Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 139: Sâm Địa Cực




Mặt trời ngả đằng Tây, ánh nắng xế chiều phủ nét ấm áp lên khu rừng, khoác lên những tán cây bộ áo choàng dài lê thê, còn ở trong ngôi nhà tranh giữa thung lũng, trên chiếc ghế nằm, hai bóng người đang ôm nhau, cảnh tượng êm đềm và tốt đẹp biết bao. Bỗng nhiên mắt một người hơi giật giật, sau đó dần dần mở ra, đến khi trông thấy gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, nàng mới nở nụ cười tươi roi rói.

Có thể vừa tỉnh dậy đã trông thấy người mình yêu là chuyện hạnh phúc dường nào chứ. Hoa Thiên Cốt chăm chú ngắm nghía khuôn mặt lúc ngủ của Thiều Nguyệt, không khỏi đưa tay lên vuốt ve, từ mi mắt tới gò má, nàng không ngừng phác thảo lại dung nhan của Thiều Nguyệt. Cơ thể yếu ớt khiến làn da Thiều Nguyệt có chút nhợt nhạt, vì uống thuốc lâu dài nên trên người cô nồng nặc mùi thuốc bắc, song đó cũng chẳng thể ảnh hưởng đến hình tượng Thiều Nguyệt trong mắt Hoa Thiên Cốt, với Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt mãi mãi là con người đẹp đẽ nhất trần đời.

Ánh mắt vốn đang ngập tràn tình yêu thì trong lúc lơ đãng chạm vào tóc mai của Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt giật mình. Con ngươi nàng co lại, ngón tay run rẩy đưa tay nhẹ sờ vào sợi tóc bạc trắng một màu nhức nhối giữa những lọn tóc đen. Nàng nhớ trận đại chiến ấy, sư tôn đã ngăn nàng lại, lúc bấy giờ hai bên tóc mai người còn trắng xóa, thế nhưng từ khi sư tôn quay trở về, mái đầu lại quay trở lại với sắc đen, Hoa Thiên Cốt nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, hóa ra... hóa ra... lại là như vậy. Sư tôn không chỉ bị để lại di chứng của Kinh Lôi, mà lúc trước, vì muốn cứu mình thoát khỏi Hồng Hoang, người đã phải chịu bao nhiêu khổ, lưng của người đã sớm không thể chịu đựng thêm nổi gánh nặng, song vì Tiểu Cốt, sư tôn vẫn chuyển Hồng Hoang về với người, chịu đựng toàn bộ đau đớn.

Suy nghĩ một lúc, Hoa Thiên Cốt giơ tay che miệng mình, tránh để tiếng khóc đánh thức Thiều Nguyệt. Hoa Thiên Cốt nhắm chặt mặt, lệ không ngừng tuôn rơi, vừa nghĩ tới những việc sư tôn làm vì mình, nàng lập tức không thể ngừng xót xa, thậm chí cảm thấy sư tôn thành ra như bây giờ chính là vì nàng, ý nghĩ tiêu cực ấy chiếm cứ nội tâm của Hoa Thiên Cốt, khiến cho nàng không tài nào kiềm chế nổi.

Bỗng nhiên bên cạnh vang lên thanh âm quen thuộc, "Tiểu Cốt à, đừng khóc, đừng khóc nhé..."

Hoa Thiên Cốt ngẩn người, nàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thiều Nguyệt, song nhận ra cô chỉ đang nói mơ, miệng vẫn liên tục lầm bầm những lời vừa rồi. Hoa Thiên Cốt bèn mỉm cười, nàng lau đi nước mắt trên mặt, dịu dàng bảo, "Sư tôn à, dù trong mộng thì người vẫn không quên dỗ dành Tiểu Cốt nhỉ." Nàng đặt trán tựa vào trán Thiều Nguyệt, cọ nhẹ, nhìn hàng lông mi trước mắt như đang muốn dụ dỗ mình thì lòng cũng khẽ động, nàng nhẹ nhàng hôn lên mắt của cô.

