Bảo Mẫu Rất Bận

Chương 19




Thấy Tô Dật Tu không chỉ bịt miệng mà còn trợn mắt, Hách Đằng căng thẳng, “Sao vậy? Buồn nôn à? Có phải tụt đường huyết không vậy? Lẽ ra không nên để bụng rỗng đi tắm, còn tắm lâu như vậy nữa!”

“Lo lắng cho tôi sao.”

“Nói thừa! Anh là miếng cơm manh áo của tôi đó!”

Tô Dật Tu bỏ tay xuống buồn cười nhìn cậu, “Cậu như thế này mới giống một thanh niên hai mươi ba tuổi.”

Hách Đằng không nói gì, bấm nút thang máy, “Đi ăn cơm trước?”

“Cậu đói à?” Nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy đóng chặt, anh hỏi.

“Cũng tạm.”

“Đừng nói cũng tạm, đói thì đi ăn trước.”

“Tôi quan tâm anh mà! Không biết ngày mai Đại Bảo sẽ thế nào, anh đừng có việc gì nha.”

Tinh một cái, cửa thang máy mở ra. Tô Dật Tu vào thang máy, giữ nút mở cửa chờ Hách Đằng vào, trong lòng vẫn còn đang vui thầm vì mấy lời cậu nói, kết quả là Hách Đằng thở dài rồi nói tiếp, “Nếu anh có việc gì, Đại Bảo sẽ càng khó chịu hơn, đến lúc đó nhất định sẽ ghét tôi.”

“Cậu chỉ vì Đại Bảo?”

Hách Đằng nhìn anh, “Nếu không thì sao?” Cậu thấy sắc mặt Tô Dật Tu không ổn, lập tức bồi thêm “Đương nhiên, cũng có quan tâm anh. Nhưng mà chắc anh không ganh tị với Đại Bảo nhà anh đâu nhỉ.”

Tô Dật Tu cắn răng, “Không đâu.” Ai lại đi thừa nhận mình hơn thua với con chó chứ!

Hách Đằng cười nhìn Tô Dật Tu, định hỏi lại anh số điện thoại, tới bây giờ cậu vẫn chưa nhớ được, lúc mở danh bạ lên lại thấy đã được lưu sẵn bên trong. Nắm chặt điện thoại trong tay, cậu len lén liếc nhìn người đàn ông cạnh mình một cái, có cảm giác rất an toàn.

Cuối cùng vẫn quyết định lấp đầy bụng trước, vì Tô Dật Tu sợ cơ thể yếu ớt gầy gò của Hách Đằng sẽ không chịu nổi, chích lúc bụng rỗng lại thêm tác dụng của thuốc sẽ buồn nôn này nọ, cuối cùng người chịu tội dọn dẹp cũng là mình.

Hách Đằng sung sướng ăn căng bụng, Tô Dật Tu gắp thịt cho vào chén của cậu, người nào đó rất thỏa mãn với động tác chăm ăn này, ngửa mặt nhìn anh cười rạng rỡ, làm não anh Nhất Hưu ngưng hoạt động hết ba giây.

Đến trạm xá, khá nhiều người đến tiêm vắc xin phòng bệnh dại, có cả người bị mèo cắn. Hách Đằng kéo áo Tô Dật Tu, “Nè, anh coi nè đã kéo vảy rồi, chỉ to bằng hạt mè, chích thật à?”

“Có phải đàn ông không?”

Đương nhiên là phải, nhưng mà, “Nếu có thể khỏi chích, anh có thể coi như tôi không phải đàn ông.”

Tô Dật Tu bật cười, ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: “Nếu em giấu được thứ ấy ấy bên dưới đi thì tôi sẽ đồng ý.”

Hách Đằng sờ sờ vành tai nóng ửng, liều mạng: “Đưa tôi con dao, tôi cắt luôn.”

“Chỉ là chích ngừa thôi mà? Chọn loại chích ít mũi nhất có được không? Em muốn cắt tôi cũng không nỡ đâu.” Tô Dật Tu hổn hển, “Nghe là thấy thốn.”

Cười phụt một cái, vừa lúc đến lượt Hách Đằng, “Bác sĩ, ông xem tôi chỉ bị một chút xíu như vầy, cần chích không?” Cậu không cảm thấy mình nói nhiều chút nào, bây giờ gặp bác sĩ trạm phòng dịch rồi, nhất định phải hỏi.

Tô Dật Tu thì đứng bên cạnh chờ cười cậu.

Bác sĩ liếc một cái, “Không chích cũng được, chết đừng trách tôi.”

“Không phải chứ.” Hách Đằng toát mồ hôi lạnh.

“Dù sao thì cũng chưa chết ngay, khi nào chết thì tôi không chắc.”

Hách Đằng giận tái mặt, vai bị ôm lại, là Tô Dật Tu.

Tô Dật Tu nén giận nói với bác sĩ, “Viết đơn đi.”

“Thuốc nội hay thuốc ngoại?”

“Nội.”

“Ngoại.”

Hai người cùng nói, nhưng nội dung khác nhau.

