[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 30




Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Tứ Tử cảm giác trên quai hàm ngứa ngứa, chậm rãi mở to mắt, liền thấy mặt Tiêu Lương gần trong gang tấc.

“Ân…… Tiểu Lương Tử.” Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng mà chào hỏi Tiêu Lương.

“Cẩn nhi.” Tiêu Lương cúi đầu, ở khóe miệng Tiểu Tứ Tử hôn một cái, thấp giọng nói, “Sớm a.”

Tiểu Tứ Tử ngủ đến ngốc hồ hồ, liền cùng Tiêu Lương gật gật đầu, “Ân, sớm.”

Tiêu Lương thấy đôi mắt hắn như khuất bởi một tầng sương mù, còn chút chút nước, mặt ngủ đến đỏ bừng, người thoạt nhìn cũng mơ mơ hồ hồ, bộ dáng lười biếng kia chọc người trìu mến, liền nhịn không được mà lại gần, đưa tay vuốt ve thắt lưng bị lộ ra ngoài áo của Tiểu Tứ Tử, cúi đầu, đem miệng mình đặt trên môi Tiểu Tứ Tử, đầu lưỡi tìm hiểu mà nhẹ nhàng tham tiến vào khoang miệng Tiểu Tứ Tử, sau đó tìm được đầu lưỡi Tiểu Tứ Tử, nhẹ nhàng xảo xảo mà hôn lên.

Tiểu Tứ Tử chậm rãi tỉnh táo lại. Đầu tiên là có chút không rõ, nhưng rất nhanh liền thanh tỉnh. Sau đó mới phản ứng được đây là chuyện gì, Tiểu Lương Tử đang hôn hắn a.

Tiểu Tứ Tử mặt đỏ lên, nóng hầm hập hướng trong chăn chui vào.

Tiêu Lương nở nụ cười, cách tấm chăn mà lại gần Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, làm sao vậy? Không phải muốn ta truyền nội lực cho ngươi sao?”

Tiểu Tứ Tử lúc này mới nhớ đến, từ trong chăn chui ra, “Đúng nga.”

Tiêu Lương vươn tay cầm lấy cằm hắn, lại hôn lên…… Hôn xong, Tiểu Tứ Tử liếm liếm miệng, đưa tay vỗ vỗ Tiêu Lương còn ngốc hồ hồ nhìn hắn, nói, “Tiểu Lương Tử, đứng lên, nặng muốn chết.”

Tiêu Lương lúc này mới phản ứng lại, nhanh gật gật đầu, ngồi dậy, kéo Tiểu Tứ Tử dậy để hắn mặc quần áo.

Mặc quần áo vừa xong, chợt nghe có người gõ cửa.

Tiêu Lương đi ra mở cửa, liền thấy Công Tôn đang đứng đó, vẫn đang giả trang là Phổ Độ. Công Tôn trên mặt thản nhiên, hướng vào trong liếc nhìn một cái, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang mặc quần áo.

Tiêu Lương thấy Công Tôn sắc mặt không tốt, trong lòng biết tối hôm qua Tiểu Tứ Tử không ở cạnh hắn mà chạy tới đây, Công Tôn nhất định sẽ mất hứng, liền cười hỏi, “Tiên sinh ăn điểm tâm chưa? Ta đi lấy chút điểm tâm lại đây?” Nói xong, liền xaoy người đi.

Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn sắc mặt không tốt, đã muốn nhanh lên buộc thắt lưng, nhưng là tay quýnh lên liền loạn, buộc không đúng, rộn cả lên. Công Tôn chạy tới bên người hắn, ngồi xuống bên giường.

Giơ tay kéo tay Tiểu Tứ Tử xuống, kéo hắn lại gần mà buộc thắt lưng cho hắn.

Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn tựa vào lòng Công Tôn, mặc hắn buộc thắt lưng cho mình, nhìn trộm Công Tôn, nho nhỏ kêu một tiếng, “Phụ thân.”

Công Tôn liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, “Ngươi còn biết ta là phụ thân a?”

Tiểu Tứ Tử hơi dẩu miệng, ở trước ngực Công Tôn cọ cọ, nhỏ giọng nói, “Mới không có, ta thích nhất phụ thân.”

“Còn không có?” Công Tôn vươn tay nhéo bụng Tiểu Tứ Tử một phen, “Tối hôm qua ngủ ngon như vậy, như thế nào lại đột nhiên bỏ chạy tới đây? Có phải hay không là chủ ý Triệu Phổ?”

Tiểu Tứ Tử tâm nói, Triệu Phổ như vậy giúp ta, ta như thế nào có thể bán đứng hắn a, liền nhỏ giọng, “Không phải, cùng Cửu Cửu không có quan hệ.”

