Bạo Quân Độc Sủng

Chương 71: Sợ hãi




Đây là một gian thạch thất tối lạnh, giống như địa lao vậy, trên tường có hai ngọn nến đỏ, chiếu cả gian thạch thất nhìn đỏ sậm càng thêm khủng bố. Có người tiến vào!

Diệp Vũ quay đầu nhìn về phía người đang tới, giật mình sửng sốt, lại là Tô Ngọc Yên!

Tô Ngọc Yên vẫn giả dạng diễm lệ khó tả, mặc quần áo màu vàng nhạt, bên cạnh vẫn là thị nữ hung ác kia, lại còn thêm hai gã sai vặt nữa.

Chẳng lẽ Thẩm Chiêu còn chưa tìm ả ta đàm phán sao? Lúc này ả ta sẽ đối phó với nàng thế nào nữa đây?

“Diệp Vũ, ngươi to gan thật” Tô Ngọc Yên cười ôn nhu, giọng điệu mềm nhẹ như chẳng có chút tức giận nào.

“Hoàng hậu, lầu Tiêu Tương vẫn biểu diễn ca múa không mê hoặc được bệ hạ đâu ạ” Diệp Vũ khẩn cầu, “Kính xin Hoàng hậu giơ cao đánh khẽ dùm”

“Ngươi chẳng những không coi bản cung ra gì, lại còn chơi trò với bản cung nữa” Mắt Tô Ngọc Yên khẽ đổi, trừng lườm nàng, “Ngươi cho là bản cung sợ Thẩm Chiêu sao? Ngươi cho là ngươi có chỗ dựa Thẩm Chiêu và Tấn Vương thì mọi chuyện đều thuận lợi sao?”

“Hoàng hậu định thế nào ạ?” Diệp Vũ biết, ả ta tâm địa rắn rết, sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua cho nàng đâu.

“Ngươi đã có can đảm tìm người giúp, uy hiếp bản cung, hẳn cũng có bản lãnh gánh lấy hậu quả chứ nhỉ?” Tô Ngọc Yên mắt loé sáng như lưỡi rắn độc vậy. Với tính cách và tác phong làm việc của Thẩm Chiêu, sao có thể uy hiếp ả ta được chứ?

Diệp Vũ tin tưởng hắn, song với bụng dạ độc ác của nữ nhân này cảm thấy uy tín và tôn nghiêm của mình bị chọc mạnh, chắc sẽ không tha cho mình đâu. Chuyện đã tới nước này rồi, chỉ e hôm nay ả ta sẽ xuống tay nặng đây. Mềm không được thì ăn cứng vậy.

Diệp Vũ nói uy hiếp, “Hoàng hậu, hôm nay ta cùng Tấn vương tiến cung yết kiến Thái hậu, ta tự dưng mất tích trong cung, Tấn Vương cũng sẽ lật toàn bộ hoàng cung lên để tìm ta, bà không sợ thái hậu biết được là bà bắt giữ ta sao? Không sợ bệ hạ trách tội sao?”

Tô Ngọc Yên cười khành khạch lạnh lẽo, “Nếu bản cung bắt ngươi, đã chẳng sợ gì rồi. Dù Tấn Vương có lật tất cả hoàng cung tới tận trời đi nữa, cũng chẳng tìm thấy ngươi đâu, hôm nay, ai cũng không thể cứu nổi ngươi”

Diệp Vũ kinh hãi, bà ta làm vậy cũng không sợ hẳn đã an bài hoàn hảo rồi, chắc cũng tìm được cả đường lùi nữa. Lật tung cả hoàng cung cho tới tận trời cũng tìm không thấy ư? Vì sao thế? Đây là sao chứ?

Thị nữ kia giọng âm hiểm, “Hoàng hậu, đừng nhiều lời vô nghĩa với con tiện nhân này nữa. Nó đã tự cao có Tấn vương trân trọng, Thẩm đại nhân che chở, Trái phải đều ôm ấp cả, chẳng coi hoàng hậu ra gì, cãi ý chỉ hoàng hậu, vậy cũng nên có kết cục xứng đáng” Tô Ngọc Yên ý bảo hai gã sai vặt đi tới, dẫn Diệp Vũ đi trước.

