[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 47




Long Thiên Lý họa tranh xong, liền phái người đưa đi dán, những người khác cũng đều tán đi. Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên trở về, vẫn còn vì câu nói “trắng trắng nộn nộn còn mập mạp” kia của Mục Phương mà canh cánh trong lòng.

Tiêu Lương đi theo hắn vào sân, bước lại gần xoa bóp cánh tay cho hắn, “Cẩn nhi, đừng nóng giận, mọi người không phải nói ngươi đáng yêu sao.”

“Ta mới không cần đáng yêu.” Tiểu Tứ Tử xoay mặt trừng mắt nhìn Tiêu Lương, cảnh cáo, “Không cho sờ thịt của ta!”

“Kiểm tra chút thôi, đừng lo.” Tiêu Lương cười cười tiến lại gần, “Không nghĩ tới Mục Phương kia là một thần bộ a.”

“Hừ.” Tiểu Tứ Tử bất mãn hừ một tiếng, “Người kia chán ghét.”

“Bởi vì người ta nói ngươi mập?” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, Thiên Thiên có nặng hay không, ta ôm cho ngươi một cái đi?”

Tiểu Tứ Tử cũng thấy có chút mệt, liền chuyền Tiểu Thiên Thiên cho Tiêu Lương, nhưng là Tiêu Lương cũng không tiếp nhận Tiểu Thiên Thiên mà đưa tay bế hắn lên.

“Ân?” Tiểu Tứ Tử bị Tiêu Lương bế lên liền thấy khó hiểu, chợt nghe Tiêu Lương cười tủm tỉm nói, “Ngươi ngày nào đó béo đến độ ta ôm không nổi, khi đó mới cần giảm béo a.”

Tiểu Tứ Tử cao hứng lên, cười cười nhéo quai hàm Tiêu Lương, “Ta đây bao nhiêu cân ngươi mới ôm không nổi nha?”

Tiêu Lương nhìn trời nghĩ nghĩ, nói, “Ta có thể cầm khoảng hai ba trăm cân gì đó….. Cho nên ngươi còn có thể béo lên một chút nữa.”

Tiểu Tứ Tử tâm tình tốt, tựa vào vai Tiêu Lương nói thầm, “Tiểu Lương Tử, ngươi yên tâm đi, không phải ta nói rồi sao, ta sẽ không giảm béo.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Nhưng là béo thêm cũng không muốn, đúng không?”

Tiêu Lương gật đầu, ôm Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Thiên Thiên vào nhà. (Hức hức, hai em nó tình cảm quá *cắn khăn* *rưng rưng nước mắt*)

Xa xa, dưới tàng cây……

“Thân ái, không cần lại bẻ cành nữa, cây hảo đáng thương a.” Triệu Phổ mắt nhìn thân cây nhãn bị Công Tôn cào nứt mà thấy thương cảm.

Công Tôn nghiến răng nói, “Tiểu Lương Tử chết tiệt, ngươi xem xem, Tiểu Tứ Tử cùng hắn ôm ôm ấp ấp thành bộ dáng gì nữa.”

“Hai người bọn chúng cùng lớn lên từ nhỏ, ôm là bình thường đi.” Triệu Phổ bất đắc dĩ nhìn Công Tôn đang nghiến răng nghiến lợi bên cạnh, nói thầm, “Ngày nào đó ngươi để ý ta như vậy thì tốt rồi.”

Công Tôn híp mắt nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì?”

Triệu Phổ nhún vai, “Ta cho dù ôm nữ nhân đi ngoài đường cũng không thấy ngươi khẩn trương như vậy.”

Công Tôn nheo mắt lại, đưa tay túm cổ áo Triệu Phổ, hung tợn cảnh cáo, “Ngươi còn muốn ôm nữ nhân đi ngoài đường a? Ngươi thử đụng một ngón tay xem, ta liền hoạn ngươi, hoạn ngươi một ngàn lần!”

Triệu Phổ mở to hai mắt, “Chỗ nào có nhiều như vậy cho ngươi hoạn a?”

Công Tôn nhấc chân đạp hắn một cước, “Phạt ngươi không làm một ngàn lần!”

=口= …… Triệu Phổ khẩn trương, một phen ôm Công Tôn, “Thân ái, kia nhưng là một năm phân lượng a!”

