Bạo Quân Độc Sủng

Chương 149-2: Dục niệm cuồng dã (2)




Mẹ đẻ Thác Bạt Hoằng là người Sở quốc, rất có tài sắc, đi theo cha mẹ buôn bán ở kinh thành Lạc Dương Nguỵ quốc. Ai ngờ mười chín tuổi năm ấy nàng ở cửa hàng gặp được Nguỵ hoàng Nguỵ quốc, được Nguỵ hoàng coi trọng nàng, mạnh mẽ ép nàng tiến cung, sủng hạnh nàng. Nàng chỉ đành nhận mệnh, trở thành một trong phần đông phi tần trong hoàng cung. Ngày vui ngắn chẳng dài, nàng không được yêu sủng nữa, cũng không biết tranh thủ tình cảm, bị vắng vẻ, sinh ra Tứ hoàng tử xong liền bị phi tần mưu hại cho tới chết. Con trai của Nguỵ hoàng rất đông, Tứ hoàng tử Thác Bạt Hoằng từ nhỏ đã tang mẹ, lại không được sủng ái, sống sót trong cuộc đấu tranh gay gắt trong cung đình đã là may mắn lắm rồi.

Mười lăm tuổi năm ấy, hắn đã biết phi tần hại chết mẫu thân mình, nửa đêm xông vào tẩm điện của phi tần đó, giết chết bà ta. Vụ huyết án này làm chấn động bốn phương, không ít triều thần, phi tần dâng tấu xin Nguỵ hoàng trừng phạt nặng hắn, còn một số ít thì cảm thấy hắn đáng thương, cầu tình thay hắn. Hoàng tổ mẫu của hắn cảm thấy hắn có khí phách, có can đảm, âm thầm an bài cho hắn chạy ra khỏi hoàng cung, đưa hắn tới tận Sở quốc, bảo hắn làm một chuyện, nếu làm xong chuyện này, Nguỵ hoàng sẽ kính trọng hắn vài phần, sẽ không truy cứu chuyện hắn phạm tội nữa.

Cứ thế, Thác Bạt hoằng lấy thân phận con của Cao Quản gia ẩn nấp trong phủ Diệp đại tướng quân Sở quốc ở Kim Lăng, bắt đầu từ mười lăm tuổi năm ấy ẩn nấp cho tới giờ.

“Hoàng tổ mẫu ngươi muốn ngươi ẩn nấp ở Kim Lăng làm chuyện gì?” Diệp Vũ không ngờ, giờ thể diện của hắn như thế, đã có một phần không cha không mẹ yêu thương, thời thơ ấu bi thảm, là một thiếu niên có năm tháng cô độc, thê lương, mười lăm tuổi bị rời xa đất mẹ, thân nhân, một mình ở dị quốc tha hương dốc sức làm, chỉ vì muốn có một tương lai đầy đủ.

“Đúng thật mà nói, chẳng phải là một chuyện, mà là ba chuyện” Thác Bạt Hoằng cong môi cười.

“Trộm “thần binh phổ” là một trong những chuyện đó à?”

“Đúng. Đánh cắp cơ mật của Sở quốc, trộm “thần binh phổ”, nắm đường thuỷ Sở quốc trong tay”

“Nắm đường thuỷ Sở quốc trong tay làm gì?”

“Ta là đại đương gia bang Thiên Thanh, liền mượn luôn phần tiện lợi này, hàng năm vận chuyển một ít gạo tới thành Lạc Dương”

Diệp Vũ hiểu ra, Giang Nam giàu có và đông đúc, thừa thãi lương thực, Nguỵ quốc lại là nước lúc nào cũng thiếu lương thực, chỉ có thể lấy một khoản tiền lớn để mua gạo Sở quốc. Kể từ đó, hoàng tộc dân chúng Nguỵ quốc kế sinh nhai đều ỷ lại vào Sở quốc, điều này khiến cho quân thần Nguỵ quốc khủng hoảng vô cùng. Thác Bạt Hoằng nắm đường thuỷ trong tay, vận chuyển lương thực tới Lạc Dương, lấy giá rẻ bán cho quan phủ Nguỵ quốc, vì Nguỵ quốc giải quyết vấn đề thiếu lương thực.

Nàng hỏi, “Bang Thiên Thanh giải tán, Nguỵ quốc thiếu lương thực thì phải làm sao đây?”