Thị nữ kia vặn cơ quan trên tường, phiến đá mở ra, họ cùng đi vào. Bên trong có hai gian thạch thất nữa, ánh sáng mờ tối, chỉ có chút sáng từ cửa sổ nhỏ len vào. Lòng Diệp Vũ chấn động, chưa bao giờ thấy khiếp sợ và sợ hãi đến thế.

Thạch thất bên trái đầy rắn, to nhỏ đều có, đủ các loại rắn độc, vằn vện, chằng chịt cuộn chặt lên nhau, bò trườn, đầu rắn ngẩng lên, lưỡi độc thò ra thụt vào, như có thể cắn bất kỳ lúc nào vậy. Thạch thất bên trái nhốt một con rắn to dài, cuộn tròn trên đất, ước chừng khoảng năm vòng, đường kính rắn cũng to chừng mười thước, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Bên song sắt rắc đầy bột phấn đỏ, những thứ này khiến cho rắn độc không bò ra được.

Diệp Vũ chưa bao giờ thấy nhiều rắn độc đến thế, mãng xà to như thế, cả người sợ tới mức run lên. Nỗi sợ hãi quấn chặt lòng nàng, làm lòng nàng co lại thành một cục, có chút không thở nổi.

Tô Ngọc Yên định dùng loại rắn đó doạ nàng ư? Hay là cho chúng ăn nàng đây?

“Hoàng hậu, nếu có người đi vào, lập tức đã mất mạng, đầy rắn trên người ngay” Thị nữ kia nói rất sinh động, “Mãng xà sẽ cuộn chặt lấy thân người vặn chặt, càng cuộn càng chặt, chẳng bao lâu không thở nổi mà chết”

“Vài ngày trước, chẳng phải có tiện tỳ bị mãng xà này doạ chết hay sao?” Tô Ngọc Yên cười khẩy nói.

“Con tiện tỳ đó bị đẩy mạnh cũng bị hù chết” Thị nữ kia cười đắc ý, “Hoàng hậu, tiện nhân này mà chết cũng rất sạch sẽ, đỡ để hoàng hậu phải lo lắng đêm ngày”

“Đẩy nàng ta vào đi” Giọng Tô Ngọc Yên êm nhẹ, lạnh lẽo. Diệp Vũ biết có cầu xin thế nào cũng không được, cho dù hiện giờ nhận sai, cam đoan lầu Tiêu Tương cũng không biểu diễn ca múa nữa, thì Tô Hoàng Hậu cũng sẽ không tha.

Nàng nói thẳng thắn, “Hoàng hậu, ta có chết cũng không sao, nhưng ta là con gái của Diệp tướng quân, cha ta tuyệt đối sẽ không tha đâu, Tấn vương cũng sẽ tra ra chân tướng. Đến lúc đó, cho dù bệ hạ không truy cứu, phụ thân và Tấn vương cũng sẽ không để ta phải chết oan. Có lẽ Hoàng hậu cũng có cách ứng phó, nhưng hoàng hậu cũng không phải có một mình, mà sau lưng hoàng hậu còn có gia tộc họ Tô và sự hưng thịnh của gia tộc nữa. Xin hoàng hậu cân nhắc cho kỹ”

Thị nữ kia nói, “Chết đến nơi rồi còn mạnh mồm. Hôm nay ngươi chết ở đây, chỉ là biến mất trên thế gian, ai cũng không tra được liên quan tới hoàng hậu, ngươi không cần quan tâm cho hoàng hậu đâu”

Tô Ngọc Yên nhướng mày khinh thường, “Tuy ngươi nói rất có lý, song bản cung cũng sẽ không cho ngươi còn sống ở trên đời này!”

Diệp Vũ hiểu ra, bà ta không giết mình, đơn giản là lo cho sự tồn tại và uy hiếp của nàng – vì cam đoan được hưởng ân sủng không phải chia cho nhiều phụ nữ khác, vì bảo vệ vị trí hoàng hậu, bà ta sẵn sàng ra tay trước, dọn sạch mọi uy hiếp và nguy hiểm tồn tại, đảm bảo cả đời vinh hoa và quyền lực. Làm sao đây?