Công Tôn cũng không có biện pháp, gặp Tiểu Tứ Tử thì không nổi giận được, liền lại gần, “Kia, hôn phụ thân một chút.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, ngẩng mặt lên, ở quai hàm Công Tôn mà hôn một cái. Công Tôn càng xem càng thấy Tiểu Tứ Tử đáng yêu, liền ôm chầm hắn mà hung hăng cắn hai ngụm, nghe hắn kêu hai tiếng phụ thân, Công Tôn ngay cả khí cũng không còn. Đối Tiểu Tứ Tử nói, “Như thế này phỏng chừng gia phụ của Hiệp Lãng Ngọc sẽ trở lại, ta xem bệnh cho hắn. Như vậy, cũng có thể thuận tiện lưu lại mà tìm lãng ngọc Càn Khôn kiếm.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, cũng mặc xong quần áo. Công Tôn đi rồi, Tiêu Lương mới bưng chút điểm tâm trở về. thấy Tiểu Tứ Tử đang đứng rửa mặt.

“Cẩn nhi, tiên sinh đi rồi?” Tiêu Lương đưa tay tiếp nhận khăn mặt trong tay Tiểu Tứ Tử, giúp Tiểu Tứ Tử lau mặt.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, Hiệp Lãng Ngọc có hay không phái người đến tìm chúng ta?”

Tiêu Lương lau mặt cho Tiểu Tứ Tử xong, đưa hắn tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa điểm tâm qua, lắc đầu, “Không có.”

“Ân…… “ Tiểu Tứ Tử tựa hồ có chút lo lắng, “Tiểu Lương Tử, ngươi nói, nếu Hiệp Lãng Ngọc không nói cho chúng ta chuyện Giang Nam ngọc không đến trộm ngọc, chúng ta chẳng phải là sẽ không có lý do để ở lại sao?”

Tiêu Lương cũng gật gật đầu, “Ta sợ hắn là có chủ ý này.” Tiêu Lương thấp giọng nói, “Cẩn nhi, ta có một ý tưởng.”

“Cái gì?” Tiểu Tứ Tử ngồi bên ăn Chi Ma cao (bánh hạt mè), vừa thơm vừa mềm.

“Chúng ta nếu ở ngốc chỗ này, Hiệp Lãng Ngọc kia nhất định sẽ có tâm đề phòng. Cho nên, nếu lát nữa, hắn không đề cập đến chuyện Giang Nam ngọc không đến trộm ngọc, chúng ta cũng phải tính đến, rời khỏi Lãng Ngọc sơn trang, ngươi xem thế nào?”

“Rời đi Lãng Ngọc sơn trang?” Tiểu Tứ Tử giật mình, “Kia, chuyện huyết ngọc làm sao bây giờ?”

“Chúng ta đem huyết ngọc trộm đi.” Tiêu Lương cười nói, “Chuyện lãng ngọc Càn Khôn kiếm, dù sao Vương gia cùng tiên sinh cũng ở đây rồi, có thể giải quyết. Chúng ta chỉ cần chuyên tâm chuyện huyết ngọc, tiên hạ thủ vi cường.”(ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế)

“Ngô?” Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, nhìn Tiêu Lương, “Chúng ta chính mình đi trộm nha?”

“Ân.” Tiêu Lương gật đầu, “Hắn có một khối đã dùng, không cần thiết phải làm khối thứ hai…… Hơn nữa, ngày sinh của Thái Hậu cũng gần tới, Hiệp Lãng Ngọc bọn họ nếu hiện tại làm mất khối này, lại không có gì thay thế, tất nhiên sẽ gấp gáp mà chế tạo một khối khác. Như vậy chúng ta càng được nhiều tin tức, còn có thể biết bọn họ như thế nào làm được huyết ngọc.”

Tiểu Tứ Tử vừa nghe mà hai mắt sáng ngời, vỗ vỗ Tiêu Lương, “Đúng nga, Tiểu Lương Tử! Biện pháp này tốt nhất.”

Tiêu Lương cười, “Ta cùng Vương gia đã thương lượng qua. Vương gia cũng hiểu được biện pháp này có thể làm.”

Tiểu Tứ Tử lại nghĩ nghĩ, hỏi, “Nhưng là a, Tiểu Lương Tử…… Chúng ta như thế nào đi trộm huyết ngọc được? Huyết ngọc lớn như vậy, kiêng đi thì nhiều người sẽ thấy a.”

