[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 34




Trên vực sâu tại Bàng Sơn — Huy Châu, truyền đến tiếng “kẽo cà kẽo kẹt” của trục quay bánh xe la, một chiếc xe la đang chậm rãi đi trước. Mặt đường lồi lõm, gập ghềnh, làm cho đường đi trở nên thực khó khăn. Mấy vị đại hán vừa đẩy vừa kéo chiếc xe la cồng kềnh đi về phía trước. Bởi vì nếu không cẩn thận, có khả năng sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng ngay bên dưới.

Đây là một đội xe la vận chuyển lương thực, mấy vị đại hán ở sau đẩy xe, một vị lão hán ở phía trước vội vàng đánh xe. Trên đống lương thực cao cao kia, là một tiểu oa nhi chừng hai ba tuổi đang ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn phác phác, mặc một kiện áo bông đỏ, trên đầu cột hai búi tóc. Theo xe la xóc nảy, hai búi tóc kia lại gắn thêm cái chuông nhỏ, cứ lắc lư lắc lư…… Phát ra tiếng leng keng leng keng…

Mấy vị đại hán vừa đi vừa nhìn tiểu oa nhi kia, thấy nó mở to đôi mắt, tò mò nhìn trái nhìn phải, mấy vị đại hán đều nở nụ cười. Lan theo gió núi, bọn họ chậm rãi cất tiếng hát mà đi tới Huy Châu…… Tuy rằng đều là thô nhân, nhưng người Huy Châu đều nói Ngô ngữ, thanh âm vừa trầm bổng du dương, lại không mất đi phần nhu hòa, thong thả. Tiếng chuông vang leng keng phụ họa, còn có núi đá thơ mộng nơi này, tạo nên một hình ảnh thật đẹp.

Chính là đang đi, đột nhiên “ca” một tiếng, xe la đi đúng vào chỗ lõm, liền dừng lại. Lão hán đánh xe huy roi vài cái, con la kia cũng ra sức mà đi lên trước, nhưng là xe vốn rất nặng, bởi vậy một chút dịch chuyển cũng không có.

Mấy vị đại hán phun nước miếng vào tay, rồi vén tay áo lên, cố gắng đẩy xe lên.

Cùng hô “một hai ba……”, mấy người dùng sức đẩy, nhưng xe vừa dịch chuyển lên trước một tấc, lại ngã trở về, lại đi thêm một tấc, vẫn là lui trở về, như thế nào cũng không qua được chỗ lõm này.

Xe lắc lư qua lại, tiểu oa nhi trên xe cảm thấy như ngồi trong nôi, khanh khách nở nụ cười, nhún nhún hai cái. Vừa lúc này, mấy vị đại hán lại dùng sức đẩy một lần nữa…… Xe nhích lên một chút nhưng lại vì trọng lượng quá nặng mà bị kéo trở về phía sau, kịch liệt lay động làm cho oa nhi lảo đảo một cái…… Thân mình nghiêng một cái, lăn ra ngoài xe.

“A!” Một đại hán hô to, chỉ thấy tiểu oa nhi ngã ra khỏi xe, trực tiếp lao đầu xuống vực sâu bên cạnh.

“Oa nhi!” Một đại hán muốn giơ tay ra bắt lấy oa nhi, nhưng là chỗ nào bắt được a, mắt thấy oa nhi vào khe núi…… Đột nhiên, một đại hán chỉ vào sơn động xa xa, nói, “Xem a, hảo đại điểu a!”

Mọi người chăm chú nhìn qua, thì thấy chỗ nào là điểu a, là một người chạy ra khỏi vách núi đen, triển khai song chưởng hướng tiểu oa nhi kia bay tới. Người nọ mặc một thân hắc y, tay áo theo gió tung bay, thoạt nhìn giống như cánh chim đại bàng giương cánh. Hắn thả người một cái đã tiếp được tiểu oa nhi kia, thuận thế nhảy lên vách đá, một tay bắt lấy dây cây vươn ra, kéo lên, cứ như một người đang chạy bình thường, trực tiếp nhún vào vách núi mà chạy lên, nhảy…… Vững vàng rơi xuống bên cạnh những đại hán kia, đưa oa nhi cho vị đại hán trước mặt.

Những vị đại hán ngây ngốc nhìn hết thảy, chỉ thấy trước mắt là một nam tử trẻ, khoảng hai mươi tuổi, mặc một thân hắc y, tóc buộc lên, tướng mạo anh tuấn dị thường, là một tiểu tử anh tuấn, chính là đang ôm tiểu oa nhi mỉm cười nhìn bọn hắn, “Là oa nhi của các ngươi sao?”

“Nga!” Lão hán kia như giật mình, nhanh chóng chạy tới, tiếp nhận lấy oa nhi, đối với người kia gật đầu, nói, “Thật sự là đa tạ đại hiệp a!”

Chính lúc này, mọi người chợt nghe thấy thanh âm nộn nộn phía sau người trẻ tuổi kia truyền đến, “Tiểu Lương Tử nha, tiểu oa nhi không có việc gì chứ?”