Thác Bạt Hoằng dùng giọng bất đắc dĩ nói, “Sở Hoàng quyết ý đem đường thuỷ thu vào tay triều đình, ta cũng bất lực. Lần này tới, hoàng huynh sẽ mang chuyện mua lương thực ra bàn, cố sức thuyết phục Sở Hoàng bán gạo với giá vừa phải cho chúng ta”

Nàng bất giác nghĩ, Sở Minh Phong sẽ nói chuyện tốt vậy sao? Thái tử Nguỵ quốc có việc cầu người mà vì sao trên thọ yến còn thiết kế nhiều chiêu làm nhục quân thần Sở quốc như thế chứ?

Hắn cười, “Mặc dù Sở Hoàng không bán gạo cho chúng ta, chúng ta cũng có cách giải quyết, ngươi đừng có lo”

Quả là thế. Diệp Vũ nói lặng lẽ, ‘Ngươi ẩn nấp trong phủ tướng quân mười lăm năm, nói vậy cũng đánh cắp không ít cơ mật của Sở quốc, chỉ là kết quả mang về một quyển sách giả, phụ hoàng ngươi không trách ngươi sao?”

“Mấy năm nay, ta khổ tâm kinh doanh ở Sở quốc, như miếng băng mỏng, vì Nguỵ quốc, vì phụ hoàng làm không ít chuyện, trong lòng phụ hoàng cũng hiểu. Tuy ta dâng “thần binh phổ” giả lên, nhưng phụ hoàng cũng không trách tội, còn khen ta ở bên ngoài mười lăm năm làm nhiều chuyện”

“Nói vậy hoàng tổ mẫu của ngươi nói không ít lời hay cho ngươi rồi”

“Hoàng tổ mẫu đã mất năm năm trước” Nhắc tới hoàng tổ mẫu, trong mắt Thác Bạt Hoằng hiện lên chút bi thương.

“Nói vậy trước lúc hoàng tổ mẫu ngươi lâm chung không gặp mặt được ngươi lần cuối, cũng thật đáng tiếc” Nàng nghĩ ngợi an ủi.

Khuôn mặt hắn nặng nề, như lâm vào hồi tưởng hoàng tổ mẫu. Cả tẩm điện yên lặng, trong lòng Diệp Vũ không ít nghi ngờ, đoán, vì thế lại hỏi tiếp, “Ngươi chừng nào thì phát hiện ra quyển “thần binh phổ” đó là giả vậy?”

Thác Bạt Hoằng cúi đầu bảo, “Ta đem thần binh phổ hiến cho phụ hoàng, mặt rồng phụ hoàng nở rộ, phong ta làm Tề vương, lại còn thưởng đất nhà ở”

Một khi hồi hương, được phong hầu, thưởng phủ đệ, trở thành một triều thần cao quý, hưởng vinh quang, là hoàng tử được Nguỵ hoàng yêu thích, tiền đồ vô kể.

Nàng cũng tưởng tượng ra, lúc ấy hắn nhất định có cảm giác thành tựu làm sao. Lúc còn trẻ, hắn khéo léo thâm cung, chẳng được sủng ái, khiến cho ai cũng không biết; mười lăm tuổi đã phải rời đất mẹ lẻn vào Sở quốc, mãi cho tới năm nay mới về Lạc Dương, được phong Tề vương, chẳng trách mà Diệp đại tiểu thư không biết có nhân vật nổi danh này.

Hắn bĩnh tĩnh kể lại, “Sau đó, Tiêu đại tướng quân trong triều nóibản “thần binh phổ” kia là giả, phụ hoàng tức giận, ta thành khẩn nhận tội, dâng lên một kế, mới khiến cho phụ hoàng nguôi giận, không bị trách phạt”

‘Nói vậy, chiếm được “thần binh phổ” rồi, phụ hoàng ngươi quyết định tạo ra thần binh lợi khí, mang binh xâm chiếm Sở quốc” Diệp Vũ nói phỏng đoán, “Lúc tạo ra, Tiêu đại tướng quân kia mới phát hiện sách đó là giả, bị bắt đình chỉ, tạm hoãn mang quân nam hạ”

“Vũ Nhi, ngươi quá thông minh” Thác Bạt Hoằng đưa tay ra nắm lấy tay nàng, lại bị nàng giật lại, hắn cười khẽ, “Ngươi đoán đúng rồi, nguyện vọng cả đời của phụ hoàng là bình định Sở quốc, Tần quốc, thống nhất thiên hạ. Phụ hoàng quyết định đi trước xuất binh, tạo ra thần binh lợi khí tốt rồi thì sau đó áp dụng trong quân, cứ thế, không tới ba tháng có thể san bằng hoàng cung Kim Lăng”