Công Tôn nhấc chân đá Triệu Phổ, “Ngươi một năm làm một ngàn lần a! Cẩn thận tinh tẫn vong nhân!”

Triệu Phổ ôm Công Tôn xoa tới xoa lui, “Thân ái, ngươi càng ngày càng đáng yêu…… Chúng ta vào nhà nói chuyện hơn một năm không làm công việc đi!”

“Này làm sao có phòng a!” Công Tôn giãy dụa, “Chúng ta không phải đang mật thám sao?”

“Đừng lo, còn có phòng a!” Triệu Phổ thân a thân, “Làm lúc mật thám, càng thêm càng thêm kích thích!” Nói xong, kéo Công Tôn vào phòng.

………

Hoàng bảng dán ra ngoài cả buổi chiều, đại khái vì bức họa bảo bảo rất đáng yêu, cho nên người đến đây dù không phải người thân cũng muốn lãnh bảo bảo. Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên không cho gặp, trước khi gặp phải qua thẩm tra, biết quần áo của Tiểu Thiên Thiên màu sắc gì, trên người có đặc điểm gì không. Kết quả ép buộc đến trời tối, cũng không có người thân chân chính của Tiểu Thiên Thiên tới.

Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên ngồi trong sân hoảng a hoảng, vừa nắm hai tay nhỏ bé của nó nói thầm, “Tiểu Thiên Thiên nha, ngươi như thế nào đáng thương như vậy a, đều không có người muốn ngươi. Mẫu thân ngươi đến tột cùng là ở nơi nào nha? Ngươi đáng yêu vậy, nàng như thế nào có thể bỏ ngươi một mình ở đây?”

Đang nói chuyện, cái mũi Tiểu Tứ Tử đột nhiên giật giật — thơm quá nha!

“Oa, mùi gì mà thơm như vậy a?” Thanh Ảnh cũng đi ra, chợt nghe trong viện có người kêu, “Đói bụng rồi thì đi ra ăn cơm!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thức ăn ở tri phủ nha môn đều là được đưa đến các phòng, như thế nào lại kêu ra sân đâu, hơn nữa thanh âm này hảo quen tai a. Đi ra sân, mọi người liền nhìn thấy, trong sân là một cái nồi lớn, xung quanh bát đũa đầy đủ, bên trong nồi lớn là nước cốt xương đang sôi ùng ục, bên cạnh còn có vài giá thịt nướng, mùi chính là từ nơi này tản ra.

“U.” Mục Phương cười cười cùng mọi người chào hỏi, “Ta vừa mới vào phòng bếp nơi này nhìn một chút, không phải ta nói quá, nhưng thức ăn của các ngươi cũng kém quá đi!”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau, mấy ngày nay đều ăn rau xanh với đậu hũ — bởi vì Long Thiên Lý hắn không có tiền.

Long Thiên Lý một bên cũng mặt đỏ tai hồng, hắn cũng đã hơn nửa tháng chưa được ăn thịt, nghe mùi thơm kia ngọt ngào hương vị, vô thức nuốt nuốt nước miếng.

“Này là thịt Long tướng quân ra tiền mua về.” Mục Phương nói, “Cho các ngươi cải thiện bữa ăn, ta xem phòng bếp cũng không có đầu bếp, để cho mấy hạ nhân nấu, không bằng đến nếm thử tay nghề của ta.”

Mấy người nhìn nhau, đều vui mừng mà đi tới, ngồi quanh bàn, Long Thiên Lý phân phó người mang đồ ăn.

Chủ yếu là ăn thịt nướng cùng canh thịt, hơn nữa thêm mỗi người một chén cơm, còn có rất nhiều rau dưa nướng, mọi người bị một bàn đầy mĩ thực hấp dẫn, đều không cưỡng được mà bắt đầu ăn.

Long Lượng vừa cắn thịt xương đầu vừa nói với Long Thiên Lý, “Thiếu gia, ăn ngon a! Chúng ta thực nên tuyển đầu bếp như vậy a!”

Long Thiên Lý đang gặm xương cũng hỏi Mục Phương, “Mục Phương a, ngươi có nha môn không a? Ngươi không phải bộ khoái sao? Bằng không lưu lại đây đi, như vậy ta trả ngươi một phần bạc, có thể đồng thời vừa làm bộ khoái vừa làm đầu bếp.”