***

Cả điện Từ Ninh náo loạn ngất trời. Tấn Vương sắp điên lên mất rồi, mặt đen xì, đôi mắt phun lửa nóng, gầm rú về phía thị vệ và cung nhân.

Ban đầu, Sở Minh Phong truyền hắn tới ngự thư phòng, Thẩm Chiêu cũng đã ở đó, hoá ra là đang bàn chuyện tổ chức mừng thọ mẫu hậu tròn sáu mươi tuổi.

Bàn chuyện xong hắn mới từ ngự thư phòng đi ra, chỉ thấy công công ở điện Từ Ninh chạy tới bảo Diệp cô nương đã biến mất.

Hắn vội vã hỏi lý do, công công có nói cung nữ kia ở Tàng thư các đã để mất Diệp cô nương, trở về điện Từ Ninh bẩm báo, thái hậu đã phái người đi tìm nhưng lần cả hậu cung cũng không tìm thấy người.

Thẩm Chiêu ở cạnh nghe được thấy chuyện này có vẻ kỳ lạ, đi cùng hắn tới điện Từ Ninh.

Tôn Thái hậu cũng lo lắng nóng ruột vô cùng, rõ ràng một người sao tự dưng biến mất được chứ?

Mọi kẻ hầu người hạ trong điện Từ Ninh đều được phái đi tìm người, Sở Minh Hiên còn điều cả một đội thị vệ tới các điện khác đi tìm nữa, hạ lệnh nghiêm: đi tìm mọi ngõ ngách quyết không bỏ cuộc”

Song thời gian Diệp Vũ mất tích đã mấy canh giờ rồi, cung nhân, thị vệ lục tục trở về bẩm báo không tìm thấy bóng nàng.

Đầu hắn sắp nổ tung lên rồi, cũng không tưởng được nàng đi đâu, có bị ai bắt cóc không?

Thẩm Chiêu thấy hắn đã mất bình tĩnh, cũng giống y lần trước tiến cung quấy nhiễu bệ hạ sủng hạnh Diệp Vũ vậy, mọi thứ loạn cả lên, vì thế nói an ủi, “Vương gia, quan tâm quá sẽ loạn, lúc này nếu không bình tĩnh lại, chỉ e sẽ càng bất lợi với Diệp cô nương thôi”

“Cứ nghĩ đến khả năng thân nàng bị hãm trong hiểm cảnh, bổn vương thật không thể bình tĩnh nổi” Sở Minh Hiên cau mày lên, mắt tối sầm, tối đen như vực sâu vạn trượng vậy.

“Thẩm đại nhân cơ trí, lúc nào cũng rất bình tĩnh, chẳng bằng giúp nghĩ cách đi” Tôn thái hậu mày càng cau chặt hơn.

“Vi thần vẫn đang nghĩ, Diệp cô nương mất tích ở gần Tàng Thư các, có phải có liên quan tới người trong cung không ạ?” Thẩm Chiêu nghĩ đến một người, cũng không nói thẳng ra.

“Thẩm Chiêu, ngươi có ý gì thế?” Trực giác của Sở Minh Hiên thấy trong lời hắn có chuyện, “Diệp cô nương mất tích ở trong cung, nhất định là có liên quan tới người trong cung” Thẩm Chiêu khẳng định.

“Lời ấy rất có lý, nhưng Diệp cô nương chẳng biết người nào trong cung, sao có thể….” Tôn thái hậu nghi hoặc hỏi.

Thẩm Chiêu chụp vai hắn, “Diệp cô nương phúc lớn mạng lớn, đừng lo lắng quá. Đợi lần tìm cả hoàng cung mà không thấy Diệp cô nương nữa thì lại tính tiếp”

Sở Minh Hiên thấy phiền lòng đau cả đầu, chỉ đành tiếp tục chờ. Sau một tuần trà, tất cả mọi người đều trở lại, cũng báo không tìm thấy Diệp Vũ.