"Sư tôn, thật xin lỗi, Tiểu Cốt không nên tiêu cực như thế, lại càng không nên có ý nghĩ muốn lùi bước, thật xin lỗi, sư tôn, thật xin lỗi, Nguyệt..." Hoa Thiên Cốt xin lỗi, còn Thiều Nguyệt tựa hồ đang nằm mơ một giấc mộng đẹp, khóe miệng từ từ cong lên.

Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt đầy yêu thương, "Nguyệt, người ngày càng thích ngủ, ngày xưa, chỉ cần có chút động tĩnh, người sẽ lập tức tỉnh dậy, ấy vậy mà giờ đây người lại ngủ ngon như thế. Người an tâm, Tiểu Cốt nhất định sẽ giúp Nguyệt khôi phục lại như cũ, nhất định!"

Bấy giờ tiếng Phượng hoàng vọng lại từ đằng sau, Hoa Thiên Cốt quay đầu nhìn Phượng hoàng lửa đứng trong sân với vẻ không hài lòng, nàng mới nhớ từ lúc quay về đã quên béng mất nó rồi. Lúc này nàng rón rén rời khỏi ghế, đi tới trước mặt Phượng hoàng lửa, nhẹ nhàng vuốt đầu nó để trấn an, "Phượng hoàng lửa à... Hỏa... Hỏa Nhi!" Hoa Thiên Cốt quyết định, "Hỏa Nhi, sau này còn phải nhờ ngươi giúp nhiều."

Phượng hoàng lửa kêu một tiếng như đáp lại Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt bật cười, "Tiểu Hanh đang ở sân sau đấy, đi tìm nó đi, nhất định các ngươi sẽ trở thành bạn tốt." Phượng hoàng lửa vỗ cánh bay đi, bay tới hậu viện liền trông thấy thú Ngâm Nga đang nằm nghỉ ngơi, nó giương mắt thấy Phượng hoàng lửa bay đến thì cũng chỉ nhìn lướt qua rồi lại tiếp tục nhắm mắt. Phượng hoàng lửa cao ngạo ngẩng cao đầu, đi qua người thú Ngâm Nga, rồi tự nhiên bắt đầu tỉa tót cho bộ cánh xinh đẹp của mình, Hoa Thiên Cốt bảo hai đứa sẽ là bạn tốt à, xem chừng còn cần nhiều thời gian đây.

Trên sân, Hoa Thiên Cốt nhìn viên đan Hỏa Viêm Sát Thiên Mạch tặng, suy nghĩ về người đang nằm ngủ say phía đằng sau rồi nắm chặt chai thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía dãy núi xa xăm, nét mặt đầy kiên nghị.

Mấy ngày tiếp theo, Thiều Nguyệt nhìn thức ăn trên bàn, thắc mắc, "Tiểu Cốt à, sao dạo gần đây toàn là gạo đen, đậu đen, hạt mè, toàn là thức ăn lấy màu đen làm chủ đạo vậy?"

Hoa Thiên Cốt hỏi, "Sư tôn không thích ư?"

Thiều Nguyệt lắc đầu, "Đồ Tiểu Cốt nấu thì sao ta lại không thích, "Cô chỉ bát thuốc ở bên, "Nhưng ngay cả thuốc cũng bỏ thêm hà thủ ô."

Hoa Thiên Cốt nhìn ánh mắt thăm dò của Thiều Nguyệt, gượng trấn định lại, "À... là do ta muốn sư tôn bồi bổ thân thể nhiều hơn thôi."

Thiều Nguyệt biết Hoa Thiên Cốt không muốn nói hết, song Tiểu Cốt đã không muốn nói thì nhất định là có lý do của nàng, cũng khẳng định là có liên quan tới mình, Thiều Nguyệt không định cố chấp, còn gắp thức ăn của Tiểu Cốt, "Tiểu Cốt à, vạn sự tùy duyên, thuận theo tự nhiên là được rồi."

Hoa Thiên Cốt im lặng chốc lát, nàng vẫn còn khiến sư tôn lo lắng, vẫn còn để sư tôn phải an ủi, nàng gật đầu, ăn thức ăn Thiều Nguyệt gắp cho mình, cũng không rõ mùi vị thế nào nữa.

"Tiểu Cốt!" Đột nhiên Thiều Nguyệt gọi.

