Bạo Quân Độc Sủng

Chương 53: Thư phòng dụ hoặc




Thuỷ Nguyệt Hiên nhìn rất yên tĩnh, không một bóng người, thật ra được bảo vệ rất nghiêm, hộ vệ này ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, tuỳ lúc mà hành động.

Thân hình nàng như con mèo, rón rén đi tới, cố sức không gây ra tiếng động nào. Đi qua một hành lang dài, qua mấy gian phòng, rốt cuộc cũng đi vào thư phòng.

May là thư phòng không khoá. Nàng nhìn khắp nơi, sau đó đẩy cửa đi vào. Thư phòng không có đèn, chỉ có ánh sáng đèn lồng bên ngoài hắt vào hơi đỏ sậm, nếu muốn tìm sách, cần phải xem kỹ mới được. Việc này không để chậm trễ, Diệp Vũ bắt đầu tìm sách.

Tuy nàng cảm thấy “Thần Binh phổ” khả năng ít giấu ở phủ Tấn vương, nhưng cái vị công tử Kim kia đã nói nàng nên tìm chút xem, cũng coi có cái để nói.

Nhìn giá sách có mấy chồng sách, ánh mắt dần thấy khó khăn. Sao lại nhiều sách như vậy chứ?

Không phải sách lịch sử thì là sách binh thư, lại còn có mấy cuốn sách giới thiệu về Nguỵ quốc, Tần quốc và tiểu quốc phong thổ ở phía Tây nữa. Sách cũng không còn mới, hẳn là đã được xem rất nhiều lần, có thể thấy Tấn vương vẫn thường giở xem.

Hắn không phải là kẻ luôn ăn chơi đàng điếm, uống rượu mua vui sao? Sao lại có thời gian đọc sách nữa chứ? Xem ra chỉ là lời đồn đại vu vơ.

Đến hàng cuối cùng, nàng thấy một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật, bên ngoài có khoá một chiếc khoá tinh xảo. Chẳng lẽ trong hộp đựng vật gì quan trọng ư?

Lòng hiếu kỳ bảo nàng phải mở ra xem, nhưng định cầm lấy hộp gỗ, bên ngoài vang lên tiếng chân bước, hơn nữa cách thư phòng cũng rất gần. Là Tấn vương!

Lúc Sở Minh Hiên đẩy cửa tiến vào, bất ngờ thấy nàng đang đứng trước án thư, dựa vào đó, tư thái yểu điệu, đang cười, như cố ý đợi hắn trong thư phòng về vậy.

“Sao nàng lại ở trong thư phòng vậy?” Hắn kinh ngạc hỏi, sờ sờ tay nàng. “Ban đêm gió lớn, nên về phòng nghỉ đi”

“Vương gia bận rộn nhiều việc sao? Hiện giờ mới về sao” Diệp Vũ chép miệng giọng oán giận.

“Hôm nay có chút việc, bổn vương về muộn, đáng phạt” Hắn cười thoải mái, nụ cười tươi như ánh nắng, “Vũ Nhi, nhìn nàng tức giận, bản vương lại rất thích”

Nàng hừ lạnh một tiếng mặt đanh lại. Hắn cười sủng nịch, “Nàng định phạt bổn vương thế nào, bổn vương đều đồng ý hết”

“Ta còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói cho Vương gia biết” Nàng rút tay ra, “Vương gia bận việc, ta về phòng trước”

“Nàng còn chưa trả lời bổn vương, sao có thể đi rồi chứ?” Sở Minh Hiên ôm lấy eo nàng, “Nàng tới thư phòng làm gì?”

Nàng loé lên, “Lầu Tiêu Tương mới luyện màn múa mới, ta ở trong thư phòng muốn màn múa mới có thể khiến cho huyết mạch khách sôi trào, dục hoả đốt người, muốn ngừng mà không được”

Hắn đầy hưng phấn, cau mày hỏi, “Dục hoả đốt người? Thế gian lại có màn múa như vậy sao?”

Diệp Vũ thần bí nói, “Đương nhiên là có rồi, màn múa mới của ta mới sáng tạo ra có tên là, “Văn phòng dụ hoặc” a, không đúng, phải là “Thư phòng dụ hoặc” chứ.

“Thư phòng dụ hoặc?” Hắn càng mù mờ, “Nếu nàng có màn múa mới có thể khiến bổn vương dục hoả đốt người, muốn ngừng mà không được, thì nhất định có thể mê hoặc được mọi khách xem đó”

“Vương gia muốn ta khiêu vũ, cứ nói thẳng ra đi, cần gì phải dùng cách khiêu khích như thế chứ?”

“Nàng không nhảy cho bổn vương xem, bổn vương sao biết màn múa của nàng lợi hại thế nào chứ?”