Mọi người nhìn ra phía sau người trẻ tuổi, vừa nhìn liền sửng sốt.

“Hùng (gấu) a!” Một hán tử cả kinh kêu lớn lên, mà mấy người còn lại cũng đều chấn động, chỉ thấy một con đầu hoàng mao hùng chậm rãi đi tới, trên người là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi. Sau khi thấy rõ ràng diện mạo người thiếu niên kia, bọn đại hán càng thêm giật mình, này tiểu hài nhi, như thế nào lại dễ nhìn như vậy a? Khuôn mặt trắng trắng nộn nộn, đôi mắt to tròn, tóc buộc sau đầu, mặc một thân bạch y, bên ngoài khoác một kiện tiểu áo vàng nhạt, bên hông buộc một cái đai lưng màu xanh ngọc, trên lưng còn có một cái mặt nạ màu lam thường bán ở mấy tiểu quán bên đường Huy Châu phủ, còn có một phen bạch ngọc tiểu bảo kiếm. Thiếu niên kia nghiêng người ngồi trên lưng đại hùng, chân mang một đôi hài màu vàng tinh xảo, theo tướng đi của hùng mà cứ lắc lư lắc lư.

Mấy vị đại hán liếc nhìn nhau một cái…… Là tiểu kim đồng bên người Bồ Tát sao? Như thế nào lại có thiếu niên đáng yêu như vậy a.

Đi theo sau thiếu niên còn có bốn người, quần áo mỗi người đều khác nhau, thoạt nhìn cũng là một đám người nhanh nhẹn, cầm trên tay binh khí.

Người đến là ai? Đương nhiên là mấy người vừa mới ra khỏi thị trấn – Tiểu Tứ Tử bọn họ.

Nói, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương còn có bốn ảnh vệ sau khi từ biệt Công Tôn, liền đi về hướng bắc, đi Xương Hóa phủ trước. Tối hôm qua đi dạo cả đêm ở trấn, Tiểu Tứ Tử mua được rất nhiều thứ vừa ý. Bởi vì vùng Huy Châu đối vu na(ý chỉ thuật đuổi tà, pháp sư……) rất thờ phụng, cho nên Tiểu Tứ Tử một đường xem na vũ, còn mua được rất nhiều mặt nạ màu lam, yêu thích không buông tay, cứ dắt nó bên hông.

Hôm nay, mấy người bọn họ chuẩn bị rời Xương Hóa phủ đi Huy Châu…… Tiểu Tứ Tử còn muốn đi xem Hoàng Sơn nha. Từ xưa đã có cách nói, đi Hoàng Sơn trở về mà không xem nhạc thì thật uổng phí, Tiểu Tứ Tử đối với danh sơn này chờ mong đã lâu.

Đang ở trên đường đi tới, Tiểu Tứ Tử bọn họ xa xa đã thấy đội phu xa này.

Mọi người khởi điểm nhìn thấy trên vách núi cheo leo này còn có mấy người phu xa đang đánh xe, trên xe còn có một tiểu oa nhi đang ngồi, hình ảnh quả là rất đẹp, theo sau lại bị tiếng cười nhỏ nhỏ hấp dẫn. Mọi người chính là nhìn qua, chỉ thấy xe đang bị nghiêng, sau đó, tiểu oa nhi kia kiền rớt xuống dưới, cho nên Tiêu Lương mới đúng lúc cứu tiểu oa nhi này.

Thấy mọi người nhìn Thạch Đầu vẻ mặt kinh hãi, Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Nó mới không phải hùng đâu, nó là trảo li, tên gọi Thạch Đầu.”

“Trảo li?” Mấy vị hán tử nhìn nhau, bọn họ cũng chưa gặp qua loài này a. Chính là nhìn Tiểu Tứ Tử, sau đó hỏi, “Tiểu thần tiên, vật cưỡi của ngươi có cắn người không?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Thạch Đầu mới sẽ không cắn người đâu.” Vừa nói, vừa nhảy khỏi lưng Thạch Đầu, chỉ xe la kia, đối Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu, xe la kia bị lật, ngươi giúp người ta đem xe la kéo lên.”

Thạch Đầu thực nghe lời, hai ba bước chạy lại, nhìn trái nhìn phải xe la kia, sau đó nghiêng người, dùng bả vai nhẹ nhàng huých xa la lên…… Xe la lập tức hướng lên trên, ly khai khỏi chỗ trũng bị vướng kia, trở lại mặt đường.

“Tốt!” Những vị đại hán kia vỗ tay trầm trồ tán thưởng, có mấy người gan lớn còn vỗ vỗ Thạch Đầu, khen ngợi, “Cũng thật lợi hại đó nha.”

Thạch Đầu đắc ý vẫy vẫy cái đuôi, lắc lắc lỗ tai tiến về cạnh Tiểu Tứ Tử.

“Mấy vị đây là người Huy Châu?” Tiêu Lương hỏi.

“Đúng vậy.” Lão hán cười nói, “Chúng ta chính xác là chuyển kho lúa, chuyên môn đi đến mấy nông hộ của Xương Hoá thu lương thực, sau đó vận chuyển trở về.”