“Nhưng mà lại chẳng như mong muốn” Nàng biết hắn là một người làm đại sự, chẳng câu nệ tiểu tiết nhi nữ, “Ngươi đi Dương Châu, chắc là có mục đích khác đi”

“Phủ Dương Châu là nơi đóng quân Sở quốc, phòng thủ nghiêm ngặt, chỉ cần trước mắt phủ Dương Châu bị tổn thương, dân chúng lầm than, thì tự khắc sụp đổ thôi” Đuôi mắt hắn mỉm cười lạnh nhạt đầy lạnh lẽo.

Diệp Vũ kinh hãi, “Rắn thường lui tới Dương Châu, ôn dịch hoàng hành chẳng phải là đột nhiên chăng?”

Thác Bạt Hoằng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt ánh lên thông tuệ, “Đúng là không phải đột nhiên”

Sau khi nàng khiếp sợ một trận mãi chẳng nói nên lời, “Ngươi hại chết nhiều người dân vô tội như thế….Ngươi sao có thể làm vậy chứ?”

Hắn khoé môi cười tà tứ, nói khinh thường, “Một tướng công thành vạn cốt khô, ngươi chưa từng nghe qua sao? Thành đại sự đừng nên có lòng dạ đàn bà!”

Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn con người như thế, sao có lấy đạo lý gì nói cũng chẳng thông nổi.

Mắt hắn đầy lạnh khốc, “Còn nhớ rõ ta và Tấn vương giao thủ ở Dương Châu không?”

Nàng gật đầu, hắn nói lạnh lùng, ‘Một trận ôn dịch, đủ để huỷ thành Dương Châu. Dịch chứng tàn sát bừa bãi, quan lại tránh thoát, dân chúng bị vây trong nước sôi lửa bỏng, nếu tình hình dịch bệnh không được khống chế hữu hiệu, Dương Châu liền biến thành một toà thành rỗng, phòng thủ đóng quân sẽ bị ảnh hưởng. Quân ta có cơ hội tấn công, chẳng cần tốn nhiều công sức đã có thể chiếm lĩnh Dương Châu, tiến sát Kim Lăng, san bằng Kim Lăng chỉ trong thời gian ngắn”

Hai câu cuối, giọng hắn lạnh thấu xương như đao phong, phảng phất như tướng soái có dã tâm bừng bừng thích chiến đấu hăng say, đẫm máu.

Lúc hai quân giao tranh, khói lửa cuồn cuộn, tư thế hào hùng, tình cảnh giết chóc máu tanh, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thật đáng sợ.

Diệp Vũ nghĩ đây cũng là khát vọng của hắn hay là tâm nguyện của Sở Hoàng đây?

“Ngươi không ngờ được tri phủ Dương Châu đã nhanh chóng bẩm báo lên triều đình tình hình dịch bệnh, không ngờ được Tấn Vương sẽ tới Dương Châu sao”

“Càng khiến cho ta không ngờ được tới là, ngươi chạy ta và Tấn Vương cùng truy đuổi theo ngươi, bỗng ta thấy cấp dưới của ta. Ta biết thành Lạc Dương đã có chuyện xảy ra, liền không đi tìm ngươi nữa mà lập tức về kinh”

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Lúc ấy nàng không đoán được nguyên do, hoá ra là hắn hoả tốc về phương bắc.

“Tiêu đại tướng quân phát hiện ra bản “thần binh phổ” kia là giả, phụ hoàng tức giận, triệu ta mau chóng hồi kinh”

Nếu không như thế, lúc ấy tình hình dịch bệnh ở phủ Dương Châu cũng không thể nhanh chóng không chế được như vậy. Nếu không như thế chỉ sợ hiện giờ là hai nước giao chiến, chiến hoả liên miên. Nguy hiểm thật!

Diệp Vũ có cảm giác kinh tâm động phách, không thể khắc chế được cơn sóng triều bắt đầu dâng trào trong người.

“Phụ hoàng ngươi tức giận, ngươi dâng một kế lên, phái người đến tới Sở quốc dâng lễ mừng thọ thái hậu, dâng lên cuốn “thần binh phổ” giả, thả con tép, bắt con tôm, tìm ra “Thần binh phổ” thật, có phải vậy không?”