Hoa Thiên Cốt không hiểu ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn của Thiều Nguyệt đã đặt lên môi nàng, Hoa Thiên Cốt đờ người trong chốc lát, đợi tới khi phản ứng thì Thiều Nguyệt đã ngồi lại ngay ngắn, dặn dò, "Tiểu Cốt, lúc ăn cơm không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiêu hóa."

Hoa Thiên Cốt nhìn lỗ tai ửng đỏ của Thiều Nguyệt thì đột nhiên cảm thấy miệng vô cùng ngọt ngào, nàng không khỏi lè lưỡi liếm môi mình, để cho Thiều Nguyệt trông thấy lại càng ngượng ngùng hơn, cô không thể làm gì khác ngoài bưng bát cơm lên tiếp tục ăn. Hoa Thiên Cốt nhớ về xúc cảm ban nãy thì không khỏi tiếc nuối, giá như mình đừng có sửng sốt như vậy, nhưng có thể thấy một mặt dễ thương của sư tôn thì nàng đã rất chi là thỏa mãn rồi. Giờ khắc này, dù trong miệng có là loại thức ăn gì thì cũng chỉ có cùng một mùi vị, đó là vị ngọt ngào, say mê cõi lòng Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt thu dọn bát đũa, vừa ra đã thấy Thiều Nguyệt chống tay lên trán ngủ, nàng nhẹ bước chân đến bên Thiều Nguyệt, dịu dàng ôm chặt Thiều Nguyệt vào lồng ngực, sau đó cẩn thận bế cô lên. Thiều Nguyệt tựa hồ cảm nhận được hương thơm quen thuộc, cô nhích lại gần về phía Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt không khỏi mỉm cười, ôm chặt lấy Thiều Nguyệt như thế một thứ báu vật vô cùng quý giá song lại dễ vỡ, mỗi bước chân cũng vô cùng trầm ổn và dè dặt để vào trong nhà.

Nhẹ nhàng đặt Thiều Nguyệt lên giường, đắp kín chăn, Hoa Thiên Cốt ngồi ở bên, ngẩn người nhìn Thiều Nguyệt, sau đó nâng tay phải của cô lên, đặt vào lòng bàn tay mình, nắm thật chặt. Hoa Thiên Cốt cúi đầu hôn nhẹ lên tay phải của Thiều Nguyệt, đồng thời cũng không ngừng cầu nguyệt, hy vọng ngày hôm nay nàng có thể tìm thấy sâm Địa Cực. Mỗi lần trước lúc lên đường, nàng luôn trịnh trọng cầu nguyện như thế, mặc dù lần nào cũng tay không đi về, song nàng vẫn giữ vững thói quen, nàng không thể để ngọn lửa trong lòng mình dập tắt.

Bỗng nhiên bên ngoài phát ra một luồng linh lực, Hoa Thiên Cốt cảnh giác mở mắt, cẩn thận đặt tay Thiều Nguyệt vào trong chăn rồi thoáng cái xuất hiện trong sân. Nàng nhìn tấm bùa truyền tin lơ lửng trên không, vung tay mở nó ra, bên trong vọng tới giọng điệu mừng rỡ của Niết, "Thiên Cốt, ta tìm thấy sâm Địa Cực rồi, mau đến đây!"

Hoa Thiên Cốt nghe xong cũng vui mừng, nàng mải mốt kêu lên, "Hỏa Nhi! Tiểu Hanh!"

Phượng hoàng lửa và thú Ngâm Nga cùng xuất hiện trên sân, Hoa Thiên Cốt xoa đầu thú Ngâm nga, dặn dò, "Tiểu Hanh à, bảo vệ sư tôn nhé!"

Thú Ngâm Nga khẽ kêu, gật đầu nặng nề, Hoa Thiên Cốt nhảy lên người Phượng hoàng lửa, ăn một viên đan Hỏa Viêm, "Hỏa Nhi, chúng ta đi thôi!"

Phượng hoàng lửa ngẩng đầu kêu một tiếng rồi phóng lên cao, trong chớp mắt đã biến mất khỏi cái sân của ngôi nhà tranh, thú Ngâm Nga nghiêm trang đứng trước cửa, bảo vệ Thiều Nguyệt ở trong nhà.