Trong khoảng thời gian này, hắn dần bình tĩnh lại, nghĩ kỹ chút, nghĩ đi nghĩ lại, đều không nghĩ ra được nàng mất tích có liên quan với người nào.

Đôi mắt Thẩm Chiêu chợt loé sáng, “Nếu không tìm thấy trong cung, có thể Diệp cô nương đã không ở trong cung rồi”

Lúc này hắn có sai người đi hỏi các cửa cung, xem trong mấy canh giờ qua có ai ra cung không.

Sở Minh Hiên hiểu được dụng ý của hắn, “Đúng, biết đâu Vũ Nhi đã bị người ta mang ra cung rồi”

Chẳng bao lâu, có mấy người lục tục về báo, hai canh giờ trước có Tô hoàng hậu ra cung đi chùa Tự Quang dâng hương cầu phúc.

Sở MInh Hiên hoài nghi nhìn Thẩm Chiêu, chẳng lẽ Vũ Nhi mất tích có liên quan tới Tô Hoàng hậu sao? Vì vậy hai người lập tức ra cung, cưỡi ngựa đi tới trước phủ Tả tướng.

Sở quốc tôn Hữu tướng làm đầu, bởi vậy hữu tướng còn lớn hơn tả tướng chút, cũng có quyền thế hơn, trợ giúp hoàng đế xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong triều, dưới một người trên vạn người.

Vài năm gần đây, tả tướng Tô Thiên Sơn do con gái làm Hoàng hậu, tìm trăm phương nghìn kế định thay thế Thẩm Chiêu, hoặc muốn địa vị ngang hắn, song không được Sở hoàng coi trọng, tín nhiệm, vẫn chịu dưới Thẩm Chiêu, thất bại buồn bực.

Dù vậy, Tô Thiên Sơn vẫn có thế lực trong triều, đi lại thân thếit với một bộ phận quan lại.

Thẩm Chiêu và Sở MInh Hiên cùng xông thẳng tới phủ tả tướng, Tô Thiên Sơn nghe thấy kẻ hầu báo lại, lập tức ra đón, thấy họ hùng hổ tới, rất kinh ngạc, lại càng tức giận hơn, “Vương gia, Thẩm đại nhân, các ngươi đây là…”

“Tô đại nhân, bổn vương kính ngài là nguyên lão hai triều, nhưng hôm nay bản vương nhất định phải tìm được lệnh ái, Tô hoàng hậu” Sở Minh Hiên áp đảo nói, hoàn toàn quên mất Tô Hoàng hậu là hoàng tẩu của hắn, trong hoàng thất, bà ta còn tôn quý hơn cả hắn.

“Xin hỏi Vương gia, không phải Hoàng hậu vẫn ở trong cung hay sao? Sao lại ở chỗ này chứ?” Tô Thiên Sơn không kiêu ngạo không nịnh nọt hỏi lại.

“Ước chừng hai canh giờ trước, hoàng hậu đã ra cung rồi” Thẩm Chiêu trầm giọng bảo.

“Hả? Lão phu không biết chuyện này” Tô Thiên Sơn kinh ngạc nói, quay đầu hỏi quản gia, “Hôm nay Tô Hoàng hậu về phủ sao/”

Quản gia Tả tướng phủ hạ giọng thì thầm, sau khi Tô Thiên Sơn nghe xong, im lặng, không chút thay đổi gì, “Vương gia và Thẩm đại nhân vì sao lại vội tìm hoàng hậu thế ạ? Có chuyện gì xảy ra rồi vậy/”

Sở Minh Hiên khá bình tĩnh, kiềm chế tính tình bản thân nói, “Chuyện khẩn cấp, bổn vương không có thời gian để giải thích, đợi tìm được hoàng tẩu đã, Tô đại nhân tự nhiên sẽ rõ ngày”

Tô Thiên Sơn ý bảo quản gia đi mời Tô Hoàng hậu, chẳng bảo lâu, quản gia đã trở lại, ghé vào tai ông ta nói hai câu. Thần sắc Tô Thiên Sơn vẫn không đổi, nói, “Vương gia, quản gia đã đi mời, nhưng hoàng hậu lại không có trong phủ, chắc đã hồi cung rồi ạ”