Mục Phương cười ha ha, “Ngươi nghĩ cũng tốt nhỉ, bất quá không được, ta thích chu du thiên hạ, chờ bắt được Hoa Phi Phi, ta sẽ rời khỏi Huy Châu, đến một nơi khác.”

Tiểu Tứ Tử cũng đang ăn thịt nướng, còn canh xương thì lấy thìa uy Tiểu Thiên Thiên uống, nghe xong lời nói của Mục Phương, tâm tư vừa động.

Mục Phương hỏi Tiểu Tứ Tử, “Thế nào a, Tiểu Tứ Tử, ăn được không?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ngươi tay nghề thật tốt nha… Đúng rồi, ngươi muốn chu du thiên hạ, có phải hay không đi bắt trộm cướp?”

Mục Phương gật đầu, “Đúng vậy.”

Tiểu Tứ Tử cầm xiên thịt mà trong đầu đảo quanh, Tiêu Lương nhích lại gần hỏi, “Cẩn nhi, có chủ ý gì nha?”

Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, ghé lại gần Tiêu Lương, che lỗ tai Tiêu Lương mà nói nhỏ, “Tiểu Lương Tử nha, chúng ta bằng không, cùng Mục Phương kết bạn đi thôi?”

Tiêu Lương có chút khó hiểu, “Vì cái gì?”

“Hắn giống như nắm giữ rất nhiều hành tung của người xấu nha, hơn nữa hắn làm bộ khoái cũng có vẻ nhiều kinh nghiệm…… Cái kia, nấu cơm cũng ngon.” Tiểu Tứ Tử càng nói về sau, thanh âm càng nói càng nhỏ. (Hảo đáng yêu a thật muốn cắn ghê *cắn khăn thay thế*)

Tiêu Lương bất đắc dĩ, giơ tay ở dưới bàn mà bóp nhẹ bụng Tiểu Tứ Tử một chút, “Đây mới là trọng điểm đi?”

Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng cười tủm tỉm, “Như vậy có thể có nhiều thức ăn ngon.”

Tiêu Lương gật gật đầu, xoay mặt, liền thấy Mục Phương ngồi xổm ngay ngắn bên cạnh bàn, cầm một khúc thịt nướng dài uy Thạch Đầu, Thạch Đầu quỳ rạp trên mặt đất, ăn đến miệng đầy mỡ, lỗ tai cùng đuôi thì cứ ngoe ngẩy, xem ra đã bị Mục Phương dùng mĩ thực mua chuộc.

Công Tôn cùng Triệu Phổ làm xong “vận động” đang nghỉ ngơi trong viện, ngửi được mùi thơm liền cảm thấy đói, Triệu Phổ hỏi, “Thân ái, có đói bụng không? Bằng không chúng ta đi trộm chút gì ăn đi?”

Công Tôn tựa vào đầu giường lười biếng lắc đầu, “Làm vương gia mà còn đi trộm đồ ăn…… Ai……”

Triệu Phổ vừa định xuất môn, thì thấy một hạ nhân mang đồ ăn tiến vào, đặt trên bàn, nói, “Hai vị, Mục đầu bếp bảo ta bưng cái này tới cho hai người.” Nói xong, hạ nhân bước đi.

Triệu Phổ sờ sờ đầu, cùng Công Tôn liếc nhìn nhau, chính là đồ ăn thực mê người, hai người vừa lúc vận động xong cảm thấy đói, liền bước lại ngồi ăn.

“Ân.” Triệu Phổ vừa lòng gật đầu, “Tay nghề so với ngự trù (đầu bếp trong hoàng cung) còn cao hơn a, tiểu tử này cũng rất biết làm người!”

Công Tôn ăn a ăn, lầm bầm lầu bầu, “Bằng không ngươi thu hắn thử xem, để hắn đi theo Tiểu Tứ Tử, như vậy mỗi ngày có thể làm thức ăn ngon cho Tiểu Tứ Tử ăn, ta nhìn thấy vậy cũng không đau lòng, nói không chừng quá vài ngày, còn có thể béo lên mười mấy hai mươi cân.”

Triệu Phổ gật đầu, “Tiểu tử này rất thông minh, tên của hắn ta cũng nghe qua, tính tình bộ khoái rất không tồi…… Bất quá a, cái gọi là vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo (không có việc gì mà giúp đỡ thì dù không phải kẻ gian cũng là trộm cướp), vẫn là chờ một chút đi.”