Hoa Thiên Cốt cưỡi Phượng hoàng lửa bay vào vùng Cực Hàn, dựa theo chỉ thị của tấm bùa truyền tin để đến một nơi núi băng mọc như rừng, nàng quan sát khắp tứ phía, đập vào mắt cũng chỉ một màu trắng xóa, chẳng trông thấy gì, song nàng vẫn cảm nhận được phía trước có một luồng linh lực. Hoa Thiên Cốt vỗ vỗ Phượng hoàng lửa, "Hỏa Nhi à, phải giữ yên lặng nhé, đừng kêu."

Phượng hoàng lửa gật đầu, nhẹ nhàng sải cánh, chậm rãi bay về phía trước. Một lát sau, cuối cùng Hoa Thiên Cốt cũng tìm thấy Niết, nàng thấy Niết đang nấp ở sau một tảng đá, dè dặt thò đầu ra nhìn xung quanh.

Chẳng lẽ là sâm Địa Cực? Hoa Thiên Cốt thầm nhủ, thế nên nàng cũng nhẹ nhàng tiến tới, nhìn theo phương hướng Niết đang nhìn, quả nhiên ở phía dưới tảng đá cao chót vót kia có một luồng ánh sáng màu vàng đang lẳng lặng trên nền tuyết, xung quanh còn không ngừng có những luồng ánh sáng xanh tràn vào.

Niết nghiêng đầu giải thích, "Luồng ánh sáng vàng kia là sâm Địa Cực đấy, bây giờ nó đang hút linh khí đất trời, chúng ta phải nhân cơ hội này lấy hai đánh một! Nhớ kỹ, sâm Địa Cực sở hữu tốc độ vô cùng nhanh, chúng ta nhất định phải mau chóng!"

"Ừ." Hoa Thiên Cốt gật đầu nặng nề, hai người chia nhau hành động, đến khi nhìn thấy Phượng hoàng lửa sau lưng, nàng mới dặn dò, "Hỏa Nhi, tốc độ của ngươi là nhanh nhất, chốc nữa ngươi nhớ quan sát kỹ luồng sáng vàng kia, có gì thì chặn đường trốn của nó lại cho ta."

Phượng hoàng lửa gật đầu, vừa định kêu lên thì lại nhớ lời nhắc nhở của Hoa Thiên Cốt với mình, thế là nó chỉ hơi dang cánh, ý bảo mình nhất định sẽ làm được. Hoa Thiên Cốt an tâm mỉm cười, đưa tay vuốt ve đầu Phượng hoàng lửa, bắt đầu mai phục.

Niết từ từ tiến lại gần sâm Địa Cực, cậu ngừng thở, từng bước từng bước tiến đến, dần dần cũng tiến rất sát sâm Địa Cực, chỉ còn thiếu một bước chân nữa thôi, Niết lấy đá, nhảy lên một cái, nhào vào hòng bắt được sâm Địa Cực. Sâm Địa Cực phản ứng vô cùng nhạy bén, khi tay của Niết còn chưa chạm được thì nó đã vụt thoát.

Hoa Thiên Cốt mải mốt phi thân đến, xông thẳng tới sâm Địa Cực từ phía đối diện, đưa tay phải nhằm bắt lấy nó, ai dè sâm Đại Cực đảo chín mươi độ, rẽ ngay sang phía bên trái, Hoa Thiên Cốt cả kinh, "Hỏa Nhi!"

Phượng hoàng lửa kêu lên, một luồng ánh sáng hồng vọt qua trước mặt sâm Địa Cực, trực tiếp ngăn cản đường chạy của nó. Sâm Địa Cực không bỏ cuộc, nó tiếp tục đảo chín mươi độ, chạy loạn lên, song dù nó có trốn đi đâu thì Phượng hoàng lửa cũng sẽ xuất hiện trước mặt, để cho sâm Địa Cực cũng phải hốt hoảng, tán loạn hết cả lên. Trong mắt Hoa Thiên Cốt và Niết thì chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng và một luồng ánh sáng hồng đang truy đuổi nhau, song rõ ràng ánh sáng vàng không phải đối thủ của ánh sáng hồng kia.