Tiêu Lương mỉm cười, đưa tay chỉ chỉ Thạch Đầu đang ngồi gặm gặm Chi Ma cao, “Chúng ta còn có Thạch Đầu a, đừng nói một khối huyết ngọc, nếu muốn đem toàn bộ Lãng Ngọc sơn trang đi cũng được a.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong rầu rĩ cười, liên tục gật đầu, “Đúng.”

Ăn xong điểm tâm, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử làm bộ như người không có việc gì mà đi đến tiền thính (nhà trước, dạng như phòng khách bây giờ của mình a). Chỉ thấy ở cửa, tổng Bộ đầu Lưu Nghị đang cùng Hiệp Lãng Ngọc nói chuyện, “Ta xem Giang Nam ngọc này a, chính là một tên hữu dang vô thực. Làm gì có chuyện buổi tối đến trộm huyết ngọc, chúng ta thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt như vậy, giờ lại không có gì…… Hừ, thật không thể chịu nổi.”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nhìn nhau một cái, xem ra Hiệp Lãng Ngọc thật sự chưa nói ra chuyện Giang Nam ngọc lưu lại tờ giấy kia.

“Lần này thật sự ít nhiều đã được các vị đại nhân Hồ Châu phủ hỗ trợ!” Hiệp Lãng Ngọc liên tục cùng Lưu Nghị nói lời cảm tạ, “Ta thay mặt gia phụ, cảm tạ tổng Bộ đầu.”

Lưu Nghị cười cười xua tay, lại thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng đã đến, liền nói, “Tiểu anh hùng, chúng ta có thể phải đi về. Giang Nam ngọc này không tới, ta xem hắn cũng sẽ không đến đâu. Trước cứ lưu lại vài tiểu giáo trông coi một chút, qua hai ngày thì cùng Lãng Ngọc sơn trang các vị đem huyết ngọc vào kinh thành.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nhìn Tiêu Lương, xem ra Hiệp Lãng Ngọc là muốn nhanh nhanh đưa huyết ngọc vào kinh thành a. Đáng tiếc, Bàng Dục kia khẳng định sẽ đi không nổi nga.

“Ân, Hiệp trang chủ, Giang Nam ngọc ngày hôm qua không tới, như vậy có thể hay không hôm nay đến nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Hiện tại nếu chúng ta đi, vạn nhất hắn sửa thành ngày khác mà đến thì sao?”

Hiệp Lãng Ngọc đối Tiểu Tứ Tử mỉm cười, “Trên giang hồ, Giang Nam ngọc cũng coi như nổi danh, hắn nói lúc nào trộm thì sẽ trộm lúc ấy, tuyệt không có sửa ngày. Cho nên ta cảm thấy Giang Nam ngọc lần này là giả. Không cần lo lắng.”

Lưu Nghị cũng gật đầu, cảm thấy có đạo lý.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng không nói thêm gì. Hiệp Lãng Ngọc đối hai người chắp tay, nói, “Lần này chư vị ít nhiều cũng có công tương trợ, ta ở trang viên mở một tiệc nhỏ, mời chư vị huynh đệ ở lại ăn cơm rồi hãy đi.”

Lưu Nghị nhìn nhìn mấy nha dịch phía sau, mấy nha dịch này tối hôm qua bị ép buộc trực đêm canh gác, vừa mệt vừa đói, cảm thấy hẳn là hảo hảo ăn chút gì để khao thưởng chính mình, liền vui vẻ đồng ý.

Hiệp Lãng Ngọc kêu quản gia dẫn mọi người đi ăn cơm. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương vốn cũng định nói cáo từ với Hiệp Lãng Ngọc, nhưng chính lúc này, chợt nghe một hạ nhân ồn ào chạy đến, bẩm báo với Hiệp Lãng Ngọc, Bàng Dục hình như không ổn.

Hiệp Lãng Ngọc hoảng sợ, nhanh chạy theo hạ nhân xem sao.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nghĩ nghĩ, cảm thấy đây là cơ hội tốt, liền trở về viện, tìm Hắc Ảnh và Bạch Ảnh, lặng lẽ mang Thạch Đầu theo thôn trang ra ngoài, lẻn vào trong mà trộm huyết ngọc, sau đó, đem huyết ngọc bí mật giấu ở nông trang gần đó.

Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đi, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi tới chỗ Bàng Dục. Vừa mới tới ngoài sân, đã nghe thấy thanh âm ồn ào của Bàng Dục, “Ai u…… Bụng của ta! Đau chết mất! Ai u… ”

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nhìn nhau một cái, vào sân, thấy thật nhiều người vây quanh bên ngoài nhà xí (nhà vệ sinh ấy, chắc ai cũng biết rồi:d), còn có hạ nhân lúc nãy quay đầu nói với Hiệp Lãng Ngọc, “Không biết làm sao lại như vậy, từ sáng sớm hôm nay đã đi tới hơn mười lần rồi.”

