!”

Một ngụm uống xong muỗng canh gà kia, nếu không phải Nhiếp Chính bọn họ ở đây, Phàm Cốt thật muốn đem Phương Du đá ra. Thật sự là tên ngu ngốc mù mờ vẫn hoàn mù mờ! Bị sư huynh lệnh cưỡng chế câm miệng, Phương Du không dám lên tiếng , thật cẩn thận hầu hạ Phàm Cốt uống canh gà. Trên mặt tuy rằng kinh sợ, nhưng trong lòng cũng là hạnh phúc sắp chết.

Dưới ngọn đèn, nét mặt Phàm Cốt thực sự hồng, uống xong canh gà, hắn uy hiếp nói: “Ngươi nếu dám làm cho mấy người bọn họ phát hiện manh mối, ta liền làm thịt ngươi.”

“Không có, tuyệt đối sẽ không.”

“Hừ!”

Nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới Phương Du, Phàm Cốt trong lòng hận đến nghiến răng, hắn sao lại cho Phương Du lại làm hắn a? Hắn sao vậy khiến cho Phương Du lại làm hắn đâu? Hắn rõ ràng ghét nhất bị người này chạm vào, hắn sao lại… Tuổi của hai người cộng lên cũng có thể xuống mồ hai ba lần , sao có thể ở trong nước rõ như ban ngày làm ra cái loại chuyện cảm thấy thẹn này nha? Nếu làm cho mấy đồ đệ biết vậy cái mặt già này phải đặt ở đâu a! Sắc mặt Phàm Cốt âm tình bất định, Phương Du nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm.

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng, Phàm Cốt nhấc tay liền đánh qua. Phương Du không dám trốn, tùy ý bàn tay đối phương dừng ở trên người mình. Chỉ cần sư huynh có thể nguôi giận, có đánh hắn đều được. Nhưng đánh vài cái, Phàm Cốt liền đánh không nổi nữa. Không phải bởi vì mềm lòng, mà là lúc đánh người liền kéo đau vị trí nào đó.

Co rúm lại mà ngẩng đầu, Phương Du đáng thương hề hề hỏi: “Sư huynh, ngươi khát nước không? Ta rót nước cho ngươi.”

Lời vừa hỏi, Phàm Cốt mới phát hiện mình khát nước đến mức cổ họng đều bốc hơi nước . Vừa rồi hô nửa ngày,giờ cả hơi nước cũng không còn. Nét mặt già nua biến thành nóng , huy Phương Du một quyền, Phàm Cốt gầm nhẹ: “Còn không mau đi!”

“A a, ta đi, ta đi.” Phương Du dùng cả tay chân mà chui ra xe, đi xuống rót nước.

Giữa đùi trướng trướng, thực sự không thoải mái, Phàm Cốt chậm rãi nằm xuống, kéo qua chăn trùm lên mặt, từng tuổi như thế còn làm ra loại sự tình này, thực mắc cở chết người.

Ở đống lửa tìm được một ấm trà nóng, ở trong lòng tán thưởng mấy sự cẩn thận của mấy hài tử, Phương Du đổ trà nóng cho Phàm Cốt, nghĩ nghĩ, hắn đứng dậy đi đến một chiếc xe khác, gõ gõ bảng xe. Diệp Địch xốc lên màn, thấy sư thúc cầm trên tay bát trà của sư phó, hắn nói: “Sư thúc, trà nóng ở bếp lửa ni, ngài muốn uống trà sao?”

“Ách, không phải.” Phương Du có chút ngượng ngùng nhìn trong xe, Tiểu Bảo còn đang ngủ, hắn thoáng thả tâm.

“Sư thúc?”

Phương Du xấu hổ nở nụ cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Diệp tiểu tử, sư phó của ngươi muốn uống cháo, cái kia, gạo đặt ở chỗ nào?”

Diệp Địch vừa nghe lập tức xuống xe, nói: “Ta đi nấu cháo cho sư phó.”

Phương Du ngăn lại hắn: “Ta đi.”

Diệp Địch còn muốn khuyên bảo, Nhiếp Chính bên trong xe ra tiếng: “Nhị đệ, ngươi đem gạo ra cho sư thúc, làm cho sư thúc đi nấu đi.”