“Nếu thả con tép, bắt con tôm có thể dụ cuốn “thần binh phổ’ thật ra, Sở Hoàng bệ hạ ngươi chẳng lẽ là kẻ ngốc sao?” Đôi mắt Thác Bạt Hoằng âm trầm, “Đã nhiều năm như vậy, chẳng ai tìm được chỗ giấu sách, có thể thấy Sở Hoàng đem giấu “Thần binh phổ” ở một chỗ cực kỳ bí ẩn”

“Ngươi tới lần này là có ý đồ gì?” Nàng hỏi khẽ, trong lòng biết chắc hắn sẽ nói thật.

“Để cho hoàng huynh của ta thưởng thức chút tài múa và tài mạo vô song trên đời áp chế quần hùng của thẩm Nhị phu nhân, đồng thời cũng lãnh hội chút giàu có phồn hoa của vùng Giang Nam” Hắn túm chặt cổ tay nàng. “Ta giải tình độc cho ngươi, ngươi lại cho ta một quyển sách giả, món nợ này, ta tính với ngươi thế nào đây?”

Diệp Vũ cả giận nói, “Ngươi còn nói không biết xấu hổ thế hả? Tình độc trong cơ thể ta là ngươi hạ, ngươi giải độc cho ta là chuyện đương nhiên!”

Thác Bạt Hoằng đột nhiên dùng sức kéo nàng lại gần, túm chặt lấy người nàng lại, “Sở Hoàng trời sinh tính đa nghi, đã có nghi ngờ với ngươi rồi, ngươi lại ở bên cạnh hắn, chỉ biết tự chuốc lấy cực khổ, chẳng bằng theo ta đi. Ở phủ Tề Vương, chỉ có vương phi, không có thị thiếp, mỹ cơ. Ta cam đoan, cả cuộc đời một kiếp này chỉ có một Tề vương phi, tuyệt đối không có một phụ nữ nào khác cùng chia sẻ phu quân với ngươi!”

Lời nói giọng điệu ấy, chân thành tha thiết động lòng người như thế, ánh mắt hắn kiên định phảng phất như nhìn thấu đất trời, quang minh lỗi lạc, thật lòng đối đãi, chẳng chút lừa gạt.

Nàng cười khẽ kiều mỵ, “Lời ngon tiếng ngọt này, Tề vương vẫn nên nói cho công chúa nghe đi”

“Ngươi thế mà đem tấm chân tình của ta dẫm nát dưới chân ư?” Hắn túm chặt cằm nàng, “Ngươi không tin sao?”

“Nam nhân lời ngon tiếng ngọt, đều không thể tin được” Diệp Vũ lảng tránh, lại không tránh được, “Tin, thì là tự mình cuốc lấy cực khổ”

“Lúc này không tin, sau này ngươi sẽ tin thôi” ánh mắt Thác Bạt Hoằng thâm trầm, dừng trên cánh môi phấn hồng của nàng, như muốn nuốt chửng vào. “Hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi cần gì phải chịu khổ chứ?”

“Hắn đối xử với ta thế nào, ngươi biết sao?”

“Ngươi đã coi thường ta rồi” Hắn càng ôm chặt hai tay, “Xem ra trong mắt ngươi chỉ có hắn ta là anh minh thần võ”

“Bất luận hắn đối xử với ta thế nào, trong lòng ta, hắn vĩnh viễn anh minh thần võ”

Nàng tâm hoảng ý loạn, trong ngực hắn, cánh tay như tường đồng vách sắt, kiểu gì cũng tránh không thoát. Tình hình này nếu để cung nhân thấy thì Sở Hoàng sẽ biết, nhất định sẽ giận dữ. NHưng hắn sẽ có phản ứng thế nào, nàng đã không muốn biết nữa.

Giai nhân ngày đêm mơ tưởng ở trong ngực, lửa tình Thác Bạt Hoằng đã sớm bừng lên hừng hực, luồng dục niệm cuồng dã bừng bừng trong người dâng trào, cắn nuốt lấy nàng… Mùi thơm tinh khiết của mỹ nhân, đôi môi phấn hồng mềm mại, mùi hương thanh nhã của cơ thể, đều chỉ nằm trong giấc mộng, so với trong mộng nàng còn chân thật hơn, mê người hơn, khiến người ta không khắc chế nổi… Hắn mê luyến nhìn nàng, khoá chặt nàng trong ngực, đôi môi thơm ngọt của nàng chỉ gần trong gang tấc, hắn chẳng chút do dự, hôn tới… Chỉ là mới chạm nhẹ qua lại thất bại.