“Nga.” Tiêu Lương gật đầu, Tiểu Tứ Tử ngồi trở lại trên lưng Thạch Đầu, đối mọi người nói, “Chúng ta cũng phải đi Huy Châu phủ nha, các vị đại ca, các ngươi đối với Huy Châu phủ có quen thuộc hay không nha? Nói cho chúng ta biết Huy Châu phủ có nơi nào đẹp để ngoạn (vui chơi) không? Còn có a, Huy Châu phủ nha ở nơi nào, các ngươi biết không?”

Mấy vị đại hán gật đầu, tiếp tục đánh xe, nói, “Huy Châu phủ tốt nhất ngoạn, đương nhiên là Hoàng Sơn…… Còn có mấy gánh hát, tiếp qua vài ngày, chính là tế na thần, tiểu thần tiên các ngươi nếu như không vội đi, cứ ở lại trong thành vài ngày đi, có thể ngoạn tốt lắm.”

“Nga? Tế na thần a? Nghe tên thật có ý tứ.” Tiểu Tứ Tử lắc lắc hai cái đùi, nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, chúng ta thật sự đến rất đúng thời điểm nha.”

Tiêu Lương cũng gật gật đầu, hắn chú ý tới lão hán kia đem oa nhi đặt bên người, mà oa nhi kia không khóc cũng không nháo, ăn mặc tốt lắm, trong cổ còn đeo một cái lắc màu bạc, nhìn như là một tiểu oa nhi nhà có tiền. Mà mấy vị đại hán này áo quần lại đơn giản, thoạt nhìn giống như những người nông dân thường lao động…… Nghĩ nghĩ, liền hỏi lão giả, “Lão nhân gia, oa nhi này là?”

Lão nhân nhìn nhìn Tiêu Lương, lắc đầu, nói, “Ai, oa nhi này là do chúng ta trên đường nhặt được, chuẩn bị đưa đi quan phủ.”

“Nhặt được?” Tiểu Tứ Tử có chút giật mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ Thạch Đầu, Thạch Đầu nhanh tiến lên hai bước, Tiểu Tứ Tử đưa tay tiếp nhận oa nhi kia ôm trong tay. Oa nhi giương mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử cũng nháy mắt vài cái nhìn lại oa nhi. Oa nhi khanh khách nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cổ Tiểu Tứ Tử, tiến lại gần quai hàm Tiểu Tứ Tử hôn một cái, sau đó liền chỉnh lại tư thế một chút, tựa vào trong lòng Tiểu Tứ Tử, ngốc hồ hồ mà cười.

“Oa nhi hảo đáng yêu nha.” Tiểu Tứ Tử ôm oa nhi đang quơ quơ, nói, “Là cha mẹ nhà nào sơ ý như vậy nha, bảo bối đáng yêu như vậy bị bỏ lại ven đường!”

“Ai…… Cho nên mới nói.” Lão hán cười cười, “Chúng ta nơi này rất nhiều người không có con cái, nếu nhặt được là một oa nhi bẩn bẩn, kia phỏng chừng liền muốn mang về nhà dưỡng. Nhưng là các người xem oa nhi này, quần áo sạch sẽ như vậy, vừa nhìn là biết con của nhà khá giả, cha mẹ nó có khi đang lo lắng đi tìm nó, cho nên chúng ta vẫn là đem nó đưa lên quan phủ, xem có thể hay không tìm được cha mẹ oa nhi.”

Tiểu Tứ Tử để cho oa nhi ngồi trên đùi mình, nghe được bụng nó kêu ọt ọt, liền nói, “Ai nha, oa nhi này giống như là đói bụng nha.”

Thanh Ảnh ở phía sau lấy ra từ bao quần áo một khối dương nãi tô đưa cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử bẻ nhỏ miếng dương nãi tô (bơ sữa dê), một ngụm một ngụm uy oa nhi ăn. Mà oa nhi như là đói bụng lắm, ngoan ngoãn ăn hết miếng này đến miếng nọ.

“Thật đáng yêu nha.” Tiểu Tứ Tử vừa tán thưởng vừa uy oa nhi ăn, còn nói với nó, “Ngươi tên là gì nha? Bao nhiêu tuổi?”

Tiểu oa nhi ngẩng đầu nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, lại cọ cọ hắn, từ trong áo lý hồng hồng của mình, lấy ra một cái khăn đưa cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, thấy đó là một khối khăn màu trắng, mặt trên còn có hoa văn gì đó màu đỏ? Hắn tiếp nhận khăn trên tay, mở ra nhìn thử, chỉ thấy mặt trên viết mấy chữ màu đỏ — cứu mạng a, ta ở Hồi Long quan (am, chùa).

Tiểu Tứ Tử cảm thấy mấy chữ đỏ thẫm này như là lấy tay viết lên, liền đưa đến gần mũi ngửi ngửi, mở to hai mắt, đưa cho Tiêu Lương xem, “Tiểu Lương Tử, nguy rồi! Oa nhi này trong người có một bức huyết thư!”