Diệp Địch nghe lời Nhiếp Chính nhất, lại thấy sư thúc rất kiên trì, hắn liền không khuyên nữa .

Xuất ra gạo, tẩy sạch sẽ , lại xuất ra nồi nấu cháo, còn rửa sạch chút rau dại cùng nấm, sau khi đều thu thập xong, Diệp Địch nhìn thấy sư thúc thuần thục thêm nước nấu cháo, liền yên tâm về tới trên xe. Vừa lên xe hắn đã nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, ngài vì sao không để ta nấu cháo cho sư phó?”

Nhiếp Chính hỏi lại: “Nếu Bảo thân thể không thoải mái, ngươi sẽ để cho người khác tới chiếu cố nó sao?”

Diệp Địch lập tức nói: “Đương nhiên sẽ không, ta muốn đích thân chiếu cố Cục cưng!”

Nhiếp Chính cười nói: “Có thế chứ. Sư phó muốn uống cháo, sư thúc làm sao để cho người khác đi nấu cháo này ni?”

Diệp Địch hiểu được .

Nấu xong cháo, múc vào trong bát, lại thổi thổi đến không nóng miệng , Phương Du tiến vào xe ngựa. Người trong xe đem mình chôn ở trong chăn, sau khi lão tiến vào cũng không có động tĩnh. Phương Du cầm chén để ở trên bàn gỗ nhỏ trong xe, tiếp đó nhẹ nhàng xốc lên chăn, hướng tới người đang đưa lưng về phía mình nằm nhẹ giọng nói nhỏ: “Sư huynh, uống một chút cháo đi.”

“Không uống.”

“Tự mình nấu.”

“… Ngươi nấu ta lại càng không uống!”

Phàm Cốt đưa tay đi kéo chăn, lại kéo đến tay một người. Nắm chặt tay sư huynh muốn lấy ra, Phương Du dỗ: “Sư huynh muốn giận ta thế nào đều được, nhưng không thể làm bị thương thân thể của chính mình a. Ngươi đem cháo uống ngay ta liền đi ra, đêm nay ta ngủ bên ngoài.”

Mạnh rút tay, Phàm Cốt chống đỡ thân thể ngồi xuống, cũng cự tuyệt Phương Du nâng. Phương Du nhanh bưng qua cháo, làm bộ muốn uy.

“Ta tự mình tới.”

Lấy qua bát muỗng, Phàm Cốt không nhìn Phương Du, cúi đầu uống cháo. May mắn Lam tiểu tử không ở đây, bằng không hắn thật không còn mặt mũi thấy người. Phương Du ngồi ở một bên lẳng lặng không ra tiếng, nhìn sư huynh đem cháo mình làm từng muỗng từng muỗng ăn vào bụng, này so với việc chính hắn ăn sơn trân hải vị còn thỏa mãn hơn. Ngay tại thời khắc an bình này, bên ngoài xe đột nhiên truyền đến hai tiếng hí thanh lãnh dồn dập. Thân thể Phàm Cốt chấn động, bưng bát nháy mắt nhảy ra ngoài xe. Diệp Địch cùng Nhiếp Chính ở một chiếc xe khác nghe được âm thanh cũng đi ra .

“Sư phó!”

“Không cần hoảng! Trước đem lửa tắt!”

Diệp Địch nhấc lên thùng nước liền vọt tới bên đống lửa. Trực tiếp tát vào, Phàm Cốt ngửa đầu hướng lên trên xem. Cành lá rậm rạp che khuất không trung, cũng che trụ tầm mắt của hắn.

“Hô hô hô!”

“Chi chi chi!”

Tiểu Bối cùng mấy A Đột lẻn đến thụ đỉnh, tiếng kêu dị thường.

“Sư phó! Có ưng kêu!” Lam Vô Nguyệt cùng A Mao cũng đã trở lại, sắc mặt kinh biến.

“Không cần lên tiếng.” Phàm Cốt dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe, có ẩn ẩn tiếng chim hót. Diệp Địch đã tắt đống lửa, bốn phía một mảnh hắc ám. Mấy người ngừng thở, toàn bộ vểnh tai.