Hiệp Lãng Ngọc nói với hạ nhân kia, “Nhanh đi mời Phổ Độ tiên sinh tới đây!”

Hạ nhân điên điên cuồng cuồng mà lao đi. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nhịn cười mà đi qua, đối Hiệp Lãng Ngọc nói, “Hiệp trang chủ, chúng ta cũng cáo từ.”

Hiệp Lãng Ngọc hiện tại cũng không có tâm tư mà quan tâm tới cái khác, vốn cứ nghĩ thân thể Bàng Dục tốt lắm, nói không chừng ngày mai là có thể vận chuyển huyết ngọc đi rồi, như là cứ phiền toái như vậy. Gặp Tiểu Tứ Tử bọn họ cáo từ rời đi, Hiệp Lãng Ngọc cũng liền khách khí vài câu, rồi gọi người tiễn khách. Nói thật, hắn kì thực cũng hoài nghi hai người này, tuy rằng là Huyện ông đề cử, nhưng dù sao cũng là lai lịch không rõ ràng, hai người đi rồi thật hợp tâm lý hắn.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương xoay người xuất môn, vừa lúc hạ nhân đi gọi Công Tôn cũng vừa tới, Tiểu Tứ Tử đối Công Tôn cười cười, mà Công Tôn cũng đối hắn cười cười. Công Tôn tiến vào sân, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương rời đi.

Công Tôn tiến vào, đối Hiệp Lãng Ngọc còn đang lo lắng nói, “Bàng quốc cửu trong cơ thể có nhiều độc tố, nếu như muốn trị tận gốc, chừng khoảng bảy ngày bảy đêm, đến lúc đó, cơ thể sẽ bình thường. Nếu không đủ bảy ngày bảy đêm, sẽ đoản thọ (chết sớm).”

Hiệp Lãng Ngọc vừa nghe đã choáng váng, tâm nói không được rồi, qua bảy ngày, đến lúc đó chẳng phải sẽ chậm trễ thời gian đưa ngọc vào kinh?

Đang muốn hỏi xem liệu có phương pháp nào khác không, thì thấy Bàng Dục hớn hở đi ra, đối mọi người nói, “Ai u… Đừng nói, lúc nãy thật khó chịu, bất quá giờ thì khỏe rồi. Thật đúng là con mẹ nó thoải mái a.” Vừa nói vừa đối Công Tôn thở dài, “Thần y a! Thần y!”

Mà quản gia bên cạnh cũng tiến lại gần, “Quốc cửu gia, ngài giống như trông gầy đi!”

Bàng Dục vừa nghe thì tinh thần liền tỉnh táo, hắn muốn gầy đi lâu rồi, nhưng là ăn uống kham khổ hắn chịu không được, cho nên vẫn là giảm béo không thành công, không nghĩ tới hôm nay trong họa lại có phúc, liên tục nói cảm tạ với Công Tôn, còn dặn dò Hiệp Lãng Ngọc, “Bổn quốc cửu muốn mượn Lãng Ngọc sơn trang này của ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, còn chuyện đưa huyết ngọc vào kinh thành thì vài ngày nữa nói sau, dù sao vẫn kịp.”

Hiệp Lãng Ngọc cũng không có cách, đành phải gật đầu đáp ứng.

………

Buông chuyện Hiệp Lãng Ngọc bọn họ không đề cập tới, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương sau khi rời khỏi Lãng Ngọc sơn trang, trước vào thành ăn cơm trưa, sau đó liền đến nông trang mà Triệu Phổ mua khi trước. Vừa vào liền thấy, huyết ngọc đã đặt trong phòng, Thạch Đầu ở bên cạnh đắc ý lắc lắc cái đuôi, mà Hắc Ảnh Bạch Ảnh một bên thì mệt thở không ra hơi, toàn thân đều là bụi.

“Nhanh như vậy?” Tiểu Tứ Tử giật mình.

“Đâu chỉ nhanh.” Hắc Ảnh lắc đầu, “Thạch Đầu còn vừa đào động vừa bắt sâu mà ăn.”

Tiểu Tứ Tử tiến lại gần nhìn xem, đã thấy Thạch Đầu nằm xoa xoa bụng, tròn vo. Tiểu Tứ Tử tiến lên ôm Thạch Đầu cọ cọ, khen, “Thạch Đầu, ngươi thật giỏi nha!”

Thạch Đầu vui vẻ lắc lắc cái đuôi, kêu hai tiếng, cọ lại Tiểu Tứ Tử.