Cuối cùng sâm Địa Cực cũng kiệt sức rồi, thân hình to lớn của Phượng hoàng lửa chắn trước mặt nó, để cho nó không dám hành động thiếu suy nghĩ được nữa. Hoa Thiên Cốt và Niết chạy tới, một trái một phải vây sâm Địa Cực lại, sâm Địa Cực muốn chạy cũng không thoát.

Hoa Thiên Cốt cao hứng nói với Phượng hoàng lửa, "Hỏa Nhi, tốt lắm!" Phượng hoàng lửa ngẩng đầu kêu một tiếng, tựa hồ rất chi là tự hào.

Sâm Địa Cực bị hai người một thú vây quanh, hơn nữa vòng vây còn từ từ khép lại, luồng sáng vàng trên người nó không ngừng lóe lên, có lẽ nó đang rất bất an. Hoa Thiên Cốt và Niết nhìn nhau, sau đó Hoa Thiên Cốt nhào tới bắt lấy sâm Địa Cực, ai ngờ, nàng vừa mới chạm tay vào sâm Địa Cực xong, sâm Địa Cực lại nhanh chóng đào xuống, cắm thẳng vào mặt đất.

Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn chưa buông tay, sau đó nàng lại theo sâm Địa Cực phóng xuống dưới, Niết cả kinh, "Thiên Cốt!"

Phượng hoàng lửa kêu lên, ngửa đầu trợn mắt giận dữ nhìn sâm Địa Cực, thân hình sâm Địa Cực run rẩy, tốc độ giảm dần, từ từ ngã cái bẹp xuống nền đất. Hoa Thiên Cốt thở phào nhẹ nhõm, song khi nàng định cầm sâm Địa Cực lên, nàng mới phát hiện ra căn bản là mình không tài nào nhấc nó lên nổi.

Hoa Thiên Cốt khó hiểu cau mày, dùng cả hai tay mà vẫn không thể suy chuyển được sâm Địa Cực.

"Thiên Cốt, sao thế?" Niết kỳ quái nhìn Hoa Thiên Cốt.

"Ta cũng không biết nữa, hình như sâm Địa Cực đã đóng chặt vào đất rồi hay sao ấy, ta rút mãi không ra." Hoa Thiên Cốt vừa gồng sức vừa đáp.

Niết ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra, bỗng nhiên cậu chỉ sâm Địa Cực, bảo, "Thiên Cốt, xem này, sâm Địa Cực đã mọc rễ rồi!"

Hoa Thiên Cốt định thần nhìn lại, giờ nàng mới phát hiện ra rễ của sâm Địa Cực giờ đây đã khuếch trương như gân lá, không ngừng cắm xuống mặt đất, chẳng trách nàng rút mãi không ra, "Sao lại có thể như thế?" Hoa Thiên Cốt thắc mắc.

Vừa dứt lời, mặt đất đột nhiên rung chuyển, Hoa Thiên Cốt mất thăng bằng, nàng vội vã nắm chặt lấy sâm Địa Cực, Niết lùi lại mấy bước, gấp gáp ổn định lại thân hình. Đi đôi với chấn động là những vết nứt trên nền đất, một thân hình khổng lồ lao ra, vây quanh đám Hoa Thiên Cốt.

"Rắn băng chín đầu?" Niết giật mình, con rắn chín đầu toàn thân trắng như tuyết vây khốn bọn họ, không ngừng giơ nanh gào thét.

"Cái gì?" Hoa Thiên Cốt chưa từng nghe qua về rắn băng chín đầu, song khi thấy con hung thần ác sát này trước mặt, nàng cũng hiểu sẽ rất khó đối phó, tay không khỏi nắm chặt lấy sâm Địa Cực, thầm nhủ, dù có thế nào, ta cũng sẽ không buông tay!

"Rắn băng chín đầu vô cùng hiếm thấy, dù cho có là vùng Cực Hàn thì cũng không chắc đã có một con, rắn băng chín đầu cần nguồn linh lực tinh khiết để sống, nhưng linh lực trên thế gian này ít nhiều luôn có tồn tại tạp chất, cho nên rắn băng chín đầu là của hiếm đấy." Niết giải thích.