“Chi chi chi!” Tiểu Bối ở trên đỉnh cây ngửa đầu nhìn chăm chú một chỗ nào đó vừa nhảy vừa kêu.

Phương Du thấp giọng rất nhanh nói: “Nơi này không thể ngây người, chúng ta đi nhanh lên!”

Phàm Cốt quyết định thật nhanh: “Không cần lo cho thứ trên mặt đất , lập tức đi!”

Lam Vô Nguyệt cùng A Mao đem rau dại dã quả hái trở về toàn bộ nhét vào trong xe, Phương Du cùng Phàm Cốt giúp mấy người cùng nhau bao đậy xe ngựa, A Đột làm cho đám Bạch phong tiến vào thùng. Tiểu Bối trước khi lên xe đem y phục mà Diệp Địch giặt xong phơi trên tảng đá toàn bộ mang theo, Phương Du cùng Diệp Địch lái xe, mọi người cực nhanh đi khỏi cánh rừng, hướng đến Tương thai.

Xe nghiêng ngả đến lợi hại, Tiểu Bảo tỉnh. Trợn mắt, bên trong xe đen tuyền, có người ôm cậu. Sờ sờ, đúng là Đại ca ca. Vỗ nhẹ Tiểu Bảo làm cho cậu tiếp tục ngủ, trái tim A Mao khẩn trương mà nhảy lên. Trong lòng Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đồng dạng nôn nóng, lại phá lệ uất ức. Tiếng chim hót ẩn ẩn vẫn theo bọn họ, thẳng đến ra cánh rừng âm thanh này vẫn không thoát khỏi, bọn họ gần như có thể xác định này chính là điểu của Tước trang.

Chạy một đêm, lúc ngày tờ mờ sáng, Phương Du lại một lần nữa hướng lên bầu trời xem, vừa thấy, sắc mặt của hắn trở nên ngưng trọng.”Sư huynh, chúng ta quả nhiên bị con điểu kia đuổi kịp .” Phàm Cốt từ trong xe đi ra, thuận theo ngón tay Phương Du nhìn lại, con ưng ở xa xa bay trên trời cao, rõ ràng chính là con ưng của Phan Linh Tước.

“Con súc sinh chết tiệt này.” Nhìn một lát, Phàm Cốt hỏi: “Còn có bao lâu đến Tương thai?”

Phương Du lấy ra bản đồ nhìn nhìn nói: “Không xa , xuyên qua thôn trấn phía trước lại đi mấy dặm là ra .”

“Không cần đi qua thôn trấn, chúng ta vòng qua thôn trấn đến Tương thai.”

“Được.”

Thu hồi bản đồ, Phương Du làm cho Diệp Địch theo mình, hắn kiên quyết quất mông ngựa. Diệp Địch gắt gao theo sát ở phía sau sư thúc, thỉnh thoảng quay đầu hướng về sau xem, cảm thấy hoang mang rối loạn. Trong xe, Phàm Cốt rất ảo não, nhất định là sau khi bọn họ tắm rửa mùi tiết ra ngoài, bị con ưng kia phát hiện . Một chưởng ở trên bàn gỗ đánh ra ấn bàn tay, Phàm Cốt thề phải nghĩ biện pháp diệt trừ con ưng kia. Trong lòng vòng vo vài ý niệm, Phàm Cốt nhìn thẳng một con A Đột. Hơn nửa ngày sau, hắn mở miệng: “A Đột, lại đây.”

“Hô?”

Hai canh giờ sau, Phan Linh Tước xa ở Tước trang thu tới mật báo của thủ hạ, Lam Ngọc nhi phát hiện tung tích Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt. Phan Linh Tước mừng rỡ, lập tức phái ra Tước điểu truyền tin cho Lâm Thịnh Chi.

“Lần này nói cái gì cũng phải bắt cho được bọn họ!”

Nắm chặt mật báo, Phan Linh Tước bắt đầu ảo tưởng sau khi bắt được bọn Lam Vô Nguyệt gã nên dùng biện pháp gì.

>>Hết