Thuốc nội chắc chắn là rẻ, không cần đến thuốc ngoại. Hách Đằng đưa cùi chỏ đụng Tô Dật Tu, “Thuốc nội.”

“Tác dụng của thuốc nội không bảo đảm đâu.”

“Tác dụng không bảo đảm là thế nào?” Hách Đằng gần như là nghiến răng nói.

Thái độ của ông bác sĩ vẫn thờ ơ, cứ như sợ nói dư một chữ là tắt thở, “Thì là không bảo đảm sẽ không phát bệnh, áo!!”

Hách Đằng chưa nghe hết đã lao đến, cậu chịu đủ rồi, đời trước đã ép dạ cầu toàn khúm na khúm núm, cứ cho là làm người tốt thì sẽ có kết quả tốt, kết quả chết không toàn thây, đời này vì bị chó cắn một chút xíu, mà Đại Bảo cũng đâu cố ý, hơn nữa Đại Bảo lại khỏe mạnh lương thiện như vậy mắc gì cậu phải đến đây nghe cha bác sĩ rác rưởi này bíp bíp bíp!

“Bình tĩnh bình tĩnh!” Tô Dật Tu từ sau lưng ôm Hách Đằng phút chốc phát cuồng lại, “Không chích nữa chúng ta không chích nữa được không!”

Bác sĩ hoàn hồn lại thì giận dữ rống lên với Hách Đằng đã bị giữ chặt, “Cậu cắn tôi! Cậu dám cắn tôi à!!!”

“Tôi cắn ông đó! Mau đi chích đi! Nếu không lỡ chết tôi chả chịu trách nhiệm đâu!”

“Tôi báo cảnh sát tố cáo cậu!” Ông bác sĩ chỉ tay vào cậu.

Tô Dật Tu ôm Hách Đằng vào lòng quay lại nói với ông bác sĩ kia, “Báo ngay đi, lập tức! Ông đừng tưởng tôi sợ! Ông không báo thì để tôi làm thay! Cắn ông là nể mặt ông rồi, nếu là tôi không chừng sẽ cầm giày phang vào mặt ông! Có rất nhiều người ở đây chứng kiến khi nãy ông hù dọa cậu ấy nói chết chóc gì đó, bảo chích ông không chích, thừa cơ bán thuốc ngoại, muốn kiếm tiền thì đừng có xxx, vừa muốn hả hê vừa muốn kiếm tiền, trên đời này không có chuyện tốt vậy đâu! Nhanh lên, có di động không, không có thì tôi gọi giúp ông!”

“Đúng vậy! Chỗ này gần nhà, nếu không chẳng muốn đến làm gì, lần nào mặt mày cũng như quỷ sứ.”

“Không sai, các bác sĩ khác đều rất tốt, chỉ có ông ta!”

Ông ta kéo kéo cái khẩu trang trên mặt, thấy nhiều người cùng la lối, sắc mặt không bình tĩnh được nữa, nhìn tay mình thấy không rách da, liền nói: “Dẹp đi dẹp đi, có chích không?”

Hách Đằng khi nãy là vì lửa giận ngày trước lẫn bây giờ cùng bừng lên, mới làm ra hành vi manh động như thế, cắn xong cậu cũng rất hối hận, cho nên lúc Tô Dật Tu ôm cậu, cậu chẳng dám đưa mặt ra.

Một mặt là quá xấu hổ, mặt khác là làm Tô Dật Tu xấu hổ.

Nhưng, cách phản ứng của Tô Dật Tu lại khai sáng cho cậu lần nữa, không ngờ cậu phát điên mà người này lại bảo vệ cậu giữa công chúng.

Tay len lén nắm lấy áo Tô Dật Tu, không muốn buông ra.

Tô Dật Tu kéo mặt Hách Đằng ra khỏi ngực mình, đối diện với đôi mắt ướt nước còn đang đỏ ửng, tuy vẫn trong sáng, nhưng bên trong ánh lên chút quật cường và uất ức, lập tức lại giận dữ, rống to: “Không chích không chích nữa! Đi tới đâu mà chẳng là chích, nể mặt ông một chút là không còn biết bình thường ai nuôi ông à!”

Hách Đằng bị sét đánh cứng cả người, mãi đến lúc bị anh nửa ôm nửa kéo ra ngoài.

Ngồi trên xe, ngón tay Hách Đằng cào cào dây an toàn, len lén liếc liếc sang phía Tô Dật Tu đang im lặng hút thuốc, “Xin lỗi.”

Sắc mặt Tô Dật Tu khá khó coi, “Xin lỗi cái gì, vốn không phải lỗi của em.” Vài giây sau anh nhớ lại cảnh Hách Đằng vồ đến cắn ông ta, cười nói: “Em đúng là theo Đại Bảo chẳng học được gì hay.” Nhưng không bao lâu sau anh lại chẳng cười nổi nữa, vì Hách Đằng cắn tên đó, “Lát nữa đi mua chai nước súc miệng, khử trùng.”