Diệp Vũ đã sớm cảnh giác mỗi cử chỉ hành động của hắn, lúc hắn cúi đầu thì nhanh chóng tránh né, né qua nụ hôn của hắn. Sau đó nàng điên cuồng giãy dụa, cất cao giọng lên, “Người đâu…Người đâu…”

Thác Bạt Hoằng bất đắc dĩ buông nàng ra, lẻn nấp vào trong góc tối, nhanh như tia chớp. Tim nàng như được giãn ra, sai cung nhân đi vào hầu hạ công chúa cho tốt, rồi vội vàng rời đi.

***

Giờ Dậu ngày hôm sau, yến tiệc được tổ chức tại điện Duyên Khánh.

Đại điện đặt năm đồ đựng đá, cung nhân cầm trong tay một chiếc quạt lông chim dài, lôi cuốn luồng khí lạnh cứ mở ra đóng vào, mang tới chút mát mẻ.

Ngoài Sở Hoàng ra, thái tử Nguỵ quốc một hàng, thái tử Tần quốc một hàng, thì tiếp đó là Thẩm Chiêu, Tấn vương và năm vị trọng thần đãi khách.

Bên cạnh Thái tử Nguỵ quốc, Tần quốc đều có một mỹ nhân dung mạo không tầm thường của Giang Nam, ôn nhu mềm mại như nước tiếp khách, gắp rau, rót rượu, giọng mời nũng nịu, ngọt ngào, hầu hạ cẩn thận. Còn bên cạnh Sở Minh Phong cũng có một vị giai nhân, mắt cong cong quyến rũ hồn người Phùng Chiêu Viện.

Mắt thấy vậy, Thẩm Chiêu bất giác thấy lo lắng. Một nữ tử xinh đẹp, dáng người thon thả bước vào đại điện từ từ đi tới.

Dung mạo nàng xinh đẹp, mặt ngọc như đoá hoa hồng lộng lẫy, kiều diễm ướt át; cặp mắt như nước hồ thu mở to, phảng phất dung mạo đẹp ấy cùng tài múa, thật chẳng có kẻ nào lọt vào mắt. Người xinh đẹp như thế, không ngăn được ánh mắt mê hoặc nam nhân, chỉ sợ chẳng có mấy ai.

Nàng cúi người xuống, ngước mắt lên, long lanh mắt phượng nhìn lên người nọ trên ngự án, “Thiếp thân bái kiến Sở Hoàng bệ hạ, thái tử Nguỵ quốc, thái tử Tần quốc”

“Sở Hoàng bệ hạ, vị này là vũ kỹ đứng đầu Đại Nguỵ quốc, Hương Nùng” Thác Bạt Hoằng giới thiệu.

“Quả thật là nghiêng nước nghiêng thành” Sở Minh Phong tán thưởng.

“Tài múa của Hương Nùng, cũng ngang ngửa với Diệp tỷ tỷ, không biết là ai cao ai thấp đây?” Phùng Kiều Diễm mặc trang phục tự cho là một đoá hoa diễm lệ.

“Vậy cứ để cho các nàng ấy hiến vũ để so sánh đi” Mộ Dung Diễm hứng thú bừng bừng nói, “Sở Hoàng bệ hạ, Thẩm Nhị phu nhân đâu rồi? Vì sao còn không gặp người vậy?”

“Thái tử an tâm chớ sốt ruột, nội tử đang chuẩn bị, nói vậy cũng nhanh đến thôi” Thẩm Chiêu nói ôn hoà.

Hương Nùng ngân nga lên tiếng, “Hương Nùng lầm nhập phong trần, tuy là vũ kỹ đứng đầu Nguỵ quốc, cho dù có không hơn Thẩm Nhị phu nhân thì cũng gả cho một phu quân tốt”

Giọng Sở Minh Hiên thanh nhuận như nước, “Như nguyện ý của Hương Nùng cô nương, nếu ở lại vương phủ của bổn vương, cả đời cơm áo không lo”

Nàng ta cất giọng mềm nhẹ, “Nghe nói Tấn vương mỹ cơ vô số, xin hỏi Vương gia, Vương gia coi Hương Nùng là vũ kỹ hay là thị thiếp ạ? Hoặc là có lòng tốt thu nhận Hương Nùng đây?”

Hắn cười phong lưu, hỏi lại, “Hương Nùng cô nương muốn bổn vương theo ý cô nương sao?”