Công Tôn gật gật đầu, cảm thấy có lý.

Đêm đó, tất cả mọi người đều ăn no, bụng người nào người nấy đều căng tròn, Tiểu Tứ Tử xoa bụng tán thưởng, “Ăn ngon thật nha.”

“Ân.” Long Thiên Lý hạnh phúc gật đầu, “Không đứng lên nổi rồi.”

Cơm nước xong xuôi mọi người đều tự tán đi, Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên, ở trong sân đi bộ tiêu thực, Tiêu Lương ở một bên lau mã đao của hắn.

“Tiểu Lương Tử nha, ngươi đoán, vì cái gì mà lúc trước Hoa Phi Phi mang theo Tiểu Thiên Thiên nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Nếu Hoa Phi Phi này là hái hoa tặc, vậy sao hắn không bắt mẫu thân của Tiểu Thiên Thiên đi?”

Tiêu Lương lau đao, nói, “Nhưng là, theo Mục Phương nói, oa nhi này lúc trước ở trong tay Hoa Phi Phi…… Vì sao lại trở về trong tay mẫu thân nó, còn Hồi Long quan hiện tại thì sao?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Thật là phi thường phi thường khả nghi nha.”

“Mẫu thân của đứa nhỏ này, hẳn là không nằm trong tay Hoa Phi Phi.” Lúc này, ngoài viện bỗng truyền tới một âm thanh, Mục Phương hai tay để sau lưng, đi bộ tiến vào.

“Ngươi như thế nào biết được?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.

“Hoa Phi Phi thật sự là hái hoa tặc, nhưng hắn không phải là hái hoa tặc bình thường nha.” Mục Phương có thâm ý khác cười cười.

“Như thế nào lại không giống bình thường a?” Tiểu Thiên Thiên trong lòng Tiểu Tứ Tử đã muốn ngủ, hai mắt cứ díu lại mà ghé vào lòng Tiểu Tứ Tử, nhẹ nhàng mà ngáy khò khè.

“Hoa Phi Phi háo sắc, nhưng không hảo nữ sắc.” Mục Phương cười nói, “Hắn hảo nam sắc!”

Tiểu Tứ Tử nghe xong mở to hai mắt, “Hảo nam sắc?”

Bên ngoài sân, Công Tôn bị Triệu Phổ tha về, “Thân ái, ngươi cẩn thận kẻo bị Tiểu Tứ Tử phát hiện a.”

“Cái tên đầu bếp chết tiệt kia, để làm chi cùng Tiểu Tứ Tử giảng giải cái loại hạ lưu đó!” Công Tôn giãy dụa, “Mười sáu tuổi biết hái hoa tặc hảo nam sắc với hảo nữ sắc thì có ích lợi gì nha!”

Triệu Phổ dở khóc dở cười, chỉ đành lấy tay nhẹ nhàng che miệng Công Tôn lại, không cho hắn phát ra tiếng.

“Hắn không thích mấy cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, mà là thích thiếu niên anh tuấn tiêu sái.” Mục Phương nói xong, liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái.

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, đột nhiên cầm tay Tiêu Lương vẫn đang ngồi bên cạnh, còn thật nghiêm túc nói, “Tiểu Lương Tử nha, ngươi từ nay về sau ngàn lần vạn lần không được đi ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm nha!”

Tiêu Lương sửng sốt, chợt nghe Tiểu Tứ Tử khẩn trương hề hề nói tiếp, “Ngươi dễ nhìn như vậy, nếu bị tên hái hoa tặc kia theo dõi thì sao? Về sau không cho ra ngoài, muốn ra ngoài, nhất định phải đi theo cùng ta! Chúng ta hảo hảo bảo hộ ngươi!” (= =” *hắc tuyến* *vô lực nhìn trời*)

Tiêu Lương lắc đầu liên tục, Mục Phương còn lại thì ghé vào bàn ầm ĩ cười. Bên ngoài sân, Công Tôn có chút vô lực ngồi xuống ghế đá mà ngẩn người, “Đến tột cùng là vì cái gì nha? Ta như thế nào lại dưỡng ra một tiểu ngốc tử? Hắn giống ai trong Công Tôn gia chúng ta a?”