Lửa giận Sở Minh Hiên lập tức bùng lên, “Trên đường đến đây, bổn vương có thấy cỗ kiệu nào đâu, vẫn xin Tô đại nhân đừng bao che hoàng hậu nữa”

“Vương gia, lão phu chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, làm gì mà bao che hoàng hậu chứ? Còn nữa, hoàng Hậu là người tôn quý, chỉ có bệ hạ mới có thể định tội hoàng hậu được, Vương gia chưa điều tra rõ, sao lại có thể nói xấu hoàng hậu được chứ?” Lời lẽ Tô Thiên Sơn nghiêm nghị.

“Bổn vương tới quý phủ tìm người, là phụng ý chỉ thái hậu, cho dù hoàng huynh có trách tội bổn vương, cũng sẽ không làm trái ý chỉ thái hậu!” Sở Minh Hiên tức giận nói, khuôn mặt tuấn tú đã rắn đanh lại.

“Chuyện khẩn cấp, vẫn xin Tô đại nhân đi chút, tìm được hoàng hậu, mọi việc sẽ rõ ngay” Thẩm Chiêu lễ phép nói, liên thủ cùng Tấn Vương, vừa lúc mềm và cứng, vừa đấm vừa xoa.

“Lão phu sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào đột nhập vào bản phủ!’ Tô Thiên Sơn nói cương quyết, rõ ràng rất tức giận, “Hoàng hậu không ở trong phủ, cho dù có tìm cả phủ cũng tìm không thấy!”

“Bổn vương đi tìm, mới biết kết quả thế nào!”

Lửa giận vừa bừng lên, Sở Minh hiên liền rút trường kích bên người thị vệ ra, chỉ thẳng vào cổ họng Tô Thiên Sơn, nhanh như chớp, khiến cho chẳng ai nhìn rõ cả.

Cổ họng bị khoá chặt trong nháy mắt, Tô Thiên Sơn giật mình, cũng giấu nhanh tia kinh sợ, “Vương gia, nói thế nào thì lão phu cũng là mệnh quan triều đình….”

Sở Minh Hiên cất giọng hạ lệnh, “Tìm cho kỹ! Cần phải tìm bằng được hoàng hậu và Diệp cô nương!”

Hai mươi thị vệ trong cung vọt vào phủ, chỉ một lát đã biến mất. Thẩm Chiêu lúc đi qua bên cạnh Tô Thiên Sơn nói, “Tô đại nhân, đã đắc tội rồi, xin thứ lỗi”

Sở Minh Hiên ném trường kích xuống, đuổi nhanh theo.

***

Hai gã áo đen túm Diệp Vũ lên, đi vào thạch thất bên phải. Con mãng xà to lớn kia thấy có người vào, lập tức tinh thần tỉnh táo hẳn, cả người rung lên. Nỗi sợ hãi to lớn ập lại, bao trùm cả người nàng, tim đập bình bịch, như sắp nhảy ra khỏi ngực vậy…. Đừng…. Đừng mà…

Nỗi sợ tột độ khiến cho mặt nàng trắng bệch, nước mắt trào ra, bộ dáng mảnh mai đáng thương khiến người ta sinh lòng trắc ẩn.

Hảo hán không muốn bị khổ, việc quan trọng trước mắt là bảo toàn mạng nhỏ, nàng cầu xin. “Hoàng hậu, ta sai rồi…. Lầu Tiêu Tương sẽ không có màn biểu diễn ca múa kia nữa… Ta cam đoan, thật đó, kính xin người hãy tin ta…”

Tô Ngọc Yên đợi xem kịch vui, khuôn mặt xinh đẹp đông lạnh mỉm cười, độc như rắn rết.

Thị nữ kia hừ lạnh một tiếng, “Tới giờ mới chịu thua, chẳng trách là đã quá muộn sao? Nào có chuyện tiện lợi như thế chứ?” Nàng ta nhìn về phía hai gã sai vặt, “Còn chưa ra tay?”