Hương Nùng cười càng ngày càng rạng rỡ, “Vương gia giễu cợt thiếp thân, thiếp thân xin không thuận theo”

Đúng lúc đó, ở cửa đại điện chợt tối sầm lại, hắn chuyển mắt nhìn lại, Sở Minh Phong cũng đồng thời nhìn qua, tất cả những người khác đều cùng quay đầu-ngoài đại điện có một cô gái đứng đó.

Nếu nói Hương Nùng là một đoá hoa hồng lửa đỏ, nàng lại là một đoá Bạch Liên thần bí được bóng đêm bao phủ. Mọi người ngạc nhiên, sao Diệp Vũ lại ăn mặc như thế?

Một đầu tóc đen chẳng có trang sức hoa mỹ gì, cứ thả buông xuống như thác nước, dùng một dải lụa trắng buộc nhẹ lên. Quần áo Diệp Vũ là loại quần áo lụa đen mỏng, chỉ có một màu duy nhất, cả thân thể tuyết trắng như ẩn như hiện, vòng eo tinh tế, hai chân thon dài, nhìn hiệu quả thể hiện thật chẳng sai chút nào. Biến thành màu đen, bộ quần áo đen, chỉ có mặt và tay là trắng, như thế gương mặt thanh mị lại càng nổi bật, như đoá Bạch Liên mềm mại rung động lòng người. Cặp mắt đen sáng ngời, không có tia quyến rũ người, mà chỉ yên tĩnh như mặt hồ, lăn tăn gợn sóng, khiến người ta không thể đỡ nổi loại vô thế vô tranh vậy, chẳng nhiễm tý bụi trần nào.

Thấy trang phục nàng như thế, Sở Minh Phong tức giận bốc lên, chẳng có chỗ phát tiết. Nàng có ý mặc như vậy đúng không?

Diệp Vũ và Hương Nùng cùng sóng vai đứng, Hương Nùng không ngờ được nữ tử có điệu vũ mê hồn cả nước Sở này lại thật sự như tiên nữ không nhiễm bụi trần, ăn mặc giản đơn như thế, lại cực mê người, khiến trong lòng thấy đố kỵ không cam tâm, loại cảm giác ấy chưa từng thi thố mà đã thấy thua khí thế.

“Thiếp thân Diệp Vũ bái kiến bệ hạ, Vương gia” Diệp Vũ hạ mình nói ôn nhu, “Bái kiến thái tử Nguỵ quốc, thái tử Tần quốc”

Thái tử Nguỵ quốc, Tần quốc cứ nhìn giai nhân chằm chằm chẳng rời mắt, người trước mắt toả sáng ngời, người sau thần thái bình tĩnh.

Sở Minh Phong hung ác nham hiểm nhìn nàng chằm chằm, nếu lúc này không có khách quý, nhất định sẽ quát lên lệnh nàng về thay ngay quần áo, hoặc là đem khiêng nàng về.

Phùng Kiều Diễm dựa nhẹ lại gần, dựa sát hắn, kéo kéo ống tay áo bào màu vàng của hắn, hắn mới lấy lại tinh thần, sắc mặt hoà hoãn lại.

“Dung mạo tựa tiên nữ, thật mới đẹp làm sao. Bản thái tử đã nhìn rất nhiều nữ tử xinh đẹp rồi, người không nhiễm bụi trần như nàng, thật sự là lần đầu mới gặp” Thác Bạt Hạo bên cạnh Thác Bạt Hoằng cười tủm tỉm nói.

“Sở Hoàng bệ hạ, hay là để các nàng ấy hiến vũ đi ạ” Thác Bạt Hoằng đề nghị, ý bảo hoàng huynh an tâm chớ nóng ruột.

Sở Minh Phong gật đầu, khắc chế cơn lửa giận trong người lại. Hương Nùng thấy thái tử hai nước có hứng thú vô cùng với nàng ta, trong lòng thấy uất nghẹn, “Hay là ngươi trước đi”

Diệp Vũ cười, “Không cần, nhạc công sẽ tấu một khúc, ngươi và ta cùng đồng thời theo đó mà nhảy, muốn nhảy cái gì thì nhảy, cứ ngẫu hứng phát huy, chỉ cần làn điệu phù hợp thì được, thấy thế nào?”

Chủ ý này rất mới mẻ, Hương Nùng chẳng còn dị nghị khác. Mọi người ai cũng mong chờ khúc nhạc tấu vang, chờ mong các nàng chẳng giống người thường, múa điệu múa câu hồn đoạt phách.