Hách Đằng bật cười, “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Tô Dật Tu rít hơi cuối cùng, nhả chậm khói ra, sau đó búng đầu lọc đi, gãi tóc, mở hai nút áo, Hách Đằng nhìn không rời mắt.

Tuy đàn ông ai cũng thường làm những động tác này, nhưng bây giờ Tô Dật Tu làm, lại nam tính khó tả, vô cùng hấp dẫn.

“Này!” Tô Dật Tu rướn tới, “Ngắm ngây người à? Có phải anh đây đẹp trai lắm không?”

Hách Đằng xấu hổ, nhưng miệng vẫn không chừa, “Anh và Đại Bảo đúng là cha con ruột.”

“Đều rất đẹp trai?”

“Đều rất không biết xấu hổ!”

“Em nói lại lần nữa xem!” Tô Dật Tu lao đến, bắt đầu chọt eo Hách Đằng.

Hách Đằng bị anh làm cười ha ha, cuối cùng chỉ còn sức kêu tha mạng.

“Gọi anh nào!”

“Anh~~~” Bị chọt lét tới không thở nổi, thở và cười cùng một lúc, hảo hán không sợ cái thiệt nhất thời, đâu thể chết vì nhột hay cười được.

Tiếng “anh” này đúng là đủ loại cảm xúc, lại thêm cười nhiều quá nên đuôi mắt ướt nước, cả người Tô Dật Tu nóng bừng, trái tim đập điên cuồng chưa từng thấy.

Khó khăn lắm Hách Đằng mới thở lại được, thấy Tô Dật Tu nhìn mình chăm chú lại hơi ngượng. Cậu biết càng lúc mình càng không thể rời xa người này. Nhưng, nam nữ còn cách nhau mấy sông mấy núi, nam với nam, ha ha.

Hình ảnh kia như thủy triều ập vào đầu, kinh hoàng khi không thể nhìn thấy và sợ hãi khi bị xâm phạm lại khiến cậu khó thở, đến chết cậu cũng không biết người xâm phạm mình là ai, đối phương không hề lên tiếng.

May mà mình đã dồn tất cả sợ hãi thành sức mạnh, biến tất cả tuyệt vọng thành dũng khí, cho khi mình rơi xuống lầu, người đó vẫn không thành công, cũng may.

Đối diện Tô Dật Tu, cậu không bẩn.

“Anh đùa em thôi mà.” Tô Dật Tu đột nhiên thấy Hách Đằng mở to mắt rơi lệ, hoảng hốt, “Làm em đau sao? Anh chỉ đùa với em thôi!” Đưa tay lau, càng lau càng nhiều.

Đau khổ và bất lực tích tụ trong lòng cuối cùng cũng tìm được đường ra, Hách Đằng không thể đè nén được nữa, khóc lớn.

Tim Tô Dật Tu đau nhói, như bị cắt mất một mảnh, anh nhẹ nhàng ôm lấy Hách Đằng, vỗ về lưng cậu, vẫn gầy quá.

Anh biết người này vẫn luôn có tâm sự, giấu rất kín, thậm chí đến cả bản tính cũng giấu đi, bây giờ cậu ấy chịu khóc lớn trước mặt mình, anh chỉ cần im lặng ở bên cậu là được, chỉ cần cậu ấy chịu khóc trước mặt anh, thì anh sẵn lòng dỗ dành, cho dù có một ngày, cậu không cần anh nữa.

Hách Đằng ôm chặt cổ Tô Dật Tu khóc mãi nói mãi, “Bọn họ bắt nạt em, tất cả bọn họ đều bắt nạt em.”

“Ai bắt nạt em?” Có thể chỉ là lời vô thức, chỉ hai câu ấy lặp đi lặp lại, nhưng anh vẫn muốn hỏi rõ ràng.

Hách Đằng cũng không biết mình đang nói gì nữa, cậu chỉ muốn để bản thân dễ chịu một chút, cậu đau quá rồi.

Không được trả lời, nhưng Tô Dật Tu rất thông minh. Liên tưởng đến những mối liên hệ và cuộc sống xã hội trắng như giấy của Hách Đằng, và hai kẻ ép buộc cậu như ôn dịch, chắc chắn là bọn họ. Khiến Hách Đằng khóc đến thế này, nhất định không phải chuyện nhỏ, xem ra cần phải điều tra thử.

Phát tiết xong, Hách Đằng ngừng khóc, nhưng vẫn thút thít, đôi mắt đỏ như quả đào, nhìn chiếc áo ướt đẫm nhăn nhúm của Tô Dật Tu, “Xin… xin lỗi, về… về nhà, giặt cho… cho anh.”

Tô Dật Tu cười không nói gì, xoa đầu cậu, rồi rút hai tờ khăn giấy dúi vào tay cậu, “Lau mặt đi, như con mèo mướp.”

Hách Đằng xấu hổ vội lau mấy vết không biết là nước mắt hay nước mũi, chợt thấy anh gọi điện thoại.

Thấy anh lái xe đi, Hách Đằng hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Chích ngừa.”

“Chích nữa sao?”

Tô Dật Tu gật đầu, trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Em phải chịu trách nhiệm với tương lai của anh chứ.”