"Vậy sao?" Hoa Thiên Cốt không hiểu, rắn băng chín đầu chỉ có thể sống ở điều kiện hà khắc như vậy thì sao lại xuất hiện ở đây.

Niết ngăn trước người Hoa Thiên Cốt để bảo vệ nàng, cảnh giác đáp, "Nhất định là vì sâm Địa Cực rồi, ở vùng Cực Hàn vạn vật khó sinh sống lâu dài, nơi đây cũng là nơi sở hữu linh lực thuần khiết, song phần lớn lại bị phân tán, không thể kết tụ, muốn tạo rắn băng chín đầu thì không dễ đâu. Thế nhưng ban nãy sâm Địa Cực có hấp thụ linh lực nơi đây, tụ tập lại linh lực tinh khiết dưới mặt đất, đẻ ra con rắn băng chín đầu kia."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hoa Thiên Cốt hỏi.

Niết quay đầu cười, "Thiên Cốt à, sâm Địa Cực thì vẫn bắt buộc phải lấy đem về đúng không?"

"Đương nhiên! Nó là biện pháp duy nhất để có thể cứu chữa cho sư tôn, ta sẽ không buông tay đâu!" Hoa Thiên Cốt không hề do dự.

"Tốt lắm, chúng ta cũng chỉ có thể liều mạng thôi, ngươi hãy nghĩ cách rút sâm Địa Cực ra đi, rắn băng chín đầu cứ để ta giải quyết." Dứt lời, Niết xông lên giữa không trung đánh với rắn băng chín đầu, Phượng hoàng lửa cũng đi theo hỗ trợ, ngăn cản rắn băng chín đầu công kích Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt nhìn sâm Địa Cực trên tay, rút mãi không ra, thế là nàng triệu hồi Thanh Tuyền, đâm mặt băng xung quanh sâm Địa Cực, luồng sáng vàng quanh sâm Địa Cực chợt lóe lên, Thanh Tuyền bị đánh văng đi, cắm xuống phần đất sau lưng nàng. Hoa Thiên Cốt quay đầu định gọi Thanh Tuyền lại, xong đột nhiên có một luồng sức mạnh ập tới, Hoa Thiên Cốt còn chưa kịp phòng ngự đã bị một tảng băng con rắn kia bắn đến đánh trúng, đông cứng trong nháy mắt.

Trong căn nhà tranh, giấc ngủ của Thiều Nguyệt cũng dần không còn an ổn, bỗng nhiên cô bật dậy kêu lên, "Tiểu Cốt!" Lòng cô vẫn còn vô cùng sợ hãi, mới vừa rồi cô nằm mơ thấy Tiểu Cốt gặp nguy hiểm, nhưng khi nghĩ rằng tai họa đã trở thành quá khứ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiều Nguyệt lau mồ hôi trên trán, đứng dậy bước xuống rót chén trà để uống cho trơn cổ, khóe mắt liếc thấy thú Ngâm nga đang ở ngoài cửa sổ, cô không khỏi thắc mắc, "Thú Ngâm nga sao lại phải đứng canh cửa làm gì thế?" Suy nghĩ thêm một chút, bình thường chỉ khi Tiểu Cốt ra ngoài hái thuốc thì thú Ngâm Nga mới như thế, chẳng lẽ....

Thiều Nguyệt vội vàng chạy ra ngoài sân, "Thú Ngâm nga, Tiểu Cốt đi đâu rồi?"

Thú Ngâm Nga lắc đầu, có chút chần chừ, Thiều Nguyệt nhận ra có gì đó bất thường, bất an trong lòng càng lan ra, cô lớn tiếng nói, "Thú Ngâm Nga, mau dẫn ta đi tìm Tiểu Cốt, nàng đang gặp nguy hiểm!"

Thú Ngâm Nga vừa nghe xong thì không còn do dự nữa, nó hơi cúi thấp người để Thiều Nguyệt cưỡi lên, sau đó chở nàng cùng chạy về phía vùng Cực Hàn.

--- ------ -------