“Nếu Vương gia không chịu nổi dụ hoặc, thì định thế nào?”

“Bổn Vương chấp nhận cho nàng xử lý” Sở Minh Hiên cười có chút giảo hoạt.

Nàng vốn tự mình xuất hiện trong phòng tìm cớ hợp lý, hiện giờ lại muốn thử định lực của hắn xem sao.

Vì thế, nàng để hắn ngồi trên một cái ghế, hai tay đặt lên vai hắn, dùng ánh mắt quyến rũ liếc hắn, “Ta chỉ cần mấy động tác thôi có thể khiến vương gia khó chịu, Vương gia cố gắng nhịn xuống nha”

Hắn mỉm cười gật đầu, Diệp Vũ đứng thẳng người lên, nhìn hắn chăm chú, đôi mắt ẩn chứa mù sương, như có thể quyến rũ người ngay được vậy. Tiếp đó nàng cởi áo khoác ngoài ra, hai chân xoải bước, hai tay đặt bên hông cọ nhẹ, lúc thì hướng lên bộ ngực, khi thì xuống tới tận đùi, động tác thong thả, có tiết tấu mà cũng mạnh mẽ… Tóc đen nàng rối tung, mặc quần áo trong màu trắng, tuy không rõ đường cong thân thể nhưng vậy cũng đủ rồi…. Vòng eo nàng uốn lượn, hai tay cứ liên tiếp vuốt lên vuốt xuống, tiếp đó chân xoay ngoắt một cái, hất mái tóc đen lên…

Đôi mắt Sở Minh Hiên thay đổi, nhiễm màu đen tối, nhìn nàng chằm chằm không rời mắt.

Tay trái của nàng xoa đầu gối hắn, tay phải từ đầu gối di chuyển chậm rãi lên trên, xoa lên bộ ngực hắn, đầu vai hắn… Nàng áp sát mặt mình vào mặt hắn, đùa giỡn hắn… Hắn suýt cười cố kìm nén….Nàng ngồi xổm xuống, chậm rãi quay đầu, bày ra biểu hiện, sau đó hai tay khẽ vuốt chậm rãi bên hông hắn…

Yết hầu Sở Minh Hiên trượt lên xuống, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh như mặt hồ, đôi mắt càng tối đen lại, nhìn không thấy đáy.

Diệp Vũ biết đã gây cho hắn bốc lửa lên rồi, chẳng qua hắn cố sức khống chế mình thôi.

Nàng đứng lên, kéo hắn đứng lên, xoay người ở phía sau áp sát lưng hắn trong ngực, mông dựa vào bắp đùi hắn, tiếp đó đặt hai tay hắn bên hông mình….

“Nàng định làm gì?” Giọng hắn khàn khàn, lòng bàn tay vuốt ve tức giận.

“Tay đặt ở trên bụng ta, không được cử động” Nàng lấy giọng điệu xinh đẹp ra lệnh.

Hắn ngoan ngoãn nàng nâng cánh tay phải lên, vuốt ve cổ hắn; tay trái ấn hắn đặt tay bên hông nàng, sau đó đung đưa vòng mông, lắc trái lắc phải, “Vương gia, cùng ta múa đi”

Hắn đi theo nàng vài cái, cổ họng khàn khàn, “Màn vũ khúc khuê phòng tình thú, đâu phải màn múa “Thư phòng dụ hoặc” chứ?”

Diệp Vũ xoay người, đứng trên hai chân hắn, hai tay vuốt ve mặt, cổ, rồi ngực hắn…Bỗng Sở Minh Hiên ngồi xuống ôm lấy nàng, nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, bị hắn đặt lên bàn sách.

“Bổn vương nhận thua rồi” Hai tay hắn ôm chặt lấy thân hình mềm mại như nước của nàng, chạm nhẹ lên môi nàng, “Màn múa này, thật khiến người ta dục hoả đốt người, nhập sâu”

“Vương gia nhận thua là tốt rồi” Nàng thở gấp, định đẩy hắn ra, lại không đẩy ra được bức tường này.

Bị mê muội lấp đầy, hắn gạt tất cả sách trên bàn sang một bên, đè lên người nàng, “Vũ Nhi, ngọn lửa này của bổn vương, nàng nên phụ trách dập đi”

Nàng chọc vào núm ngực hắn, cười khẽ, “Không muốn phụ trách”

Hắn áp chặt lên người nàng, hai tay ôm sát người nàng, đôi mắt hiện lên tia đỏ, cháy bỏng. Thật ra nàng cũng biết mình đã đùa với lửa rồi, nhưng Sở Minh Phong và Kim công tử bắt nàng làm việc, nàng không thể không làm, chỉ đành tiếp tục nghịch lửa mà thôi. Bỗng Diệp Vũ cảm giác được người hắn nóng rực áp sát mình, tim đập bồm bộp.